Cô và chú ba kiên quyết nắm lấy tay nhau nên mới khiến người nhà họ Kiêu đau khổ như vậy…
Cho nên mới nghiêm trọng như vậy…
Chỉ cần nới lỏng một chút, sẽ không thể giữ được nó, phải không? Không biết đã đợi bao lâu…
Cửa phòng cấp cứu đột ngột được mở ra.
“Sắp ra rồi! Sắp ra rồi!” Kiêu Vân Nhung hô lên.
Trân Ngọc Vân ngay lập tức vọt tới: “Bác sĩ, tình hình của trai tôi thế nào rôi? Nó có khỏe không? Nó có bình an không?” Hỏi liên tiếp mấy câu, giọng đã nghẹn ngào.
Du Ánh Tuyết cũng chống vách tường đứng lên.
Cô rất muốn rất muốn đi lên.
Nhưng không dám.
Chỉ dám đứng đó lén lút nghe trộm.
“Mặc dù hiện tại đã được cứu sống, nhưng tình hình cũng không khả quan.
Bệnh nhân thật sự không chịu nổi bất kỳ kích thích nào nữa.
Nếu như tái diễn tình huống này, e rằng sẽ không có khả năng khôi phục.” Câu nói của bác sĩ khiến ai cũng phải nín thở.
“Ngoài ra… tôi đề nghị nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng của bệnh nhân sẽ như ngọn đèn trước gió.
Thẳng thắn mà nói, tình trạng tim của cậu ấy khá đặc biệt và cơ hội phẫu thuật thành công là không lớn.
Nếu muốn tăng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật, thì bệnh viện tư Robin của Mỹ là sự lựa chọn tốt nhất” “Được rồi, chúng tôi biết, cảm ơn bác sĩ” Kiều Nam Thành đáp lại.
Sau đó, Kiều Minh Đức đang đeo máy thở được đẩy ra ngoài.
Du Ánh Tuyết nhìn qua.
Anh giống như đã dạo một vòng ở địa phủ về, hấp hối, ngay cả thở cũng phải dùng máy hỗ trợ.
Vẻ mặt đau đớn trên mặt cho thấy từng giây từng phút anh hô hấp đều vô cùng vất vả.
Du Ánh Tuyết đau lòng mà ánh mắt đỏ hoe.
Mọi người đều cảm thấy rất nặng nê.
Một đám người nhìn sang Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết xoay người và trốn ở ngưỡng cửa, căng thẳng đến mức ngừng thở.
Khuôn mặt tái nhợt của Kiêu Minh Đức vẫn lướt qua trước mắt cô.
Cô không đành lòng nhắm mắt lại, cuối cùng không chịu nổi nước mắt tuôn ra như suối.
Hy vọng Minh Đức vui vẻ, tỉnh nghịch và luôn tràn đầy năng lượng một thời sẽ nhanh chóng trở lại…
Trái tim Du Ánh Tuyết nặng trĩu lê bước trở vê biệt thự.
Phùng Linh Nhi gọi điện nói rằng khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tuần đã kết thúc, các lớp học sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.
Du Ánh Tuyết nghĩ, như vậy cũng tốt.
Minh Đức đã tỉnh rồi, cô quả thực nên chuyên tâm mà học hành.
Hơn nữa ở trong trường còn có Phùng Linh Nhi đi cùng, có thể kết bạn mới, như vậy có thể dời đi lực chú ý, giảm bớt tâm trạng đè nén những ngày hôm nay.
Cô thu dọn hành lý về trường.
Dì Lý tiến lên giúp đỡ và nhét vào vali cô rất nhiều kẹo thịt, chiếm gần một nửa vali.
“Dì Lý,vậy thì nhiều quá không?” “Không nhiều đâu.
Cậu chủ biết cô thích ăn mấy thứ này, nên lần trước cậu ấy mua mấy hộp lớn.
Hơn nữa, không phải buổi tối cô luôn than đói sao? Ở trường không tiện như ở nhà, không ai có thể lấy đồ ăn cho cô bất cứ lúc nào.
Cô đem những thứ này theo đến tối có thể lót dạ” “Đây là do chú ba mua?” Du Ánh Tuyết hỏi.
“Đúng vậy” “Không phải chú ấy luôn nói rằng thứ tôi thích ăn là thực phẩm rác nên không cho tôi ăn sao?” Dì Lý mỉm cười: “Cậu chủ đối xử với cô như thế nào cô còn chưa rõ sao? Miệng luôn hung dữ, nhưng trên thực tế thì có bạc đãi cô bao giờ đâu?” Tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn nhìn những món đồ ăn vặt này, tâm trạng Du Ánh Tuyết cảm thấy phức tạp.
Được một người nắm chặt tay, lo lắng cho mình là điều rất ngọt ngào.
Tuy nhiên, lúc này lòng cô lại ngập tràn nỗi chua xót không thể tả.
Đêm khuya…
Kiều Phong Khang vẫn chưa trở lại.
Ở nhà không có cảm giác riêng tư, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng điều này khiến cô không hề buồn ngủ.
Cô mặc bộ đồ ngủ và cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách.
TV đang phát sóng phim truyền hình, nhưng không có cái gì có thể lọt vào mắt cô.
Chỉ để âm thanh ồn ào tràn ngập căn biệt thự to lớn, khiến cô cảm thấy mình không cô đơn đến vậy.
Ngay lúc này…
Cô thực sự mong rằng mình cũng có cha, có mẹ và một gia đình trọn vẹn như Phùng Linh Nhi…
Nếu cô vẫn còn cha mẹ, ít nhất, khi lựa chọn tình yêu, cô có thể không phải đắn đo và có quyền tự do lựa chọn theo ý của mình…
Nghĩ đến đây, nước mắt xót xa không kìm được mà ướt đẫm mi.
Cô mê man chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, một bóng người không ngừng xuất hiện rồi biến mất.
Dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ, cô cũng có thể nhìn rõ.
Đó là mẹ.
Cô chạy đến và cố hết sức để giữ chặt bà ấy nhưng khi ngón tay cô chạm vào thì hình bóng đó giống như bong bóng, lập tức biến mất không còn tăm tích…
Thoát chốc trái tim cô tan nát…
Đêm khuya, mười giờ.
Kiều Phong Khang về đến nhà.
Người giúp việc mở cửa cho anh, vừa cởi cà vạt ra đã thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ đang cuộn tròn trên sô pha.
Động tác trên tay thoáng tạm dừng.
Trong lúc nhất thời, mắt anh dịu đi rất nhiều.
Sự mệt mỏi của một ngày bận rộn, biến mất thần kỳ ngay khi anh nhìn thấy cô.
Động lực của đàn ông chính là phụ nữ, người phụ nữ mà anh yêu.
“Tại sao lại để cô ấy ngủ ở đây?” Kiều Phong Khang hỏi người giúp việc.
Anh cố gắng hạ thấp giọng của mình, sợ làm phiền cô.
“Cô Ánh Tuyết nói rằng cô ấy sẽ đợi cậu ở đây, cô ấy đã ngủ quên trong lúc chờ đợi.” Ánh mắt của Kiều Phong Khang vẫn dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo kia, khi nghe được lời nói của người giúp việc, trong đôi mắt thâm thúy gợn sóng.
Anh gật đầu rồi nói với người kia: “Đi ngủ đi, chỗ này không còn việc của cô nữa” “Vâng, thưa cậu.” Đối phương trả lời rồi đi ngủ.
Kiều Phong Khang đặt áo khoác của mình sang một bên, đi chân trần, chậm rãi đi về phía cô.
Cô ngủ không yên, lúc này, đôi lông mày xinh đẹp cau lại thật chặt, đè nặng một tia đau thương không thuộc về tuổi tác này.
Kiều Phong Khang đau lòng.
Đứa trẻ 18 tuổi, cũng lắm cũng chỉ một cô gái trẻ.
Cô có thể vô tư tận hưởng ánh nắng mỗi ngày.
Nhưng mà…
Rốt cuộc, anh không thể chờ đợi nữa.
Kiều Phong Khang ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, dùng ngón tay thon dài chạm vào đôi mày nhỏ.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó, khế thở dài.
Kéo cô vào vực thẳm đau khổ là lỗi của anh.
Nhưng mà…
Trong tương lai, anh sẽ không để cô phải hối hận vì lựa chọn này.
“Đừng đi..” Ngón tay anh chỉ vừa mới chạm vào trán cô, bàn tay mềm mại của cô nắm chặt lấy ngón tay anh: “Đừng để cháu ở đây một mình… cháu rất sợ..” Tiếng nỉ non nhẹ nhàng, giọng nói mơ hồ giống như truyền đến từ một khe hở sâu thẳm nào đó, gấy gọn đau thương làm người ta đau lòng.
Nhìn kỹ, vẫn còn những giọt nước mắt mờ nhạt trên khóe mắt của cô.
Trái tim, thắt lại.
Cô gái nhỏ tội nghiệp này, em đã mơ thấy gì, và em đã mơ thấy ai? Kiều Phong Khang ôm cô đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Lòng bàn tay to đặt trên bờ mông mềm mại của cô.
Cô chợt tỉnh giấc, hai chân vòng qua eo anh theo bản năng để ổn định bản thân.
Rất lâu sau đó…
Đôi mắt nửa tỉnh nửa mê dán chặt vào anh.
Từ ngạc nhiên, đến khó chịu, sáng tỏ, rồi quyến luyến, đến bình yên trong tâm hồn…
Hoàn toàn tỉnh dậy.
Cô chủ động bám lấy cổ anh, như thể đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, và cũng như thể nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng có thể tạm thời an ổn.
Cô chôn mặt mình vào cổ anh, trầm mặt.
“Em vừa nằm mơ thấy ai, tại sao lại luyến tiếc như vậy?” Kiều Phong Khang thấp giọng hỏi.
Anh ôm cô đi lên lầu.
Du Ánh Tuyết nhớ lại giấc mơ của mình, và sau đó nói nhỏ: “Cháu mơ thấy cha và mẹ cháu” Nhắc đến điều này, dáng người cao lớn của Kiều Phong Khang khẽ rung lên, sắc mặt anh xẹt qua một chút phức tạp.
Một lúc sau, anh nói: “Sao tự nhiên lại mơ thấy họ?” “7 Lông mi của cô khẽ run lên lướt qua làn da trên cổ anh..
Hồi lâu mới nghe thấy tiếng thở dài cô độc của cô: “Cảm giác mình là một đứa trẻ mồ côi… Thật khó chịu.” Ngay cả hít thở Kiều Phong Khang cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Bước chân đi lên lâu cũng dừng lại.
Anh cau mày: “Có người nói với em chuyện gì sao? Chị hai?” “.
Không, cháu chỉ là đột nhiên cảm khái” Du Ánh Tuyết miên cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gảng làm cho lời nói của cô nghe thoải mái và có sức thuyết phục một chút: “Ngày mai cháu sẽ đến trường để báo danh, mọi người sẽ đi học đều sẽ có cha và mẹ đi cùng, chỉ có cháu… cháu phải đi một mình.
Chú nói xem, có phải cháu rất đáng thương không?” Kiều Phong Khang không thích cỏ bỏ anh ở ngoài như thế này, tức giận võ nhẹ vào mông cô: “Ai nói em ở một mình?” “Đau quá” Du Ánh Tuyết giữ chặt mồng cô trừng mắt giả bộ tức giận: “Không phải chú nói hai ngày nay bận rộn nhiều việc sao?” “Không thiếu thời gian cùng em đi học báo danh” Anh rất bận rộn, bận đến mức hận không thể biến một giờ thành hai giờ để sử dụng.
Nhưng, dù bận rộn đến đâu, việc của cô anh không bao giờ chậm trê.
Du Ánh Tuyết bị anh ôm chặt đi lên lâu.
Cô giống như một gấu túi, treo lên người anh, hoàn toàn khao khát cảm giác gần gũi với anh.
Làm sao bây giờ? Bà nội nói điều anh cần là một người phụ nữ chu đáo, dịu dàng và sẽ giúp đỡ anh.
Nhưng…
Trong mối quan hệ này, cô thực sự chưa học được cách ân cần và dịu dàng chứ đừng nói là chăm sóc anh.
Có vẻ như anh luôn chủ động mọi nô lực..
Anh chăm sóc cô, giúp đỡ cô, yêu cô, cưng chiều cô…
Khi đặt cô xuống giường, tay Du Ánh Tuyết vân vòng qua cố anh không buông.
“Làm sao vậy?” Kiều Phong Khang một tay chống ở trên giường, nghiêng người nhìn cô.
Ánh mắt sâu thắm.
Trong mất lân nhau có một tình cảm sâu nặng trào dâng, hòa quyện vào nhau, không thể tách ra.
“Mâu bạn gái lý tưởng của chú là như thế nào? Ân cần, dịu dàng, có thể chăm lo cho cuộc sống của chú hay có thể giúp chú trong sự nghiệp?” Cô hỏi.
Thực ra…
Cô rất quan tâm đến câu trả lời.
Quay lại lúc nói chuyện với bà lão, bà ấy nói hợp tình hợp lý, nên cô có chút chột dạ.
Bởi vì…
Người đàn ông nào lại không muốn có một người vợ tốt, đảm đang và biết điều? “Sao tự nhiên lại hỏi thế này?” Kiều Phong Khang nhìn dò xét nhìn vào hai mắt của cô.
“Chỉ tò mò thôi” “Nhiều năm như vậy, tôi chỉ muốn có một loại phụ nữ, cũng chưa từng thay đổi” Kiều Phong Khang khẽ đáp.
“Loại gì?” Cô khá thích thú.
“Ngốc một chút, một chút mơ hồ, không thể chăm sóc người khác, và cũng không thể chăm sóc chính mình.
Nghịch ngợm và ương ngạnh, tính tình còn xấu” “..” Du Ánh Tuyết cho dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được.
Rõ ràng là từng câu từng chữ đều đang mắng chính mình, nhưng là nghe vào tai cũng không thể tức giận nổi.
Ngược lại trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.
Cô hờn dỗi đẩy anh ra: “Chú cũng không hơn gì đâu.
Bá đạo, chuyên chế, xấu tính, còn tự cho là đúng nữa.
Không thèm để ý đến nguyện vọng của cháu, chỉ muốn làm theo ý mình! Hở một chút là mắng cháu, hung dữ với cháu!” Anh nắm lấy tay cô: “Tôi có nhiều tật xấu như vậy, nhưng em thích tôi” Du Ánh Tuyết đỏ mặt: “Chú cũng vậy thôi.
Cả người cháu đầy tật xấu, không phải chú cũng thích sao?” Anh cười: “Tôi không thích những tật xấu này, chỉ là vừa vặn người tôi thích có mấy tật xấu này thôi” Anh đã nhận ra nó từ rất lâu rồi.
Vì yêu nên dù cô có bao nhiêu tật xấu, trong mắt anh nó cũng sẽ trở nên đáng yêu.
Nhưng, nếu những nỗi đau nhỏ này được giải quyết cho bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh ấy sẽ không thể khoan dung một chút nào.
Du Ánh Tuyết nghe rồi mỉm cười.
Quay người lại, cô ngượng ngùng kéo tấm chăn mỏng lên che mình, trong lòng nổi lên những bọt sóng ngọt ngào.
Thật sự rất thần kỳ.
Một người đàn ông như Kiều Phong Khang vậy mà có thể nói về tình yêu! Hơn nữa còn nói nghiêm túc như vậy! Mặc dù đêm nay Du Ánh Tuyết luôn ngủ không yên giấc, nhưng có anh bên cạnh thì tốt hơn nhiều.
Rốt cuộc đã ngủ thiếp đi.
.