Thanh Bách cũng không thể chối cãi được, mấy lời cô nói đều là sự thật.
Anh biết bản thân lúc đó có phần khốn nạn nhưng anh cũng không thể thay đổi được gì.
Tâm trạng khi ấy của anh là bị người ta gài bẫy, lên giường xong còn bắt anh phải cưới cô, Thanh Bách sao mà nhìn Mỹ An thuận mắt được.
Đáng tiếc lúc đó anh chỉ biết một mà không biết mười, tận bây giờ anh cũng chỉ biết thêm được hai ba mà thôi.
Đợi đến khi chân tướng phơi bày, Thanh Bách chắn sẽ muốn quay lại sáu năm trước vả vào mặt mình mấy cái.
"Tôi không sao, chúng ta lên lầu hai xem đỉ." - Mỹ An nhún vai.
Miệng nói không trách anh nhưng tận sâu trong lòng cô có thật sự là không oán hận? Con người không phải thần thánh, chẳng ai bao dung được vậy.
Quay về nơi này sao cô có thể không thấy đau lòng, không thấy tổn thương được chứ.
Hai người lên tầng hai, Mỹ An bỗng dưng đi thẳng đến sàn khiêu vũ thở ra nói:
“Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ là ở đây."!Thanh Bách nhớ, lúc đó nếu không vì áp lực từ mọi người có mặt, chắc anh cũng không cùng cô khiêu vũ.
“Mặc dù từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi đơn phương nhưng tôi cũng thấy rất hài lòng, ít ra anh không có bỏ mặc tôi giữa buổi lễ." - Mỹ An nói xong còn bật cười.
// pwy '/V I I A M 'yv • I A •
Đêu là chuyện cũ rồi, bây giờ không phải đang tốt hơn sao?" - Thanh Bách nhíu mày, anh đang từng ngày cố gắng bù đắp lại.
“Anh không thấy hơi muộn sao?
Điều tốt đẹp thường đến muộn nhỉ?" -Mỹ An chua chát nghĩ.
Những thứ cô hằng mong ước thì đến giờ mới bắt đầu có được, sự quan tâm của anh, sự dịu dàng của anh và cả tình cảm.
"Không gì là muộn cả, chúng ta vẫn ở đây.
Sai thì sửa, ngày tháng phía trước của chúng ta rất dài." - Thanh Bách tiến tới nắm tay Mỹ An chân thành nói.
Mỹ An lại lắc đầu, cô đợi không được, rất tiếc là cô đợi không được.
Cô không muốn làm người ích kỷ, bà nội
^ I / . • 'a • A I I A A 4 I X I > •
đã lớn tuối rồi, cô không nên đẽ bà phái phiền lòng.
Tình cảm Thanh Bách dành cho cô, đến nay cũng chưa rõ có phải
yêu không hay chỉ là chút chiếm hữu nhất thời.
Cô không nên vì anh mà hoang phí thời gian nữa.
"Tôi thật sự muốn hỏi anh một câu, nhớ lại năm đó cùng nhau kết hôn, anh có hối hận không?"
Thanh Bách không trả lời, anh vừa có lại vừa không.
Anh cảm thấy cuộc hôn nhân đó đã đào một cái hố quá sâu giữa anh và cô.
Nhưng anh cũng thầm cảm ơn nó khiến cho hai người có mối ràng buộc sâu sắc.
"Tôi từng nghĩ bản thân hối hận nhưng hôm nay đến đây tôl biết mình không hối hận.
Khi mà anh khát khao một thứ đến mức có thế vứt bỏ tất cả
răng - “Hứa là không nghĩ tới mấy thứ này nữa."
“Được, được, tôi hứa."
“Đừng có qua loa!" - Anh gầm lên, rõ ràng là anh đang tức giận.
Mỹ An không ngờ được Thanh Bách lại phản ứng mãnh liệt như vậy, nhẹ giọng nói:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà."
Thanh Bách trong lòng hiếu rõ, sẽ không có gì ổn cả, đây là khởi đầu của mọi chuyện.
Anh nhìn thấu hết từng biểu cảm trên mặt cô, cũng đoán được cô đang muốn buông tay anh..