“Tôi rất tốt, cô cũng thấy mà, có rất nhiều người quan tâm cô” - Mỹ An khẽ mỉm cười.
- “Ngược lại là cô đó, thích người ta thì nhanh mà tiến tới đi.
“Cô nói gì vậy..” - Thanh Xuân vẫn cứ ngượng ngùng như trước - “Khi nãy tôi thấy có một cửa hàng bán quần áo trẻ sơ sinh rất đẹp, chúng ta qua xem đi”
Mỹ An cười trừ, cô tất nhiên là biết Thanh Xuân chỉ đánh trống lảng mà thôi.
“Chị không định biết giới tính của đứa bé trước thì đồ bé nam hay đồ bé nữ cũng phải mua hết” - Thanh Xuân rất nhiệt tình chọn đồ cho cô.
Đông Quân cũng tán thành:
“Sau này em bé không mặc hết cũng có thể làm từ thiện, cứ lấy nhiều một chút.”
“Sao anh lại còn nghe theo cô ấy nữa, đồ trẻ em ở nhà em sắp chất thành núi rồi đó” - Mỹ An thở dài.
“Con nít mau lớn lắm đó, bây giờ mua tới năm hai ba tuổi cũng được.”
“Em bé còn chưa ra đời mà đã tính tới quần áo năm ba tuổi rồi” - Mỹ An thật sự phục Thanh Xuân luôn.
“Nhà em không để nổi nữa thì mang qua nhà anh, anh không ngại đầu” - Đông Quân khẽ cúi xuống nói chuyện với baby trong bụng của Mỹ An - “Cha thương con như thế, con sau này nhất định phải ngoan ngoãn đó.”
“Tôi mới là cha đứa trẻ” - Một giọng nói bất ngờ vang lên làm ai cũng ngây người.
Thanh Bách bước tới đẩy mạnh Đông Quân ra, vươn tay ôm lấy Mỹ An vào lòng:
“Tôi không bao giờ để con mình gọi người khác là cha”
Mỹ An ngẩng mặt nhìn anh, cô cảm thấy có chút không chân thật, tại sao anh lại xuất hiện bất ngờ như thế.
Đông Quân khẽ nhếch môi, Thanh Bách đúng là không cần mời cũng sẽ luôn tự đến.
Có thể nói người đang hoang mang nhất lúc này là Thanh Xuân, mặt cô nghệch ra nhìn bọn họ.
Người đàn ông mới xuất hiện này cha của đứa bé trong bụng, mà anh và Đông Quân lại vô cùng đối địch nhau.
Không lẽ Đông Quận dắt theo vợ con người ta bỏ trốn, giờ người ta đến đòi lại?.
ngôn tình ngược
“Anh và Mỹ An đã ly hôn rồi, đứa bé là con anh thì sao? Nó hoàn toàn có thể gọi người khác là cha” - Đông Quân bình thường rất nghiêm túc nhưng hễ khi gặp Thanh Bách liền muốn châm chọc mấy câu.
“Hả? Thật sự là tình tay ba sao?” - Thanh Xuân không nhịn được đem suy nghĩ trong đầu nói ra thành tiếng.
Vẻ mặt Mỹ An đầy khó xử, nhanh chóng hướng tới Thanh Xuân giải thích:
“Cô đừng hiểu lầm, tôi và Đông Quân hoàn toàn trong sạch, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Người mới đến này, đúng thật là chồng cũ của tôi, chúng ta hiện tại có chút chuyện cần giải quyết với nhau.”
+
Nói xong Mỹ An muốn kéo Thanh Bách rời đi đến một nơi yên tĩnh để cùng nhau nói chuyện.
Đông Quân lại nhíu mày không đồng tình nắm tay cô lại:
“Có cần anh đi cùng em không?”
Thanh Bách ngay lập tức gạt tay Đông Quân ra khỏi Mỹ An:
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho vợ con mình.”
“Em không sao mà, anh đưa Thanh Xuân về trước đi” - Mỹ An chậm rãi nói.
Đợi Thanh Bách và Mỹ An rời đi rồi Thanh Xuân vẫn còn chưa dám lên tiếng, cô quen biết Đông Quân tuy không lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta với vẻ mặt nghiêm túc như thế.
Trên đường trở về, Thanh Xuân cảm nhận được bầu không khí căng thẳng vẫn chưa vơi nên rất biết điều mà im lặng.
Cô nghĩ có lẽ là Đông Quân thật sự thích Mỹ An nhưng Mỹ An thì đã có chồng rồi, còn tại sao mà Mỹ An lại mang theo con trai cùng Đông Quân về thành phố C thì khó mà nói rõ được.
“Nếu thắc mắc cô có thể hỏi” - Không ngờ người lên tiếng trước lại là Đông Quân..