Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp Mối Tình Đầu Hoang Phí


Mỹ An khẽ sờ tay lên bông tai, nhìn thẳng vào ông ta bắt đầu khởi chuyện: 
“Tên tài xế đó là ông đưa đi đúng không?” 
Lưu Văn Trương nhún vai, tỏ ý chuyện này còn cần phải hỏi sao? 
“Tôi đã bản lời khai của hắn ta rồi, chính ông chỉ thị hắn ta gây ra cái chết của cha Tân Khang” 
“Cô nghĩ bao nhiêu đó đủ buộc tội tôi à? Nếu nó đủ thì cô đã không ở đây rồi” 
“Tại sao năm đó ông lại giết cha Tấn Khang, ông ấy có gây thù chuốc oán gì với ông đâu?” - Mỹ An đang muốn dụ ông ta thừa nhận. 
Lưu Văn Trường lạnh lùng nói: 
“Ông ta lắm chuyện, ông ta phát hiện những bằng chứng phạm tội giả trong công ty, ta không muốn ông ta làm hỏng kế hoạch.

Thật ra chỉ muốn bảo tên tài xế hù dọa một phen, ai biết được hắn ta ra tay nặng vậy” 
Mỹ An lắc đầu khinh bỉ, xem ra mạng người với ông ta chẳng có gì đáng bận tâm: 
“Sau đó ông đã tương kế tựu kế, vu oan cho cha tôi, dùng Tấn Khang làm con cờ thay thế ông hạ bế Trần gia.

Nhưng tại sao ông còn quyết dồn cha tôi vào con đường chết?” 

Lưu Văn Trường nghiến răng nhìn qua Thu Huệ, bà thật sự không nghe nỗi những chuyện này nữa.

Cứ mỗi khi nhớ tới Lưu Văn Trường đã làm bao nhiêu việc ác thì bà liền căm hận bản thân.

Bà Thu Huệ khe lau nước mắt lắc đầu đi lên lầu, bà muốn tránh mặt đi. 
“Thu Huệ không đồng ý theo ta, cô ấy vẫn rất yêu gia đình mình.

Ta chỉ còn cách phá nát nó, cha cô chết rồi, ta nói chỉ cần cô ấy theo ta sẽ không làm gì Trần gia nữa, để cho hai chị em cô bình yên vô sự.

Thu Huệ đến khi đó mới bằng lòng theo ta” - Ông ta cười khổ. 
“Ông đối với mẹ như vậy mà bà ấy vẫn yêu ông sao?” 
“Cũng giống như tình yêu của cô và Thanh Bách thôi” 
“Ông câm miệng!” - Mỹ An cắn răng - “Đứng lấy thứ tình yêu lạc lối của ông ra so sánh với chúng tôi” 
Lưu Văn Trường cười, ông cũng từng tự hỏi có phải tình yêu của ông quá méo mó hay không? Nhưng mỗi lần nhìn thấy Thu Huệ, ông không muốn quan tâm gì cả, ông chỉ cần người phụ nữ đó thôi.


Ba mươi năm rồi, hơn một nửa cuộc đời ông đã dành để yêu bà. 
“Lưu Văn Trường ông có từng thấy ân hận vì những mạng người vô tội đã chết dưới tay ông không?” 
“Một mạng hay hai mạng thì có khác gì nhau?” - Ông ta lạnh nhạt - “Trần Mỹ An, tôi biết cô không đủ chứng cứ, nếu đủ thì đã báo cảnh sát bắt tôi rồi”. 
“Sớm thôi, tôi sắp có đủ chứng cứ rồi” 
Lưu Văn Trường bật cười 
“Tôi và Thu Huệ đã đặt xong vé máy bay rồi, ngày mai chúng tôi sẽ lên máy bay.

Bằng chứ gì đó của cô để mà tự xem đi.

Hơn nữa tôi nghe nói Thanh Bách đã lừa cô lấy USB, cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội thế nào? Đau đớn lắm đúng không? Lúc hay tin cha cô và Thu Huệ kết hôn, tôi cũng đau đớn như vậy đó”. 
Mỹ An mím môi, cô tự hỏi liệu những thông tin nãy giờ có đủ để buộc tội ông ta chưa.

Cô nghĩ bản thân cần một lời khẳng định từ ông ta: 
“Tôi biết tôi không thể thắng được ông, nhưng ông không chút áy náy nào với cha tôi sao?” 
“Không, giết cậu ta là điều tôi đã làm đúng nhất” - Lưu Văn Trường lộ ra vẻ mặt dữ tợn. 
Mỹ An khẽ nhếch môi, cô thẳng rồi. 
Ngay lập tức Lưu Văn Trường cũng nhận ra điểm bất thường, ông gằn giọng hỏi: 
“Trần Mỹ An, cô có âm mưu gì? Cô không thể đến đây chỉ để nói những chuyện này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận