Thanh Bách không hề biết Mỹ An đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi, anh còn muốn mang bức ảnh siêu âm đến cho Mỹ An xem.
Thanh Bách biết bao lần nói chuyện kia thì cả hai vẫn luôn trốn tránh, nên anh cũng muốn làm lành với cô.
Anh đến biệt thử tìm cô, Mỹ Tâm vẫn như cũ nhìn anh không mấy thân thiện:
"Mỹ An vừa về là vào phòng khóa cửa, cậu tự đi mà giải quyết."
Thanh Bách tự dưng có linh cảm không lành, cẩn trọng bước tới phòng Mỹ An gõ cửa.
Mỹ An cứ tưởng là chị hai, bước ra mở cửa thấy anh thì vô cùng bất ngờ.!"Anh nghe nói tâm trạng của em không tốt."
Mỹ An cắn chặt môi, cô không biết nên nói gì lúc này mới đúng.
Thanh Bách tranh thủ lúc Mỹ An còn do dự bước vào trong phòng, thản nhiên ngồi xuống giường cô.
"Có phải là em còn giận anh không? Hôm đó anh không nên trách em mới phải, em trước giờ vẫn luôn
lương thiện, trước khi nghĩ cho bản thân đều sẽ nghĩ cho người khác.
Anh lại vì vậy mà tức giận với em, anh sai rồi." - Thanh Bách lựa lời dỗ dành cô.
Mỹ An làm sao có thể nói với Thanh Bách mình bởi vì nhìn thấy anh cùng Linh Chi xem bức ảnh siêu âm mà phiền lòng được.
Câu trước Thanh Bách còn nói cô lương thiện rộng lượng, bây cô lại như một kẻ ích kỷ hẹp hòi.
"Em không có gì, anh nói trước đi, sao lại đến tận đây tìm em."
Thanh Bách do dự, tay đặt vào trong túi áo rồi vẫn không biết có nên đưa ra cho cô xem hay không.
Cuối cùng anh vẫn lấy ra, dịu dàng nói:
"Khi nãy Linh Chi đưa anh xem ảnh siêu âm, anh muốn em cùng xem, đứa bé sau này sẽ là con của chúng ta."
“Con của chúng ta?" - Mỹ An cười cay đắng, cô không ngờ anh lại còn mang bức ảnh đến cho cô nhìn.
“Sao em lại nổi cáu rồi? Không phải anh luôn quan tâm đứa bé này sao, anh cũng chẳng mong chờ đứa bé đến mức này đâu.
Nhưng vì em luỏn nói chúng ta phải nghĩ cho đứa bé nên anh mới bắt đầu trân trọng nó.“.