Mỹ An gượng gạo cười một cái rồi dứt khoát xoay người bước nhanh về phía trước.
Không ngờ cô lại bước lên một tảng đá trơn, mất thăng bằng ngã mạnh xuống.
“Mỹ An!” - Đông Quân không phản ứng kịp đợi đến lúc anh ta đưa tay ra đỡ thì cô đã nằm trên đất rồi. “Em có sao không? Có đau chỗ nào không?” - Đông Quân vội vàng đỡ cô dậy.
Mỹ An đau đớn nhăn nhó, trong lòng lại thầm mắng mình hậu đậu, đi có mấy bước cũng té cho được.
Người cô không bị thương nhưng cổ chân và phải cạnh sắt của tảng đá bị cắt màu đường ứa màu.
Đông Quân cẩn thận cởi giày cô ra, xem xét vết thương cho cô:
“Nhịn đau một chút” !Mỹ An lại thấy có chút không tự nhiên, nếu đổi lại người trước mặt là Thanh Bách thì chắc chắn cô đã làm nũng một chút rồi.
“Em không sao, vẫn đi được, anh không cần lo” Đông Quân có chút tức giận lườm cô: “Vẫn đi được? Em đánh giá bản thân cao quá rồi đó.”
Tiếp đến anh ta không nói hai lời đã nhấc bổng cố lên, Mỹ An ra sức vùng vẫy, cô thà chịu đau tự mình đi tiếp cũng không muốn được Đông Quân bế.
Nhưng Đông Quân nào cho cô cơ hội từ chối, hai tay dùng sức giữ chặt cô trong lòng:
“Em yên một chút đi, muốn chống đối thì cũng nên nghĩ cho bản thân trước”.
Mỹ An không động đậy nữa nhưng sắc mặt cũng khó coi cực kì, có lẽ cô đã quen thuộc với vòng tay và lòng ngực ấm áp của Thanh Bách rồi.
Bên cạnh Mỹ An luôn có vệ sĩ của Thanh Bách đi theo, chuyện cô cùng Đông Quân đi đến đây sớm đã được báo cho anh.
Lúc Đông Quân bế Mỹ An lên đến đường lớn, đã thấy Lưu Thanh Bách sắc mặt âm trầm không nhìn ra cảm xúc khoanh tay đứng đó đợi.
Mỹ An vừa nhìn thấy anh liền đưa tay ra, hành động như muốn được anh bế:
“Thanh Bách..”
Thanh Bách nhìn cổ chân đang chảy máu của cô, nhanh bước qua, anh ta nhìn thẳng vào mắt của Đông Quân.
Không nói một lời trực tiếp đoạt Mỹ An trở lại vòng tay mình.
Đông Quân cũng không có ý ngăn cản, chỉ nhếch môi nói:
“Tạm thời trả cho anh vậy.”
Thanh Bách vẫn không định trả lời Đông Quân, cẩn thận đặt Mỹ An vào trong xe rồi đóng cửa lái đi.
Mỹ An cũng không dám lên tiếng, cô biết Thanh Bách đang tức giận.
Anh lại được một đoạn thì dừng lại, dịu dàng cầm cổ chân Mỹ An lên lấy bông gạc trong hộp y tế ở ghế sau bằng bó sơ qua cho cô.
Mỹ An rũ mắt, Đông Quân tổ chức một bữa tiệc mời những người có tiếng tăm trong giới thương nghiệp thành phố B đến gặp gỡ.
Mục đích là muốn chào hỏi và thông báo rằng có lẽ anh ta sẽ ở đây làm ăn một thời gian.
Mỹ An vừa nghĩ thôi đã phát sầu, cô còn vốn cho rằng Đông Quân bàn xong vụ thu mua đất thì sẽ trở về thành phố C.
“Cô có định đi không?”
“Tôi chắc chắn không muốn đi rồi đó nhưng không đi sẽ được sao?” - Mỹ An thở dài, Đông Quân đã gửi thiệp tới tận đây chính là muốn nói em không tới anh cũng có cách ép em tới”.
.