Thanh Tùng tỉnh lại trong khách sạn đã là trưa hôm sau, nhìn hiện trường ân ái trước mắt lại không thấy người đâu.
Liền lấy tay gõ vào đầu mấy cái cố gắng hồi tưởng lại.
Nhưng trong đầu cậu đều là những ký ức sai lệch, cậu nhớ người cùng mình ân ái đêm qua là Mỹ An.
“Mình phải đi tìm cô ấy, cô ấy đã chấp nhận mình rồi, mình phải nhanh chóng đưa cô ấy rời khỏi Thanh Bách."
- Thanh Tùng mừng rỡ nói.
Mỹ An vẫn không hay biết gì đang ở công ty tất bật làm việc tất bật, vừa ra ngoài với Thanh Bách có mấy hôm mà lượng công việc đã chất thành đống chỗ cô rồi.
"Bên chủ tịch Đặng đã gửi hợp đồng gia hạn qua, tôi và Minh Thái đều đã xem.
Anh có thế ký tên rồi, có lẽ vì để cảm ơn chúng ta mà ông ấy còn nâng lên 1 % lợi nhuận cho Bách Niên." -Mỹ An đặt giấy tờ lên bán cho Thanh Bách.
Hiện tại ngoài Minh Thái ra, Mỹ An là người anh tin tưởng nhất, Thanh Bách không cần xem lại mà vẫn đặt bút xuống ký.
Anh nhìn thấy chiếc vòng
gia truyền Mỹ An vẫn đeo trên tay, bất giác nở nụ cười:
“Cùng ăn trưa đi."
Mỹ An mím môi suy nghĩ một lúc sau đó vẫn gật đầu, tính ra từ lúc bà nội đến tìm cô đến giờ bọn họ chưa từng cùng nhau ăn trưa.
Mỹ An biết bản thân nên từ chối nhưng con tim cô lại không cách nào thốt nên lời.!Hai người cùng nhau ăn trưa, bầu không khí hòa hợp đến là, không ai nói ra câu thừa thãi nào.
Tựa như Mỹ An vừa hướng mắt về đĩa cá, Thanh Bách liền chủ động đẩy nó đến gần phía cô.
Anh không phải kiểu đàn ông sẽ vô cùng cưng chiều người yêu, việc gì
cũng muốn làm thay.
Anh sẽ chỉ giúp đỡ một phần, vừa cho người đó chỗ dựa vừa cho người đó tự mình bước đi.
"Hãy đem mấy việc đang trong tay cô tạm giao lại cho Minh Thái, tôi với cô sẽ tập trung lo vụ đấu thầu cảng biến."
"Lần này anh nghĩ Tấn Khang có thể đi cửa sau lần nữa không?" - Mỹ An hỏi.
Thanh Bách cười nhạt:
"Dự án này được mở lại với sự
giám sát trực tiếp của chính phủ, nếu còn dám giở trò thì kẻ đó là đang trách
mình sống quá tốt."
Mỹ An nghe vậy cũng thấy an tâm hơn:
“Hy vọng có thế được vậy.
Dù anh ta luôn ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng nhưng tôi cũng muốn một cuộc tranh đấu công bằng."
Thanh Bách vươn tay múc một chén canh đưa qua cho cô, nhưng vẫn rất bình thản trả lời chuyện kia:
“Yên tâm, lần trước là tôi sơ xuất thôi."
Mỹ An nhận lấy chén canh, vừa vui vừa buồn, nếu hai người cứ tiến triển theo kiểu này, cô sợ không giữ được lời hứa với bà nôi mất.
Hai người không biết lúc này đang có một người làm ấm ĩ ở sảnh lớn công ty, Minh Thái nhận được tin rất nhanh đã chạy vào báo:
'Tôi không muốn phá vỡ bữa ăn trưa vui vẻ của hai người đâu nhưng Thanh Tùng đang làm loạn ở dưới."
Thanh Bách và Mỹ An đồng loạt bỏ đũa xuống, cô lên tiếng hỏi:
"Anh ấy làm loạn cái gì?"
Minh Thái hít sâu một hơi nhìn qua Thanh Bách rồi cười khổ nói:
"Thanh Tùng gào thét muốn gặp Mỹ An, còn đòi mang Mỹ An đi các thứ."
"Nó dám!" - Thanh Bách nghiến
Mỹ An dừng sức đấy anh ra, khó chịu hỏi:
"Anh đang nói cái gì vậy?"
"Mỹ An, đừng giả vờ nữa.
Anh nhớ hết những chuyện chúng ta đã làm, anh nhớ rõ em nói là đã nhận ra tình cảm của anh, em cũng yêu anh mà." -Thanh Tùng hai mẳt nhìn cô đầy thâm tình.
Mỹ An nổi hết cả da gà, lùi hẳn về
sau cau mày phản bác:
"Không thế nào, tôi không có nói những lời đó, anh bị sao vậy?".