- Phan Tấn Trung lắc đầu, đều là tạo hóa trêu ngươi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Mỹ An hỏi.
“Công ty của ông bà ngoại con xảy ra chuyện, cha con khi ấy đã đứng ra giúp đỡ, còn đề nghị kết thông gia.
Ông bà ngoại ngay lập tức đồng ý, mẹ con khi ấy mặc dù đã phản đối nhưng vô dụng.
Thu Huệ đã nhờ chú liên lạc với Văn Trường, kêu cậu ta mau chóng trở về.
Nhưng lúc đó tin tức không được nhanh chóng như bây giờ, lúc Văn Trường hay tin thì mẹ con đã kết hôn với cha con rồi”
Thanh Bách không biết sao nghe đến đây lại thấy có chút thương cảm cho cha của mình.
Hóa ra ông ta cũng chỉ là một kẻ sinh tình đến điên cuồng.
“Văn Trường không chấp nhận chuyện này, cậu ấy nhiều lần đến nói chuyện mong cha của con đồng ý ly hôn, buông tha cho Thu Huệ.
Nhưng chuyện đó làm sao có thể xảy ra, ai cũng vì tình yêu mà trở nên ích kỷ”
Mỹ An rũ mắt, cô hiểu Văn Trường hận cha mình như thế là vì sao rồi, ông ta hận cha cô thừa nước đục thả câu.
Trong lúc gia đình mẹ cô xảy ra khó khăn mà đề nghị kết hôn, đó là cưỡng đoạt tình yêu.
“Nhưng ông ta cũng không thể vì như vậy mà ôm theo mối hận hơn hai mươi mấy năm chứ?” - Mỹ An cười khổ - “Cha con làm vậy là sai nhưng chú cũng đã nói, trong tình yêu ai không ích kỷ”
Mỹ An và Thanh Bách nhìn nhau, bọn họ đang bị tình yêu dày vò và mọi chuyện đi đến bước này cũng là bởi vì một câu chuyện tình từ ba mươi năm trước.
Thanh Bách biết Mỹ An đang xúc động, nên lên tiếng tiếp chuyện với Tấn Trung:
“Cha tôi sau đó đã làm gì, ông ấy chắc chắn không cam tâm”
“Phải, Văn Trường không cam tâm nhưng cũng không có ý định làm ra chuyện gì kinh khủng.
Nhưng thời gian dần trôi qua, tình yêu của cậu ta và mẹ con không sao phai nhạt được.
Mới dẫn đến chuyện hai người ngoại tình mà có Thanh Nhi”
“Chú cũng biết chuyện của Thanh Nhi?” - Thanh Bách cảm thấy mình và Mỹ An chẳng khác nào hai kẻ ngốc, nếu không phải bọn họ trầy da tróc vảy mới điều tra được thì có lẽ đã bị người ta che mắt cả đời..
truyện tiên hiệp hay
“Thu Huệ muốn bỏ đứa bé, cô ấy thật sự rất yêu gia đình hiện có, yêu con và chị gái của con.
Nhưng Văn Trường không đồng ý, cha con sau khi biết chuyện.
cũng không đồng ý.
Chú thật sự ngưỡng mộ cha con, ông ấy đã cao thượng đến mức bằng lòng để Thu Huệ sinh đứa bé ra và giao lại cho Văn Trường nuôi dưỡng”
A
+
Sóng mũi Mỹ An cay cay, cha cô đến cùng vẫn là người đàn ông dịu dàng nhất cô từng bước.
Ông ấy thật sự yêu mẹ cô đến mức có thể chấp nhận cả chuyện bị phản bội.
Thanh Bách khẽ đặt tay lên tay cô, đây có lẽ là hành động an ủi có ý nghĩa
nhất lúc này.
“Nếu cha con đã chịu nhượng bộ như thế thì có gì mà ông ta còn chưa vừa lòng?”.