“Con của chúng ta là con trai hay con gái vậy?”
“Em nói bác sĩ giữ bí mật”
“Được” - Thanh Bách nắm lấy tay cô - “Đợi khi sinh ra rồi biết cũng không muộn”
Mỹ An nhìn Thanh Bách cứ mân mê cuốn album mãi không buông trong lòng cũng dịu đi phần nào.
Có lẽ cô cứ bình thản tiếp nhận chuyện này tốt nhất, một nhà ba người tất nhiên là hạnh phúc hơn rồi.
Thanh Bách xem đi xem lại cuốn album một lát lại thấy ở trang cuối có kẹp một bức ảnh của cô và anh.
Anh càng thấy xúc động thêm, xem ra cô chưa từng muốn buông bỏ anh.
Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng muốn dành một vị trí cho anh trong trái tim cô, vị trí bên cạnh cô và con của họ.
“Mỹ An, anh có thể dọn đến đây sống cùng hai mẹ con em không?”
Mỹ An có chút giật mình, cô rút tay lại, khẽ lắc đầu:
“Không phải là không được, chỉ là có chút gấp gáp, chúng ta đợi thêm một thời
gian nữa đi.”
“Mỹ An, em sắp sinh rồi, anh không muốn đợi thêm, anh muốn có thể chăm sóc cho mẹ con em ngay bây giờ.” - Thanh Bách tha thiết nói.
Mỹ An vẫn kiên quyết lắc đầu, cô có thể chấp nhận anh trở lại nhưng bọn họ cần.
từ từ tiếp nhận nhau.
Những chuyện từng tổn thương nhau vẫn còn nằm đâu đó nguyên vẹn trong lòng họ, họ phải bỏ nó đi hết mới có thể quay về thật sự.
“Anh có thể đến thăm em và con, cửa nhà em luôn rộng mở cho anh”
“Em còn giận anh sao?”
Mỹ An đặt tay lên ngực trái anh:
“Anh và em đều còn những vết thương do đối phương gây ra nằm trong đây.
Trước khi baby ra đời, chúng ta dành thời gian này từ từ xoa dịu nó, anh có đồng ý không?”
Thanh Bách có chút mất mát nhưng anh hiểu, có nói đúng.
Mặt trời còn chưa lên cao là Thanh Bách đã lái xe đến nhà Mỹ An bấm chuông cửa.
Chị Vân vội vàng ra mở cửa nhìn thấy anh thì vẫn tỏ ra không vui như trước.
“Cô Mỹ An còn chưa dậy”
“Đừng gọi cô ấy dậy, tôi ngồi chờ cũng được” - Thanh Bách chính là cố tình đến lúc Mỹ An chưa dậy.
Chị Vân do dự một lát mới để Thanh Bách vào nhà, nếu là lúc trước với thái độ của chị ta chắc chắn anh sẽ không để chị ta yên.
Nhưng bây giờ mối quan tâm của anh chỉ có Mỹ An mà thôi, chỉ cần có thể ở bên Mỹ An và con, anh đều nhịn hết.
“Bình thường cô ấy thích ăn gì, có thứ gì cầm kỵ hay không?”
Chị Vân dường như không muốn trả lời lắm:
“Phụ nữ mang thai mà, khẩu vị thay đổi liên tục
Thanh Bách vẫn không chấp nhất chị Vân, hỏi tiếp:
“Ngoài chuyện cơ thể nặng nề ra cô ấy có còn bị đau nhức hay khó chịu chỗ nào khác không?”
“Cô Mỹ An hay bị chuột rút, qua tháng thứ sáu rồi mà tình trạng ốm nghén vẫn
không giảm” - Chị Vân nói xong câu này thì đi vào bếp luôn.
Thanh Bách lắc đầu, xem ra rước vợ con về nhà của anh thật sự khó quá rồi..