Những món ăn mà mẹ Mộng Đình nấu là rất ngon. Mùi hương thơm nấc mũi, khiến cô không khỏi thèm thuồng. Đình Đình nhìn bàn thức ăn đầy ắp trên bàn thì vô thức hỏi rằng:
“Sáng nay mẹ nấu nhiều món vậy, mẹ đãi khách sao ạ?”
Lí Tiêm có chút bất ngờ, những món bà nấu đây chính là bữa ăn sáng dành cho Mộng Đình. Bà biết ngày mai là ngày thi tháng của cô cho nên muốn chuẩn bị tận tâm hôm nay để cô con gái. Bà nhẹ nhàng, ôn nhu trả lời Mộng đình:
“Không đâu, mẹ nấu cho con ăn để tẩm bổ sức khỏe, ngày mai mẹ không nấu được nhiều món ăn như này. Thì hôm nay mẹ nấu ăn như này để con thưởng thức được chưa.”
Trong lòng Mộng Đình vô cùng ấm lòng, gia đình của cô luôn cận kề và tình cảm như này. Mộng Đình vui sướng, chạy đến ôm chầm mẹ mình.
“Con cám ơn mẹ nhiều. Mỹ nữ trong lòng của con!”
Mộng Đình nịnh mẹ thật nhiều. Những tình cảm sâu lắng mà chỉ có cô mới có thể bày tỏ hết được.
Âu yếm mẹ cô một lúc thì cô lên lầu gọi bố dậy. Cô muốn hôm nay gia đình sẽ ăn thật ngon miệng. Lên lầu, cô đến phòng của bố mẹ gõ cửa. Không thấy động tĩnh gì nên cô không khách khí mà mở cửa. Đúng như Mộng Đình đoán, bố cô vẫn đang ngủ say chưa tỉnh dậy.
Mộng Đình hít một hơi, rồi hét lớn: “BỐ ƠI, NHÀ SẮP CHÁY RỒI!!”
Trong cơn mê màng, tiếng hét chói tai của cô con gái đã thành công khiến ông bố tỉnh giấc. Ông ngồi bật dậy, rồi hoảng hốt hỏi Mộng Đình: “Đâu đâu, cháy đâu?”
Mộng Đình nhìn bố mình hoảng hốt vì tưởng có cháy, cô phì cười khanh khách.
Ông nhìn cô như hiểu ra chuyện, phiền bực mà mắng yêu: “Cái con nhỏ này, làm tôi giật hết cả mình. Thế nào? Sáng sớm kêu bố làm gì?”.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Mộng Đình mỉm cười, hóm hỉnh đáp:
"Ngày mai là ngày con thi tháng. Mẹ muốn động viên con cho nên đã nấu một bàn đầy thức ăn. Bố vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà đi.
Nói vậy rồi, Mộng Đình cũng nhanh nhảu chạy xuống dưới nhà.
Không bỏ sức làm đồ ăn ngon của mẹ. Mộng Đình chạy đến phụ bà bưng bê, sắp bát dĩa vào bát, trưng bày trang trí đẹp mắt.
Chiếc bụng đói buổi sáng cứ cồn cào không thôi. Sau khi mọi người có mặt đông đủ. Mọi người bắt đầu thưởng thức no nê, tán gẫu chuyện thi cử. Ăn xong, Mộng Đình dọn dẹp, rửa bát và đi lên phòng. Việc hôm nay cô cần làm đó chính là ôn tập lại kiến thức thêm một lần nữa.
…----------------…
Căn nhà sang trọng, hiện đại ấy luôn là điển hình của cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Tiếng gõ cửa dồn dập của bác quản gia:
“Cậu chủ! Cậu chủ, cậu còn ở trong đấy không? Sao không có động tĩnh gì hết. Tôi xông vào nha!”
Trên gương mặt ông đầy vẻ lo sợ, sợ rằng cậu chủ không may gặp chuyện gì bất trắc. Nhìn đồng hồ trên tay đã là 9 giờ sáng. Ấy vậy mà cậu chủ vẫn chưa thấy mặt ở bàn ăn sáng. Mọi ngày 7 giờ đã thấy cậu chủ tinh tươm quần áo xuống dưới nhà. Hôm nay lạ quá.
Tiếng gõ cửa dồn dập cứ ngày một lớn dần. Trương Tư Dực nằm gục trên bàn bị tiếng đập cửa làm cho loạn trí. Cậu thức dậy đầy khó khăn, chiếc lưng này sắp gãy đến nơi rồi. Tư Dực ngồi dậy mới bất giác được rằng cậu đã ngủ ở trên bàn không hay biết. Trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại đã sập nguồn từ lâu. Đứng dậy loạng choạng, đầu óc hơi nhức. Tư Dực tiến đến phía cửa rồi mở ra.
Tư Dực nhìn bác quản gia, vừa dụi mắt vừa nói:
“Hôm nay tôi hơi mệt, có gì bác và mọi người ăn sáng trước đi. Bây giờ tôi phải sửa soạn một chút.”
Bác quản gia nhìn cậu chủ mà hoảng. Gương mặt cậu đờ đẫn lạ thường, trông rất mệt mỏi. Bây giờ thì ăn sáng gì nữa, giờ thì ăn trưa mất rồi. Ông cũng chỉ căn dặn, quan tâm cậu chủ đôi chút:
“Cậu chủ… Bây giờ là 9 giờ rồi, sắp ăn trưa rồi cậu chủ. Hôm nay tôi thấy cậu chủ mệt hơn mọi ngày, không biết có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”
Trương Tư Dực nhìn bác quan gia trông hơi hoảng loạn. Nghe ông nói bây giờ là 9 giờ sáng, cậu ngớ người ra một lúc. Chẳng trách được, cũng vì hôm qua cậu chờ tin nhắn của Mộng Đình nên đã thức đến 2 giờ sáng. Nghĩ lại thì cậu cảm thấy mình thật là ngu ngốc. Mộng Đình thích nhắn lúc nào mà chẳng được, cậu đâu có cần ngồi đợi đến ngu người vậy đâu.
Nhìn bác quản gia sốt vó, Tư Dực cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
“Không cần đâu, tôi chỉ là hơi mệt. Ông cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống.”
Tư Dực lập tức đóng cửa. Việc cậu làm bây giờ là vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Sau đó sẽ đi dạo quanh khu phố, nếu may sẽ được gặp Hạ Mộng Đình.
Đến bàn cậu cầm lấy chiếc điện thoại không còn phần trăm pin. Đưa đến và sạc nó vào củ sạc đắt tiền, sạc nhanh nhất. Hằng ngày cậu cũng chẳng chú tâm đến điện thoại bao giờ. Nhưng vì một ai đó mà khiến cậu muốn túm lấy chiếc điện thoại cả ngày.
…----------------…
Cuốn lịch dày ấy, đều ghi chép những ngày đặc biệt và quan trọng. Ngày mai sẽ là ngày mà Mộng Đình quyết định mình có tư cách để tham gia vào cuộc thi không. Cô cũng lo lắm, ngồi trên bàn nhưng lại lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Mấy tờ đề lưa thưa đôi ba câu khó, Mộng Đình đắn đo không biết có nên nhắn tin cho Trương Tư Dực không. Nghĩ hồi lâu, Mộng Đình cũng quyết định cầm lấy chiếc điện thoại và mở WeChat lên. Danh sách bạn mà cô có cũng đôi ba người. Tìm tên Tư Dực cũng rất nhanh. Mộng Đình ấn vào và soạn tin nhắn. Trước tiên cô chụp câu khó này rồi gửi lên. Sau đó bắt đầu soạn tin.
[ Xin chào, tôi có mấy câu chưa hiểu và không biết cách làm. Không phiền thì cậu giúp tôi giải chúng nhé. Không được cũng không sao cả, cám ơn cậu. ]
Gửi đến đó, Mộng Đình cũng chẳng thấy động thái gì. Cứ nghĩ rằng chắc là lúc đó Tư Dực hào sảng cho nên mới giúp cô đôi bài tập. Nhưng chắc cậu ta cũng không để ý mấy cái tin nhắn này đâu. Nghĩ vậy rồi cô cũng tắt máy đi. Việc cần làm là cố vắt óc để giải nốt chúng. Quyết tâm phải lấy được điểm tuyệt đối.