Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Tô Mộng cúi người lật người em trai lại, không ngừng lải nhải rằng trước đây em trai nghe lời như thế nào, bây giờ lại trở nên phản nghịch lại nóng nảy như vậy, yêu đương sớm đúng là có hại.

Tôi nhìn thấy sắc mặt bình thản của cậu ấy, không có cảm giác như trong nhà gặp chuyện gì.

"Tô Mộng, căn phòng này có phải thông gió không được tốt không?" Tôi nhíu mày nhìn một lượt, chỉ có một cánh cửa sổ, nhưng bên ngoài lại lại bờ tường của nhà hàng xóm, gần như là dính sát!

"Cũng ổn mà, sao vậy?" Tô Mộng quay đầu nhìn tôi.

"Tớ thấy mở cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu vào thì tốt hơn.” Tôi vừa nói xong, em trai cậu ấy đột nhiên co giật dữ dội.

"Á!" Tôi sợ hãi lùi xuống mấy bước, Tô Mộng lại vui mừng vỗ vào mặt em trai cậu ấy.

"Thanh Tiêu, cậu nhìn xem, em ấy có phản ứng rồi!" Tô Mộng vui mừng nói với tôi, kéo chăn ra bóp cánh tay em trai cậu ấy.

Da đầu tôi tê rần, lùi về phía sau từng bước một, bởi vì trên giường của em trai cậu ấy rõ ràng còn có một người khác nằm trên đó!

Nhưng mà Tô Mộng không nhìn thấy, Phong Ly Ngân nói cậu ấy là máu thuần dương, không thể nhìn thấy ma, cậu ấy không thể nhìn thấy bóng hình con ma tiều tụy đang nằm co quắp ở trong chăn!

Con ma đó nhìn tôi, co rúm bờ vai, nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.

Em trai cậu ấy ngày ngày đều ngủ chung giường với ma sao?

“Tô, Tô Mộng.." Tôi đã đi ra đến cửa: “Tớ, tớ về trước đây, cậu tiễn tớ một đoạn đi, tớ sợ bị lạc đường."

Nói xong tôi liền chạy xuống dưới, thoát ra khỏi căn phòng của nhà cậu ấy mới thấy hít thở thoải mái hơn một chút.

Tô Mộng đuổi theo hỏi tôi chạy nhanh như vậy làm cái gì, tôi kéo cậu ấy lại nói: "Tớ thấy cách bố trí trong nhà cậu có vấn đề, đặc biệt là căn phòng của em trai cậu, hoặc là đổi phòng khác, hoặc là mở cửa thông gió cho nắng chiếu vào mới được.”

Tô Mộng nhíu mày nói: “Cậu thấy phong thủy nhà tớ không tốt sao?"

“Cái này... tớ cũng không biết xem, hay là cậu tìm thầy đến xem thế nào?"

“Tớ có biết thầy ở đâu đâu, những tên lừa đảo đoán số ngoài đường thì lại dễ tìm." Tô Mộng thở dài.

"Tớ trở về hỏi người nhà giúp cậu, tóm lại đổi phòng cho em trai cậu trước đi, cậu ấy phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể tiếp tục ngủ ở căn phòng đó nữa, tuyệt đối không thể!" Tôi lo lắng siết chặt lấy tay cậu ấy.

Tô Mộng chớp mắt, gật đầu nói: “Được rồi, thấy cậu căng thẳng như vậy... đợi bố tớ trở về thì sẽ đổi."

Khi Phong Ly Ngân xuất hiện ở phòng tôi, lập tức nhíu mày nói: “Cô lại đi đâu nhiễm phải mấy thứ dơ bẩn rồi."

Thứ dơ bẩn? Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

"Tôi tới nhà Tô Mộng thăm em trai cậu ấy, vừa bước vào đã thấy kỳ lạ, sau đó tôi nhìn thấy một con ma trong chăn của em trai cậu ấy, con ma đấy cũng nhìn thấy tôi, nhưng mà nó nhắm mắt lại rồi lại ngủ tiếp, không có làm hại tôi." Tôi thành thực trả lời.

“Đương nhiên, khắp người cô từ trong ra ngoài đều là hơi thở của tôi, những con ma bình thường cho dù không biết cô thì cũng không dám tùy ý mạo phạm." Phong Ly Ngân mất kiên nhẫn nói.

Từ trong ra ngoài... tôi không nhịn được nhớ đến những thứ xấu hổ mà hắn để lại trong người tôi, tai hơi nóng lên, vội vàng kể lại tỉ mỉ cảm nhận của tôi.

Phong Ly Ngân nghe xong, khẽ nhếch môi, hắn cười sao?

“Cô không học được đạo pháp đạo thuật, nhưng mà cũng có thiên phú coi phong thủy đấy chứ."

“Hả?”

“Nghe những gì cô miêu tả, có lẽ là người sống trong căn phòng chết.”

Tôi nổi cả lông măng lông gà, hỏi: “Cái gì mà người sống ở trong căn phòng chết chứ?"

"Căn phòng đó ba mặt đều sát cạnh tường nhà hàng xóm, không thoáng gió, chỉ có cái cửa ra vào, cấu tạo kiếu này giống như mồ mả... có lẽ những căn nhà ở xung quanh đều xây sau căn nhà đó, vậy nên gần đây căn phòng của em trai cô ta bị ảnh hưởng rất lớn."

"Vậy em trai cậu ấy có bị con ma nữ đó hút hồn không? Cơ thể mà con ma nữ đó ám lên, có lẽ là người mà em trai cậu ấy yêu thầm."

"Không đâu, sai dịch cho âm phủ đã điều tra rồi, em trai cô ta là âm khí xâm nhập vào cơ thể, vốn dĩ tắm nắng mấy ngày rồi nghỉ ngơi nữa sẽ không sao, ai biết được trong nhà còn có thêm một con ma đang nằm trên đó, có thể tỉnh dậy được mới lạ đấy, nếu còn nằm thêm nữa, thì đến mạng cũng không còn nữa đâu.” Phong Ly Ngân nhắc nhở: “Cô đừng có quản chuyện bao đồng, đưa ra ý kiến cho cô ta là được rồi, có làm hay không là chuyện của cô ta."

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu mà."

Âm khí xâm nhập vào cơ thể sẽ hôn mê? Ở chung với ma quá lâu sẽ mất mạng? Vậy thì tôi với Phong Ly Ngân.. đã làm nhiều chuyện như vậy mà tôi cũng không sao?

Hơn nữa bây giờ mỗi ngày hắn đều ở cạnh tôi rất lâu, thường thì sẽ xuất hiện ở phòng tôi vào buổi tối, đến khi tôi ngủ đi.

“Không phải anh nói anh rất bận sao?" Tôi ngờ vực hỏi, hắn nhàm chán ngồi trong phòng tôi, làm gì chứ?

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Linh thai cần âm khí của tôi."

Được thôi, tôi lại tự ảo tưởng nữa rồi.

“Vậy thường thì khi nào anh sẽ đi? Có khi tôi ngủ rồi, anh vẫn còn ở đây mà."

"Đến khi trời sáng, khi âm chuyển thành dương, tôi sẽ đi."

Chúng tôi không nói chuyện nhiều, tôi cũng không còn sợ hãi hắn nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn oán giận hắn vô tình, lạnh nhạt.

Nhưng tôi không có tư cách chỉ trích hắn, chúng tôi không hề có tình cảm, có lẽ đợi đến khi đứa trẻ này ra đời, quan hệ của chúng tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt như diều dứt dây.

Hắn mang đứa trẻ đi, còn tôi thì cô đơn đến già.

Lúc tôi đang ngủ mơ màng, điện thoại đột nhiên rung dữ dội, tôi sợ hãi run lên, nhìn giờ thử thì thấy mới vừa qua mười hai giờ.

Phong Ly Ngân quả nhiên vẫn ở trong phòng, hắn chống một tay, dựa vào bên bục cửa, đôi chân thon dài vắt lên chiếc ghế, đang nhắm mắt ngủ.

Là Tô Mộng gọi đến, tôi sợ làm Phong Ly Ngân tỉnh dậy, khẽ nói: "Alo.. Sao vậy..."

Giọng nói của Tô Mộng rất nhức tai, cậu ấy vừa khóc vừa nói: “Thanh Tiêu, căn phòng đó quả nhiên có vấn đề, hôm nay cậu nói không thể ở trong đó, tớ đã đổi phòng cho em trai tớ, tớ qua phòng đó ngủ... hu hu hu, tớ gặp ác mộng! Tớ mơ thấy có một người đàn ông bị bệnh lao nói giường quá chật chội, đuổi tớ đi, nếu không sẽ khiến tớ không thể tỉnh dậy được nữa! Tớ sợ tới mức chạy lại ngủ với mẹ! Hu hu hu... có cách nào hay không! Nhà tớ có phải có ma phải không!"

"À..." Tôi nên nói gì đây?

Theo những điều răn dạy của cụ cố thì có những lời nói ra sẽ là nghiệp chướng.

Chính vào lúc tôi đang do dự, một bàn tay rút điện thoại của tôi đi, Phong Ly Ngân lấy điện thoại đặt lên tai mình, giọng nói lạnh lùng: "Hoặc là đập đi xây lại, giữ lại vườn sau, đảm bảo trước sau đều được thông gió ánh nắng chiếu vào, hoặc là chuyển nhà đi."

"Hả?" Tô Mộng bên đó vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Ly Ngân đã cúp máy rồi.

Hắn đặt điện thoại lại đầu giường, lạnh lùng nói: “Mau ngủ đi.”

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười, cái người này cũng độc tài quá đấy, tôi nghe điện thoại cũng làm cho hắn không thoải mái sao?

Thấy hắn lại đi đến chỗ cửa, tôi do dự nói: “Nếu như buổi tối anh nhất định phải ở đây, thì lên giường nằm chung đi... cũng không phải chưa từng ngủ chung mà.."

Hắn nhìn tôi, dường như đang xác nhận xem tôi có nói thật lòng hay không.

Tôi không nói nhiều, ôm lấy chăn nằm sát vào tường, để lại nửa giường cho hắn.

Hôm sau lúc chuông báo thức điện thoại reo lên, trong căn phòng chỉ còn lại mình tôi, chẳng biết đêm qua hắn có nằm lên giường ngủ không.

Weixin của tôi sắp bị Tô Mộng khủng bố rồi, cô ấy gửi rất nhiều tin nhắn đến, đều là: Ha ha ha, xin lỗi nhé, làm phiền phút giây ngọt ngào của hai người rồi!

Ngọt ngào cái con khỉ...

Nhưng mà tin nhắn cuối cùng của cậu ấy hơi nhức mắt: Hai người sống chung à, phải chú ý tránh thai nhé!

Thai... tôi giơ tay sờ vào bụng, ngoại trừ thỉnh thoảng có cảm giác nong nóng ra, thì không có phản ứng gì, có nên mua que thử thai thử xem sao không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui