“Ngày mai chúng ta có đến đây tiếp không?” - Thanh Bách đỡ Mỹ An vào trong xe đã vội hỏi ngay.
“Ngày mai chúng ta đi khám thai mà.
Ngày mốt chúng ta lại đi tiếp.”
“À, đúng rồi” - Thanh Bách vươn tay đặt lên bụng cô - “Mai là anh có thể được nhìn thấy con rồi.”
“Anh không chỉ được nhìn thấy con đâu, còn có thể nghe thấy nhịp tim của con nữa” - Mỹ An vỗ nhẹ tay anh.
Ngay khi biết đến điều này anh liền không nhịn được cái người áp tai vào bụng của cô.
Anh không nghe được nhịp tim nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng sự chuyển động của sinh linh trong bụng cô.
“Mỹ An...!anh cảm thấy con của chúng ta” - Giọng Thanh Bách nghẹn lại, điều này với anh quá thiêng liêng.
Mỹ An vươn tay vuốt nhẹ sườn mặt anh:
“Thỉnh thoảng con còn đá em nữa, rất hiếu động, chắc là một cậu nhóc rồi.”
Thanh Bách nắm lấy bàn tay trên mặt anh, kéo xuống trần trọng hôn nó:
“Cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp anh lần nữa được làm cha”
“Thanh Bách, anh đừng như vậy, là anh cho em sức mạnh, cho em niềm tin rằng chúng ta rồi sẽ có con”.
Hai người nhìn nhau, bao yêu thương chất chứa bấy lâu như được vỡ òa ra.
Thanh Bách theo những gì Đông Quân đã dặn dò chở Mỹ An ra ngoại ô hóng gió, ở giữa cánh đồng hoa có một quán cà phê nhỏ, trang trí bằng ghế mây rất thơ mộng.
Thanh Bách và Mỹ An cùng đến đó ngồi, anh gọi cà phê cho mình nhưng không gọi gì cho cô.
Lúc rời khỏi nhà, anh đã mang theo cho cô một bình trà từ nhà.
“Đồ ăn đồ uống ở ngoài không biết rõ nguồn gốc” - Thanh Bách rót trà ra cho cô.
Mỹ An gật đầu, anh đối với cô tỉ mỉ có thừa.
Quán cà phê mở một bài nhạc du dương, Mỹ An cứ ngồi đó yên tĩnh ngắm hoa và uống trà.
Đây là một liệu pháp mà bác sĩ đã giới thiệu cho cô, tình trạng ốm nghén của cô không giảm, chỉ có cách để tinh thần thoải mái thì cô mới ăn ngon được.
Thanh Bách thì ngược lại, anh mở ipad ra nghiêm túc nghiên cứu các món ăn mà Mỹ An có thể nấu cho Mỹ An.
Anh không biết nấu ăn nhưng anh không ngại học, cô ăn uống không ngon miệng thì cả cô và đứa bé sẽ không khỏe được.
Lúc Thanh Bách và Mỹ An trở về nhà thì chị Vân cũng đã thu dọn đồ đạc rời đi rồi, xem chừng Đông Quân đã bảo chị ta đi sớm.
Mỹ An cũng không thấy buồn phiền gì, chỉ là ăn chiều của cô trước nay vẫn do chị ta chuẩn bị giờ chắc lại phải đi ra ngoài một chuyến.
“Chúng ta tìm nhà hàng gần đây đi.”
“Không cần, nhà hàng nấu ăn sao mà em ăn được” - Thanh Bách lắc đầu, đi đến tủ lạnh mở ra xem thử - Trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu lắm, để anh nấu thử đi.”.