Anh nhìn thấy một người làm đang cầm theo một đôi giày cao gót đi lên lầu trong lòng chua chát.
Xem ra ông ta không chỉ về một mình, mà con mang cả người phụ nữ kia về.
'Ta biết sớm muộn gì con cũng tới đây mà." - Lưu Văn Trường thông thả bước từ trên lầu xuống.
"Bà ta đâu? Tôi thật sự muốn được chiêm ngưỡng một lần, người phụ nữ cô thế khiến một kẻ lạnh lùng như ông rung động."
"con sẽ không muốn gặp cô ấy đâu." - Ông ta lắc đầu.
Phải, Thanh Bách thật sự không muốn gặp, chỉ việc nhìn thấy ông ta thôi đã đủ để anh chán ghét rồi không cần thèm người đàn bà kia.
"Tôi con tưởng ông sẽ phá hoại hôn lễ của Thanh Nhi." - Thanh Bách
ngồi xuống ghế đối diện với ông ta.
"Nếu không phải cô ấy ngân cản thì ta đã sớm làm vậy rồi, ta muốn mang con bé theo chúng ta." - Lưu Văn Trường chấm một điếu xì gà.
Thanh Bách cười khinh bỉ:
"Ông không thấy mình cô lỗi với em ấy à? Lương tâm ông rốt cuộc đã chết ở đâu rồi?"
"Tại sao ông phải hại Trần gia? Tại sao con muốn đểm chuyện này đổ lên đầu tôi?"
"Cha không hề muốn đố lên đầu con, dù sao Mỹ An cũng là vợ con.
Ta đưa con tài sản của Trần gia, cũng như vật hoàn với chủ cũ thôi.
con chuyện tại sao lại hại Trần gia, thì hại cũng đã hại rồi, con suy xét nguyên nhân làm gì." - Lưu Văn Trường chậm rãi nói.
***
Thanh Bách thật sự không nghe nổi nữa, anh không ngờ cha mình cô thể bình thản như vậy khi nói việc
những chuyện xấu ông ta đã làm.
“Tôi chưa từng mong ỏng sẽ yêu thương tôi, nhưng ít nhất ông cũng đừng hủy hoại cuộc sống của tôi.
ông hại Trần gia nhà tan cửa nát, ông cô nghĩ tới tôi và Mỹ An hay không?".