Tin tức về một cô gái bí ẩn được tổng giám đốc Bách Niên che giấu được lan truyền khắp nơi nhưng vì không ai chụp được mặt của Mỹ An nên tin lá cải cũng nhanh chìm xuống.
Mỹ An nghĩ có vẻ đã có người ở phía sau bỏ tiền khống chế chuyện này nhưng dù nó là ai thì cô cũng không để tâm, coi như sóng yên biển lặng, bình yên sống tiếp thôi.
Thanh Nhi hỏi cô có phải cô gái mặc áo dài xanh kia là cô không, Mỹ An chỉ mỉm cười lắc đầu, có phải có hay không cũng không quan trọng đến vậy.
Thanh Bách luôn gọi Mỹ An lên văn phòng đến nói chuyện nhưng cô từ chối, nếu cần giao công việc thì cứ giao cho trưởng phòng, trưởng phòng sẽ giao lại cô, không cần nhọc lòng tổng giám đốc.
Thanh Bách biết Mỹ An tránh mặt mình, anh cũng không muốn hạ mình đi tìm Mỹ An.
Thật ra nếu đối diện nhau thì hai người cũng không nói được câu nào dễ chịu cả.
Thanh Bách nhiều lần cố tình đi ngang qua phòng kinh doanh nhưng một cái liếc nhìn Mỹ An cũng không cho anh.
Thanh Bách thấy cánh tay băng bó của Mỹ An, lòng liền khó chịu, rõ ràng anh không cố ý nhưng sao có cảm giác như chính anh đã gây ra vậy. Thanh Bạch đậu xe dưới chung cư Mỹ An rất lâu, cô đã dọn về đây được một thời gian, cuộc sống cũng coi như là ổn định hơn trước.
Thanh Bách thở ra, dù sao cũng đã tới tận đây, thôi thì lên xem một chút còn hơn đi về không có tiến triển gì.
Mỹ An mở cửa ra thấy Thanh Bách vô cùng bất ngờ, tay vịnh chặt lấy khóa cửa, không hề có ý muốn mời anh vào.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tôi thích thì đến, còn cần lý do sao” - Thanh Bách nhàn nhạt nói.
“Đây là nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh, anh về cho” - Mỹ An kéo cửa lại muốn nhốt anh bên ngoài.
Thanh Bách nhanh chóng chen một chân vào trong, dùng sức lực của mình mở tung cửa: “Cô đừng cứng đầu”.
Mỹ An biết mình không đuổi được anh, quay lưng vào trong nhà mặc kệ Thanh Bach muốn làm gì.
Thanh Bách quan sát một lượt căn hộ, so với lần trước thì đã ra dáng một ngôi nhà ấm cúng hơn rồi.
Thanh Bách thấy Mỹ An đang ăn cơm, đành mặt dày đi đến kéo ghế ngồi xuống.
“Tôi cũng hơi đói”
“Tôi chỉ nấu cho một người, không có phần dư” - Mỹ An vẫn lạnh nhạt muốn đuổi Thanh Bách đi.
“Không sao, tôi ăn ít lắm” - Anh gắng gượng nặn ra một nụ cười rồi tự nhiên đi lấy bát đũa cho mình ngồi xuống ăn tự bình thản.
Mỹ An cũng không còn tâm trạng ăn nữa, đi ra sofa ngồi đọc sách bỏ cả bàn lại cho Thanh Bách.
Anh lại không lấy làm khó chịu gì, ngồi đó ăn rất ngon lành, càng ăn càng thấy mùi vị Mỹ An nấu rất quen.
Thanh Bách ăn xong liền qua sofa ngồi bật TV, chủ yếu là để nhắc nhở sự tồn tại của mình với cô.
Vết cắt trên cánh tay của Mỹ An cũng đã kết vẩy rồi, khi ở nhà cô không lại, để lộ ra một mảng xấu xí.
“Tay của cô, tôi xin lỗi”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ” - Mỹ An lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Chẳng thà Mỹ An oán giận Thanh Bách thì anh còn thấy dễ chịu hơn như thế này, cô cứ càng hờ hững càng làm anh thấy khó chịu.
“Đã đi bệnh viện chưa?”
“Có phải là gãy tay gãy chân đâu mà đi bệnh viện” - Mỹ An cau mày trả lời. “Cô không sợ để lại sẹo à?” - Thanh Bạch chỉ biết nói mấy câu nhàm chán này để cô chú y đến anh.
“Một vài vết sẹo không cần nghiêm trọng vậy đâu, nếu anh đến đây vì cảm giác áy náy thì anh đừng bận tâm, tôi không để ý.
Anh nên quay về chăm sóc cho Linh Chi thì hơn” - Mỹ An chậm rãi nói, anh đừng tìm cô chính là điều tốt nhất anh có thể làm cho cô
“Cô đừng thấy tôi nhìn mà làm tới” - Thanh Bách lườm cô.
Mỹ An thở dài, ai mới là người thấy đối phương nhịn rồi làm tới ở đây chú:
“Ăn cơm cũng ăn rồi, xem vết thương cũng xem rồi, anh về được chưa?”
Thanh Bách thật sự bị Mỹ An chọc giận, anh đã hạ mình đến mức này rồi vẫn bị Mỹ An lạnh nhạt.
Thật ra Thanh Bách không hiểu được tâm trạng của Mỹ An lúc này đang tệ ra sao, dạo gần đây cô đã nhận liên tiếp mấy bưu phẩm kinh khủng nhưng lại không dám nói với ai.
Hiện giờ Thanh Bách còn đến làm phiền, thái độ của anh cũng có mấy phần thiện cảm đâu, hỏi sao Mỹ An không cáu gắt cho được.
Thanh Bách thấy Mỹ An chả muốn nhìn đến mình lắc đầu đứng dậy định bước ra cửa thì thấy nhân viên giao hàng đến nhờ cô ký nhận.
Mỹ An sắc mặt thoát cái tái xanh, vô cùng miễn cưỡng bước ra ký nhận.
Thanh Bách cảm thấy có chuyện không ổn nên không đi nữa, nán lại thêm một lúc xem sao.
Mỹ An đang cầm gói đồ, anh thấy rõ tay cô run lên, Mỹ An nhanh chóng ném nó vào thùng rác mà chẳng thèm mở ra.
Thanh Bách nhíu chặt mày, món đồ này xem ra không phải Mỹ An đặt và cô càng không biết nó từ đầu mà đến.
Thanh Bách tò mò bước đến thùng rác nhặt gói đồ lên, tên người gửi vừa nhìn đã biết là giả mạo.
“Anh mau vứt nó đi” - Mỹ An có chút gấp gáp nói.
“Cô biết trong đây là gì sao?”
Mỹ An kịch liệt lắc đầu bước trở về sofa mở sách ra đọc tiếp, anh vừa nhìn là biết cố có ý trốn tránh.
Thanh Bách tất nhiên không bỏ qua, anh dùng sức mở bung gói đồ ra.
Hai mắt anh mở to khi nhìn thử bên trong, tiếp sau đó là tức giận, anh dứt khoát ném mạnh nó trở lại thùng rác rồi lập tức đi rửa tay.
Bên trong là một con búp bê kinh dị mất chân mất mắt còn bị nhuộm trong sơn đỏ, trông vô cùng khủng khiếp.
Thanh Bách khoan tay đứng trước mắt Mỹ An, nghiêm túc hỏi:
“Không phải lần đầu đúng không?” Mỹ An thở dài gật đầu.
“Tại sao cô không nói?”
“Cô có tính toán gì để giải quyết chuyện này chưa?”
Mỹ An lắc đầu, cô cũng không có năng lực điều tra ra kẻ đứng phía sau.
Nếu chỉ là gửi mấy cái đồ hù dọa này thì cô còn chịu đựng được, cứ ném hết vào thùng rác như lúc nãy, coi như không thấy là ổn.
“Ngoài mấy món đồ này, cô có cảm giác ai theo dõi mình không? Có thấy ai lạ mặt hay khả nghi quanh quẩn gần căn hộ của cô không?” - Thanh Bách lo lắng hỏi, anh để tâm chuyện này hơn.
Mỹ An nghĩ ngợi một lát vẫn lắc đầu, cô mới chuyển đến đây nên ai chả lạ mặt với cô, còn người theo dõi thì chắc là không có.
Thanh Bách thấy Mỹ An hỏi cái gì cũng cứ trả lời ngáo ngơ, không nhịn được lên giọng quát:
“Sao cô cái gì cũng không biết thế? An toàn của chính mình cũng không đảm bảo được”
.