Nói là thành lập công ty nhưng sự thật cũng chỉ có hai thành viên, hai chị em cái gì cũng phải lo hết.
Mỹ An vẫn còn chưa nghỉ làm ở Bách Niên, bây giờ còn phải gánh vác thêm một khối lượng công việc mới, cả người gầy đi mấy vòng.
“Mấy nay chị ngủ không đủ giấc hả? Trông chị hốc hác quá, hay để em đi nói với anh Thái, giảm công việc lại cho chị” - Thanh Nhi lo lắng đề nghị. Mỹ An lắc đầu cười:
“Đừng làm phiền cậu ấy, bạn trai em cũng có nhẹ việc hơn chị đâu?
“Em nghĩ công ty nên tuyển thêm người rồi”
“Chị lại nghĩ em nên phấn đấu nhanh lên, mau chóng thăng chức để đi phụ giúp Minh Thái mới là phương án hợp lý nhất” - Mỹ An vỗ vai cô. !Thanh Nhi vừa nghe tới đã rùng mình: “Em không hợp với kinh doanh đầu, nếu không đã chẳng mãi phòng kinh doanh làm chức nhân viên nhỏ bé đó rồi”
“Chị thấy em là đang dạo chơi đúng không? Thật sự thân phận của em hẳn là thiên kim đại gia tộc nào đó?” - Mỹ An nheo mắt đánh giá Thanh Nhi.
Mỹ An vốn chỉ nói đùa không ngờ Thanh Nhi lại chột dạ thật, ánh mắt tràn đầy sự lẩn tránh:
“Em...!em chỉ là người bình thường thôi”
“Chị đùa mà, đừng nghĩ nhiều” - Mỹ An trong lòng càng nghi ngờ hơn nhưng không nói ra, cười trừ cho qua chuyện.
Thanh Bách nghe cáo trạng của Thanh Nhi về chuyện Mỹ An đi làm tiều tụy mấy hôm nay cũng định đến bảo cô nghỉ một hôm, cùng anh đi đây đó.
Không ngờ anh chưa bước tới cửa đã thấy Mỹ An vội vã ôm theo tài liệu ra ngoài.
“Lại muốn chạy đi đâu nữa vậy?” - Thanh Bách khó hiểu.
Dạo này Thanh Bách thật sự rất thích đi theo dõi Mỹ An, sắp đi tới thành thói quen luôn rồi.
Giống như bây giờ Mỹ An đang ở trong phòng kia bàn chuyện với đối tác, anh lại ở phòng bên cạnh mặt mày khó chịu.
Người Mỹ An đang gặp chắc chắn không phải khách hàng của Bách Niên, Thanh Bách nhớ rõ tất cả những hợp đồng trong tay Mỹ An.
Đợi khi cô đang vui vẻ bước ra cửa vì ký được một vụ làm ăn đầu tiên cho chị gái thì Thanh Bách đã chặn ở cửa.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?” “Tôi...!tôi đi gặp đối tác” - Mỹ An hai mắt đảo liên tục.
Dáng vẻ có tật giật mình này của cô sao có thể qua mặt anh, Thanh Bách nắm lấy cổ tay Mỹ An kéo cô vào xe.
“Đừng hòng” - Thanh Bách sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, Mỹ An chưa kịp hiểu chuyện gì chỉ biết trợn mắt lên thì anh đã buông tha môi cô - “Nhưng bồi dưỡng như này thì được”
Mỹ An xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, còn Thanh Bách cứ trưng ra bộ dạng lưu manh đắc ý.
“Tổng giám đốc như vậy khác nào ức hiếp nhân viên? Thanh Bách nhún vai, nhàn nhạt nói: “Cô không chịu nổi nữa thì có thể nghỉ làm “Tôi lập tức nghỉ làm” - Mỹ An không ngần ngại đáp.
Thanh Bách nghe xong liền trầm mặc, nhìn cô đầy cảnh cáo:
“Cô dám nói câu đó một lần nữa xem? Dù cô đang làm thêm vì mục đích gì cũng ngừng ngay cho tôi.
Đừng để tôi thấy bộ dạng mệt mỏi này của cô nữa.”
Mỹ An cúi mặt không nói, cô cứ lặng lẽ làm tiếp thôi, ở đây tranh cãi với anh thì chỉ có thiệt thân..