“Phong Khang, tối con có bận không?” “Đang định trở về” “Còn chưa ăn tối đúng không? Như vậy đi, con về nhà một chuyến, cha mẹ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với con.” Bà cụ đã nói vậy, đương nhiên anh không có lý do gì để cự tuyệt.
Anh trầm ngâm rồi nói: ‘Được rồi, nửa giờ nữa con sẽ tới.” Kiều Phong Khang đồng ý rồi cúp điện thoại.
Anh gọi cho Du Ánh Tuyết, cô mới †ảm xong, đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Tâm mắt vân luôn nhìn chằm chăm chiếc nhân kim cương kia.
Nhiều lần cô muốn rút ra, không để anh nhìn thấy, thế nhưng… rút xuống rồi làm thế nào nữa? Lừa dối nữa sao? Cô ôm đâu gối bằng hai tay và vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Dì Lý đi qua, thấy chiếc nhân kim cương nên khế nói: “Cô Ánh Tuyết, đây là nhân đính hôn sao?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nở nụ cười chua xót, nhìn chiếc nhân rồi mở miệng nói: “Không phải nhân đính hôn, mà là nhân cưới” “Nhiều người ghen tị điều này lãm đấy.
Nếu đã có được hạnh phúc thì phải biết quý trọng, ngàn lần đừng có suy nghĩ khác, hiểu không?” Dì Lý cất giọng khuyên bảo.
Tình cảm của cậu chủ dành cho Du Ánh Tuyết, bà ấy là người hiểu rõ nhất.
Đương nhiên trong lòng bà cũng chúc phúc cho bọn họ.
Du Ánh Tuyết nghe vậy, chỉ cười khế một tiếng: “Cũng có khi không phải là hạnh phúc đúng không?” Nếu chú ba cho mình một ngọn lửa cuồng nộ, thì Minh Đức đã cho cô một dòng nước ấm.
Dòng nước ấm không sôi sục nhưng cũng đủ ấm áp.
Còn ngọn lửa… Nếu hơi sơ sẩy một chút thì sẽ khiến bản thân bị bỏng vào một ngày nào đó, phải không? Cho nên, kết hôn với Minh Đức sẽ khiến cô hạnh phúc, không phải sao? Không sôi nổi nhưng cuộc sống sẽ yên bình và lặng lẽ, đây chẳng phải là điều mà cô luôn mong đợi ở hôn nhân sao? Nghĩ thế này, an ủi thế này, nhưng…
Tại sao trong lòng vân càng ngày càng nhiều nôi buồn chua xót chứ? Dường như cô hoàn toàn không thể thuyết phục được chính mình.
Ngay lúc này, điện thoại di động reo lên.
Cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cô giật mình.
Chú ba…
Cô suy nghĩ một hồi, hít sâu một hơi, cuối cùng vân là nghe điện thoại.
“Vẽ nhà chưa?” Cô còn chưa mở miệng, giọng của anh ở đầu dây bên kia đã truyền đến.
Thông qua điện thoại, giọng nói của anh cực kỳ từ tính và có thể gõ vào trái tim cô.
Không biết tại sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, trái tim và chóp mũi của cô đều chua xót.
Cô hận không thể nói hết tất cả những bất bình, tất cả những khó khăn và tất cả những điều bối rối với anh.
Cánh môi cô giật giật, cuối cùng chỉ có một âm thanh được thoát ra: “Ừm” “Sao thế, vẫn không thoải mái à?” Anh căng thẳng chỉ vì giọng nói hơi thấp của cô.
Du Ánh Tuyết rũ lông mi xuống, giọt nước mät lập tức rơi xuống Cô không thoải mái.
Vị trí của trái †im rất khó chịu.
“Không có, chỉ là vừa mới về nhà nên hơi mệt.” “Một ngày ở bệnh viện sẽ rất mệt mỏi, huống chỉ là sức khỏe của em vân chưa ổn.
Em ăn tối trước đi, không cần phải chờ tôi, tối nay tôi sẽ về trẻ” “Được.” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đồng ý.
“Cúp máy đi” Kiều Phong Khang cười và nói cô cúp máy trước.
Du Ánh Tuyết cầm điện thoại, tai áp chặt vào màn hình, lãng nghe hơi thở của anh như kiểu rất thèm thuồng.
Một lúc lâu, ngón tay của cô chuyển đến nút gác máy, nhưng vân không thể bấm vào.
Cô vần còn muốn nghe giọng nói của anh thêm một chút.
Bởi vì chờ anh quay lại và biết mọi chuyện… giữa họ sẽ trở thành gì, cô không thể tưởng tượng nổi.
Sẽ thất vọng với cô, phải không? Oán hận cô đúng không? Cứ như vậy từ bỏ cô, anh sẽ cảm thấy anh và Tô Hoàng Quyên thích hợp hơn đúng không? Nghĩ đến những điều này, trái tim của cô như bị ai đó bóp chặt.
“Ánh Tuyết?” Kiều Phong Khang thấy cô không trả lời nên khế gọi một tiếng.
Nước mắt sắp trào ra, Du Ánh Tuyết nhäm mắt lại, ép buộc bản thân kiên quyết cúp điện thoại.
Nghiêm Danh Sơn lái xe đến nhà cũ, Kiêu Phong Khang ra khỏi xe và đi vào một mình.
Vừa bước vào đã thấy bà cụ ngồi ngay ngắn ở đó với nụ cười rạng rỡ.
Kiều Phong Khang ngồi xuống đối diện hai cụ, nhìn thoáng qua đã thấy vài tấm thiệp mời với kiểu dáng khác nhau trên chiếc bàn ngăn.
Anh tùy tiện cầm lấy một cái, lật ra, ánh mắt tối sâm lại nhìn về phía họ: “Mẹ đang giúp ai chọn thiệp mời à?” “Con nói xem còn có thể là ai?” Bà cụ lật tấm thiệp mời trong tay, nói: “Đương nhiên là Minh Đức và Ánh Tuyết rồi.
Con cứ không chịu kết hôn, mẹ cũng không thể làm gì được con.
Cũng may con bé Ánh Tuyết khôn khéo, hiểu ý của mẹ và biết làm mẹ vui” Vào lúc bà cụ đang nói, sắc mặt Kiều Phong Khang đã khá khó coi.
Trịnh trọng đặt thiệp mời trở lại vị trí ban đầu, anh cũng ngồi ngay ngăn và nói: “Hiện tại Minh Đức còn chưa tỉnh, sao có thể ép bọn họ kết hôn?” “Thăng này sao con nói chuyện khó nghe vậy?” Kiều Phong Khang mím đồi mồi mỏng thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời.
Anh không tin cô gái nhỏ đó sẽ chấp nhận hôn sự này.
“Chính Ánh Tuyết đã gật đầu về chuyện này.
Không tin thì hỏi anh hai và chị dâu của con ấy.
Đúng rồi, chị dâu của con đã tặng cho con dâu tương lai một chiếc nhãn, bây giờ Ánh Tuyết đã đeo trên tay rồi.
Chiếc nhân đó là do cha mẹ đã tặng cho nó lúc trước, ý nghĩa của chiếc nhân là gì, mẹ không nói thì con cũng biết rồi đấy” Đường nét trên khuôn mặt Kiều Phong Khang cứng đờ và lạnh lùng.
“Ánh Tuyết cũng nói răng, bất kể Minh Đức tốt hay xấu, con bé cũng không bao giờ bỏ rơi thăng bé.
Vì vậy, khi Minh Đức tỉnh lại, hai người họ sẽ †ổ chức đám cưới.
Con với tư cách là chú ba, đương nhiên con cũng phải ủng hộ nhỉ?” “Con không đồng ý!” Kiều Phong Khang dứt khoát từ chối, trên mặt không chút nhiệt độ: “Bây giờ con bé mới mười tám tuổi, kết hôn cái gì chứ?” “Mười tám tuổi thì sao? Tìm được người thích hợp thì mười tám hay hai mươi tám tuổi cũng không có gì khác biệt đâu.
Con xem Hoàng Quyên không phải đợi con đến hai mươi tám tuổi rồi mới hạnh phúc sao?” Kiều Phong Khang không muốn nghe nữa, anh đứng dậy: ‘Mẹ, con còn có việc rất quan trọng phải làm, đi trước đây” “Phong Khang.” Bà cụ đứng dậy đuổi theo, nhưng sắc mặt của anh vân lạnh tanh, dừng bước.
Anh quay đầu nhìn bà cụ: “Coi như chuyện hôm nay con chưa từng nghe qua.
Chuyện đám cưới, khuyên mọi người đừng tốn tâm tư vô ích.
Nếu không có sự đồng ý của con, Ánh Tuyết không được kết hôn” Từng lời nói ra đều cứng ngäc, lạnh như đá.
Không ai có thể phản bác lại.
Bà cụ trở nên nghiêm khäc và thốt ra từng chữ: “Mặc dù Ánh Tuyết là do con nuôi lớn, con yêu thương con bé cũng không có gì đáng trách.
Nhưng bây giờ con bé đã mười tám tuổi, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Bất kể thế nào, Phong Khang, con đừng cư xử không có chừng mực như vậy” “Mẹ bảo con đến không phải là muốn hỏi ý kiến của con sao? Bây giờ con nói rõ cho mẹ biết, con không đồng ý.
Cho dù Ánh Tuyết hai mươi †ám tuổi thì cũng không được kết hôn” Dứt lời, không đợi bà cụ nói gì, anh liền xoay người, dứt khoát bước ra khỏi nhà cũ.
Cả người Kiều Phong Khang tràn đầy hơi thở lạnh lếo, Nghiêm Danh Sơn ngồi trong xe cũng cảm nhận được.
Da đầu anh ta tê dại, toàn thân căng thẳng.
Anh ta nhanh chóng đẩy cửa xuống và mở cửa ghế phía sau.
Kiều Phong Khang khom người đi vào không nói lời nào.
Xe chạy một mạch về biệt thự, suốt đoạn đường anh hoàn toàn im lặng.
Bầu không khí trong xe trâm mặc đến mức khó thở.
Nghiêm Danh Sơn cảm thấy nếu ở lâu thêm một chút nữa thì anh ta sẽ chết ngạt mất.
Cũng may, trước khi chết ngạt, anh ta đã về đến biệt thự an toàn.
Xuống xe, Kiều Phong Khang không có một lời giải thích, lập tức đi vào biệt thự.
“Ông chủ” Vừa bước vào, người giúp việc vội vàng đi tới, cầm lấy áo khoác của anh.
Anh cởi cà vạt và hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: “Ánh Tuyết đâu?” “Cô Ánh Tuyết đang ở trên lầu, tôi còn định mời cô ấy xuống lầu ăn tối.
Ông chủ ăn tối chưa?” Người giúp việc hỏi.
Kiều Phong Khang không hề trả lời, cũng không nhìn người giúp việc, nặng nề bước lên lầu.
Gặp Di Lý, dì Lý còn chưa thấy nét mặt của anh đã cười nói: ‘Cậu chủ, chúc mừng cậu và cô Ánh Tuyết: Kiều Phong Khang dừng lại một bước.
Đưa ánh mắt về phía dì Lý, lạnh giọng hỏi: ‘Chúc mừng?” “..” Dì Lý giật mình trước vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhất thời chỉ kịp thoát ra vài lời: “Không phải… cậu chủ cầu hôn cô Ánh Tuyết sao?” “Ai nói với dì rằng tôi đã cầu hôn cô ấy? “Hả? Tôi thấy cô Ánh Tuyết đang đeo một chiếc nhân kim cương lớn.
Tôi nghĩ đó là nhân đính hôn, nhưng cô ấy nói đó là nhân cưới.
Tôi đoán… chắc là cậu chủ đã tặng nó.” “Nhân cưới?” Kiều Phong Khang nói lại hai chữ này, cười nhạo một tiếng: “Cô ấy tự nói như vậy sao?” “.” Dì Lý sợ hãi không dám trả lời, trong lòng bất giác lo lăng.
Bà ấy có nói gì sai sao? “Tôi hỏi lại, có phải Ánh Tuyết đã đích thân nói lời này không?” Kiêu Phong Khang hiển nhiên không có kiên nhân, anh lặp lại một lần nữa với giọng điệu nặng hơn một chút.
Dì Lý hoảng sợ, chỉ có thể khó xử gật đầu.
Chẳng lẽ chiếc nhân đó không phải do cậu chủ tặng sao? Nhưng hiện tại cậu Minh Đức vân chưa tỉnh, nếu không phải do cậu chủ tặng thì còn có ai nữa? Khi dì Lý còn đang hoài nghi khó hiểu thì Kiều Phong Khang đã bước lên lầu.
Đi được nửa đường, đúng lúc Du Ánh Tuyết mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô có chút suy sụp, tinh thân không tốt lãm.
Vừa đi ra cô đã thấy anh đang đứng ở cầu thang.
Cô hơi giật mình, trong khoảnh khắc tiếp theo, cô đặt tay ra sau gân như ngay lập tức.
Rõ ràng biết răng loại chuyện này không thể giữ được lâu, nhưng mọi hành động đều là theo bản năng, cỏ còn không có thời gian suy nghĩ.
Động tác đó sao có thể thoát khỏi mặt anh được chứ? Vẻ mặt của Kiều Phong Khang càng thêm lạnh lếo.
Lời bà cụ cứ văng vắng bên tai anh.
Cô thật sự đồng ý kết hôn với Minh Đức sao? Hô hấp càng ngày càng khó khăn, anh chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau.
Anh cất bước đi lên lâu, mỗi bước đi như bước vào địa ngục, trông thật uy nghiêm và u ám.
Du Ánh Tuyết cứng đờ đứng ở cửa, cúi đầu.
Ánh mäăt anh vô cùng säc bén, như muốn nhìn thấu hết tim đen của cô, khiến cô không dám nhìn anh.
Bóng đen lập tức bao trùm, lưông khí mạnh mẽ khiến cô khó thở.
Chỉ có thể nghe anh nói: “Bỏ tay ra” Trong lòng Du Ánh Tuyết đột nhiên
.