Cô đưa mắt ra xa nhìn về phía nào đó trong bóng tối, liếm liếm môi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chú ba… khoảng bao giờ chú quay về?” Ở phía bên kia, Kiều Phong Khang không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, hơi sững sờ một lát rồi sắc mặt tỏ vẻ hiểu rõ: ‘Em hy vọng tôi sẽ trở về sớm à?”
Cô thở dài rồi bổ sung thêm một câu: “Càng nhanh càng tốt.” Như vậy cô có thể nhanh chóng giải quyết mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ.
Kiều Phong Khang nghĩ có lẽ cô gái nhỏ của anh đã dần dần thông suốt, dần dần hiểu được làm sao đáp lại anh.
Cũng không uổng bao nhiêu năm nay anh kiên nhẫn chờ đợi.
Sự mệt mỏi khi làm việc cả ngày đều biến mất không còn chút gì sau khi nghe câu nói “càng nhanh càng tốt” của cô.
“Tôi sẽ cố gắng về sớm” Hai người nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Bên kia, trên bàn làm việc trong phòng tổng thống, sau khi Kiều Phong Khang tắt điện thoại thì anh hoàn toàn không có ý định đi ngủ mà lại mở bản kế hoạch ra, tinh thân nhanh nhẹn tiếp tục làm việc.
Ở bên cạnh, Nghiêm Danh Sơn và Lý Thanh thầm kêu lên trong lòng.
Nghiêm Danh Sơn dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Khang, bây giờ đã một giờ rồi” “Ừm”’ Kiều Phong Khang tùy ý trả lời một tiếng.
Nếu đã càng nhanh càng tốt… thì đương nhiên anh làm xong việc càng nhanh càng tốt rồi.
“Thư ký Thanh đi nghỉ ngơi đi, trợ lý Sơn ở lại” Kiều Phong Khang dặn dò: “Tìm bản kế hoạch của nhóm B cho tôi.” ..
Nghiêm Danh Sơn thầm than mệnh khổ, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lý Thanh rời đi rồi lấy lại tinh thần tìm bản kế hoạch cho sếp lớn.
Đi cùng với người cuồng công việc quả nhiên luôn tự hành hạ mình bất cứ lúc nào.
Khi Du Ánh Tuyết trở về phòng của Kiều Minh Đức thì anh ta vừa khéo đi ra khỏi phòng tắm.
Anh ta vừa nhìn thấy cô thì yên tâm rồi kéo tay cô cùng ngã ra giường.
Du Ánh Tuyết chuẩn bị giấy giụa thì bên tai truyền đến âm thanh hít thở đều đều của anh ta.
Vậy mà Kiều Minh Đức lại ngủ mất rồi.
Cô hơi dịch người ra xa, duy trì khoảng cách nhất định với anh ta.
Trái tim Du Ánh Tuyết đập mạnh nhìn gương mặt sạch sẽ của anh ta, trong lòng cô rất khó chịu.
Du Ánh Tuyết nằm trên giường lo sợ bất an suy nghĩ một vấn đề suốt cả một đêm.
Có phải Minh Đức phát hiện được điều gì rồi nên mới bất thường như vậy, nên Phan Chí Cương mới nói với cô những lời kia.
Cô cứ nghĩ như vậy đến tận sáng, cô còn suy nghĩ có phải mình nên đi tìm anh ta hỏi cho rõ không: Nhưng cô vừa mở mắt đã nghe thấy âm thanh ồn ào nhưng trong trẻo truyền từ ngoài cửa vào: “Du Ánh Tuyết dậy thôi.
Mau chóng dậy chơi game với anh, nếu không mai bắt đầu đi làm thì lại không chơi được.”
Du Ánh Tuyết vội vàng leo ra khỏi giường mở cửa.
Anh ta đứng ở ngoài cửa, nở nụ cười rực rỡ với cô.
Bị lây nhiễm bởi nụ cười của anh ta, Du Ánh Tuyết cũng cười: “Anh là heo à? Tối qua uống thành bộ dạng như vậy, hại em cả đêm ngủ không ngon.” “Lo lắng cho anh à?” Kiều Minh Đức chớp chớp mắt, cười đùa nhìn cô.
“Không có.
Em mới lười lo lắng cho anh” “Đừng giả vờ nữa, nghe mẹ anh nói tối qua em chờ anh cả một buổi, còn nói là không lo lắng-cho anh?” “Nếu đã biết mọi người đều lo lắng cho anh sao anh còn uống say như vậy? Còn nữa, rốt cuộc anh vì chuyện gì mà uống thành bộ dạng như vậy?” Du Ánh Tuyết hỏi câu cuối cùng hơi dè dặt, trong lòng căng thẳng.
“Có thể vì chuyện gì chứ.
Một đám người khó khăn lắm mới ngồi cùng nhau thì đương nhiên uống nhiều một chút rồi.
Sau đó hình như nói chuyện tình cảm nên anh cũng uống nhiều theo luôn.
Còn cụ thể đã nói những chuyện gì thì anh cũng quên rồi.
Haizz, không nói nữa, nhanh lên xuống dưới ăn cơm thôi.” Kiều Minh Đức nói rồi dắt cô chạy xuống dưới.
Du Ánh Tuyết nhìn bóng lưng, nhìn dáng vẻ tươi cười của anh ta, sự dẫn vặt trong lòng cô cũng không giảm bớt được chút nào.
Cô biết Minh Đức đang nói dối… Vậy mà anh ta không vạch trần cô, không khiến cô phải khó xử…
Kiều Minh Đức từ đầu đến cuối giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, Du Ánh Tuyết cũng không nói gì.
Hai người dùng sự chạy trốn hoặc im lặng để trang hoàng cho yên bình tạm thời này.
Còn sau đó…
Rất nhiều ngày Kiều Phong Khang cũng không liên lạc với cô.
Du Ánh Tuyết nghĩ như vậy cũng tốt.
Có lẽ…
Thậm chí căn bản cô cũng không cần thiết nói cái gì với chú ba, hai người cứ bình tĩnh như vậy kéo dài khoảng cách, để cho tất cả mọi thứ trước kia đều tan thành mây khói.
Như vậy cũng rất tốt.
Cô lo lắng khi bản thân mình đối diện với anh sẽ không có đủ dũng khí để nói ra những lời mà cô muốn nói.
Du Ánh Tuyết nghĩ như vậy, trong lòng hơi ngượng ngùng.
Hôm nay Du Ánh Tuyết lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Hai ngày nữa là phải đến trường báo cáo.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi làm ở Kiều Thanh.
Sau khi lãnh lương, mấy đồng nghiệp thân thiết ồn ào đòi cô mời đi karaoke, Du Ánh Tuyết cũng đồng ý.
Cô dọn dẹp đồ đạc, nhìn thấy đồ đạc trên bàn làm việc của mình ít dần đi thì lòng hơi buồn bã.
Có chút gì đó không nỡ, cũng không biết điều mà mình không nỡ là những đồng nghiệp này, hay là… người khác.
Cô vô thức nhìn vào phòng làm việc của ai đó.
Anh vẫn chưa quay về, phòng làm việc đã trống không khá lâu rồi.
Sau này…
Cô không còn đi làm ở đây nữa, cũng không ở chung một nhà với anh, có phải…
Giữa hai người họ đến ngay cả cơ hội gặp mặt cũng ít lại càng ít hơn? Cô bĩu bĩu môi, buồn chán đập đầu.
Ít thì ít thôi, vậy không phải là càng tốt à? Như vậy cô có thể bớt được bao nhiêu phiền phức, không phải à? Cho nên…
Cô nên vui vẻ mới đúng, chứ không phải buồn bực không vui như thế này.
Đáy lòng Du Ánh Tuyết cứ tự thuyết phục, tự an ủi bản thân như vậy.
Nhưng phần mất mát từ tận sâu đáy lòng kia vẫn luôn quanh quẩn, không hề tản đi bởi vì suy nghĩ như vậy.
Cho dù một.
chút cũng không có.
“Hey, hai tiếng trước tôi nghe điện thoại của thư ký Thanh nói vốn là hôm nay tổng giám đốc Khang sẽ trở về.” Đồng nghiệp Kiều Linh vừa bước vào phòng làm việc đã cố ý thì thầm vào tai cô.
Du Ánh Tuyết thu lại ánh mắt đang nhìn về phía phòng làm việc tổng giám đốc rồi quay ra nhìn Kiều Linh.
Dường như hỏi theo bản năng:”Tổng giám đốc Khang trở về à?” “Nhớ tổng giám đốc Khang rồi đúng không?” Kiều Linh trêu cô.
“Nói gì vậy?” Bị cô ấy nói như vậy Du Ánh Tuyết mới nhận ra phản ứng của mình hơi mãnh liệt.
Cô chột dạ như sợ bị người khác nhìn thấu, cúi đầu giả vờ bận rộn thu dọn đồ đạc rồi giải thích: “Không phải là cô sắp phải đi à? Cho nên muốn chào hỏi tổng giám đốc Khang một chút” “Thôi, thôi đi.
Đừng giải thích nữa, càng giải thích càng không có sức thuyết phục.
Cô thấy khi Tiêu Ngọc Trang đi có chào hỏi tổng giám đốc Khang không?” Hiển nhiên là Kiều Linh không tin lời cô nói.
Đương nhiên thật ra từ khi Tiêu Ngọc Trang bị công ty điều đi nơi khác, cô nói cô và tổng giám đốc Khang không có quan hệ gì là tất cả mọi người đều không tin rồi.
Du Ánh Tuyết bĩu môi, dứt khoát từ bỏ không làm mấy việc vô dụng nữa.
Cô lại giả vờ bận rộn thu dọn thêm hai phút để chờ.
Nhưng còn chưa nghe thấy âm thanh tiếp theo của Kiều Linh thì cô đã không nhịn được, động tác dừng lại hít thở sâu rồi quay đầu nhìn chằm chằm cô ấy: “Sao cô không nói tiếp nữa?” “Vậy cô có thừa nhận hay không, cô và tổng giám đốc Khang… hử?” Như nắm được thóp của cô, Kiều Linh cười rất gian xảo.
Hai tay uốn lượn mập mờ chạm vào nhau ở trước mặt.
Du Ánh Tuyết lườm một cái, kéo tay cô ấy xuống rồi dứt khoát hỏi: “Vừa nãy cô không phải nói là tổng giám đốc Khang “vốn là” sẽ trở về à, cho nên…
hôm nay anh ấy có về hay không?” Kiều Linh lắc đầu: “Thư ký Thanh nói hôm khác, còn là ngày nào thì cũng không biết được” Buông tay Kiều Linh ra, Du Ánh Tuyết “ừm’ nhẹ một tiếng, giọng nói thấp đi mấy phần.
Cô cũng không che giấu cảm xúc trong đó, Kiều Linh-có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Cô ấy nói: “Thư ký Thanh nói đột nhiên tổng giám đốc Khang bị bệnh, gần đến sân bay thì đưa vào viện rồi” “Bị bệnh?” Trong lòng Du Ánh Tuyết căng thẳng, không che giấu được sự lo lắng trên gương mặt: “Rất nghiêm trọng sao? Bị bệnh gì?” Trước kia sức khỏe của anh vẫn luôn rất tốt, hầu như không hề có hiện tượng bị bệnh gì, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị cảm cúm phát sốt.
Nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn rất ghét bệnh viện, loại bệnh nhỏ này không thể nào khiến anh chịu nghe người khác đưa vào viện được.
Trừ khi giống như lần trước người đó đánh nhau với người khác bị chấn thương bên trong.
Kiều Linh lắc đầu: “Tình hình cụ thể thì tôi không rõ.
Nhưng thư ký Thanh nói hình như là vì làm việc quá sức nên mới ngã bệnh.
Cô cũng biết mà, bên công ty bên kia chắc chắn rất bận rộn” Du Ánh Tuyết ngẫm nghĩ, vô cùng rầu rĩ.
Cần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình không? Nhưng… cô vừa mới hạ quyết tâm kéo dài khoảng cách với anh.
Cô thở dài, ép buộc bản thân tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Có thư ký Thanh và trợ lý Sơn ở đó chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Bọn họ chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho anh.
Du Ánh Tuyết hết lần này đến lần khác nghĩ như vậy.
Nhưng giây tiếp theo bỗng nhiên cô bỏ lại việc thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại lên đi ra phòng nước ngoài trời.
Tốt xấu gì thì cô cũng gọi anh một tiếng chú ba, hơn nữa là anh nuôi mình lớn như vậy.
Nếu biết rõ anh bị bệnh mà không hỏi thăm câu nào thì có phần hơi quá đáng, lòng lang dạ sói nhỉ? Du Ánh Tuyết lại tự an ủi bản thân một hồi, tức thì tâm trạng thản nhiên hơn.
Đứng trên sân thượng ở tầng cao nhất của công ty, bấm một dòng số quen thuộc không chút chần chừ, cô lấy can đảm rồi bấm gọi đi.
Nhưng…
bên kia điện thoại truyền đến âm thanh “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy: Cô cắn môi.
Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện nên không nghe được điện thoại sao? Cô không hề dừng lại, tiếp tục gọi điện cho trợ lý Sơn.
Nhưng giống hệt như ban nấy, cũng là tiếng tắt máy.
Ngay cả điện thoại của thư ký Thanh cũng vậy.
Dư Ánh Tuyết lần lượt thử vài lần nhưng làm thế nào cũng không gọi được.
Cuối cùng cô không thể không từ bỏ.
Cô cúi đầu đi về phòng làm việc.
Cho đến tận khi ăn tối cùng đồng nghiệp đến khi hát karaoke cô vẫn ủ rũ.
Trong phòng hát, một đám nam nữ ngồi với nhau vô cùng náo nhiệt.
Mọi người hát một bài rồi lại hát tiếp một bài, không khí rất vui vẻ.
Chỉ có nhân vật chính là Du Ánh Tuyết là núp ở trong một góc, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại làm gì đó, tâm trạng khá nặng nề.
Có người gào thét kêu cô đến hát, cô không muốn làm mất hứng nhưng quả thực là không có chút tinh thần.
Cuối cùng không ngăn nổi sự nhiệt tình của những người khác nên cô hát qua loa một bài rồi đi ra nhà vệ sinh.
Cô vừa đi vừa cầm điện thoại gọi điện cho ai đó.
Vốn dĩ chẳng ôm chút hy vọng nào nhưng lần này sau khi điện thoại kêu vài tiếng thì lại có người nghe: “Alo” Một giọng nam truyền đến từ phía đầu dây bên kia.
Còn mang theo cả âm thanh chói tai, vô cùng náo nhiệt, rõ ràng không phải là ở trong bệnh viện.
Bước chân Du Ánh Tuyết dừng lại, đứng yên trước cửa phòng hát.
Nghe thấy giọng nói của anh giống như đã cách xa rất lâu, rất lâu… lâu đến mức trong lòng chua XÓI…
“Chú… bây giờ đang ở ngoài xã giao à, không có ở bệnh viện?” Du Ánh Tuyết đè nén cảm xúc khác lạ trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh hỏi.
“Coi là vậy đi” Coi là vậy? Đáp án này rất miễn cưỡng qua loa.
.