“Cô Mỹ An, chuyện này có cần bàn trước với cậu Đông Quân không?”
“Tôi không biết chị là người làm của tôi hay tôi là người làm của chị nữa?” - Mỹ An nghiêm giọng.
Chị Vân biết mình đã nhiều chuyện rồi, liền im lặng đi vào trong bếp.
“Tất cả những thứ này đều là anh ta chuẩn bị cho em sao?” - Thanh Bách khẽ chạm vào một cạnh bàn được bọc bằng vải bông.
Mỹ An khẽ gật đầu.
“Anh đúng là ngoài việc làm cha ruột của đứa bé ra thì chẳng có chút tư cách nào?
“Em không có trách anh, baby cũng không trách anh” - Mỹ An mỉm cười - “Là em giấu anh, em không cho anh biết thì em cũng có một phần lỗi”
“Tại sao em muốn giấu anh?” - Thanh Bách nói ra nghi vấn của mình.
“Em không muốn đứa bé trở thành một cái cớ gì giữa chúng ta, em không muốn vì đứa bé mà anh thay đổi quyết định của mình.
Chúng ta có lựa chọn gì chăng nữa thì nó cũng nên là câu chuyện của chúng ta, đứa bé này không nên trở thành lý do”
“Nhưng nó thật sự đã trở thành lý do” - Thanh Bách đứng dậy bước tới cạnh cô - “Con của chúng ta quay về rồi, đứa bé mà chúng ta mong chờ mòn mỏi”
Mỹ An cắn môi, cô thấy sống mũi cay, không sao ngăn được nước mắt sắp tuôn ra.
Bọn họ ngày trước bởi vì đứa con bất hành đầu tiên mà dày vò đau khổ suốt một thời gian dài, mỗi ngày đều hy vọng có thiên thần bé nhỏ ấy có thể quay về.
Mỹ An nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình, nghẹn ngào nói:
“Con của chúng ta rất khỏe mạnh, mỗi ngày em đều nói cho nó biết anh là cha nó”
Tay Thanh Bách run lên, anh không dám chạm mạnh, sợ mình làm đau cổ, làm đau đứa bé.
“Đừng lo, anh cứ chạm vào đi, đứa bé có thể cảm nhận được anh?”
“Thật...!thật sao? Nó biết là anh đang ở ngoài này sao?” - Thanh Bách ngẩn ra, anh như đứa trẻ mới biết được một điều lạ kỳ.
Mỹ An ra sức gật đầu:
“Đứa bé đã lớn lắm rồi, nó đã thành hình rồi, anh có muốn xem ảnh không?”
“Muốn, muốn, tất nhiên rồi”
“Chị Vân, lấy album trên đầu tủ xuống cho tôi.”
Thanh Bách dùng hai tay chạm chạm quay lại quanh bụng Mỹ An, anh không biết đứa bé có thật sự cảm nhận được không nhưng anh biết là anh đã cảm nhận được rồi.
Mỹ An lật cuốn album ra cho Thanh Bách xem, bên trong là ảnh chụp siêu âm của baby từ những bức đầu tiên cho đến bây giờ.
Thanh Bách thiết tha nhìn từng tấm ảnh, bức nào anh cũng nhìn rất lâu.
Thật ra những bức đầu không nhìn rõ gì cả nhưng Thanh Bách vẫn muốn ngắm thêm.
Đến khi nhìn những bức mới chụp từ tuần trước, anh không giấu được sự xúc động trên mặt.
“Mỹ An, đây là con chúng ta thật sao? Đây là mắt, là mũi đúng không?”.
Mỹ An vội đưa tay quệt nước mắt, tình cảm thiêng liêng giữa cha với con đúng là không sao chia cắt được.
“Phải, là con của chúng ta, em thấy mũi baby cao lắm, rất giống anh”
“Giống anh hay em đều tốt” - Thanh Bách cười rạng rỡ -.