Trần Mỹ An không thể tin được vào mắt mình bất giác ngôi xuống trở lại ghế.
Một Ngô Linh Chi còn chưa đủ giờ lại xuất hiện thêm Lưu Thanh Bách, vốn tưởng đây chỉ là chuyện trùng hợp nhưng xem ra cô lại bị bọn họ coi như trò cười rồi.
“Thanh Bách, sao anh lại đến đây?” - Ngô Linh Chi nén xuống tức giọng trong lòng nhanh chóng vươn tay lấy cánh tay anh.
Trần Mỹ An vẫn người nhìn Lưu Thanh Bách, ánh mắt từ bất ngờ chuyển sang chán ghét.
Cô đã cố gắng bỏ chạy khỏi anh nhưng sao anh vẫn cứ kiên quyết đeo bám lấy cô.
“Đây là trò cười hai người dựng lên đúng
Lưu Thanh Bách nghiến răng không nói, anh vừa không muốn Mỹ An bỏ đi vừa không muốn giải thích bất kì điều gì.
“Hiểu rồi, tôi đi là được." - Trần Mỹ An bình thản đứng dậy rồi lao nhanh ra khỏi cửa phòng.
“Trần Mỹ An!" - Lưu Thanh Bách đưa tay ra muốn kéo cô lại nhưng không kịp.
“Thanh Bách, sao anh lại muốn giữ cô ta? Anh cô ta đã đối xử với chúng ta như thế nào sao?" - Linh Chi khó tin hỏi, hai tay vẫn ra sức bấu chặt lấy cánh tay anh.
không quên." - Thanh Bách nhẹ nhàng gỡ nhẹ tay Linh
Chi xuống - "Anh chỉ muốn giữ cô ta lại để dày vò Ngô Linh Chi chưa kịp vui mừng vì câu nói của anh đã thấy anh lao nhanh theo hướng Trần Mỹ An chạy khỏi.
Trần Mỹ An bước đến trước công ty quay lưng lại nhìn lại chữ 'Bách Niên mà mắng chửi.
“Lưu Thanh Bách, anh làm ơn cút xa cuộc đời tôi một chút."
Tức giận là thế nhưng Mỹ An lại càng thất vọng nhiều hơn, so với nỗi đau anh mang đến có càng lo nghĩ cho tương lai của mình và chị gái.
Trần Mỹ An hít sâu một hơi, coi như là một chút vấp ngã vậy, cô bước vội khỏi cửa công ty.
"A!" - Bỗng một người không biết từ đầu lao đến va vào cô “Em là Mỹ An? Là Mỹ An thật phải không?" - Người và vào đó chính là Lưu Thanh Tùng, người suốt bốn năm vẫn vì có mà mong nhớ.
“Thanh Tùng?" - Trần Mỹ An cũng không tin vào mắt mình, cô không ngờ trong tình huống này còn gặp được cậu.
Lưu Thanh Tùng kích động ôm chầm lấy cô, gấp gáp nói: "Là em thật rồi, anh không có nằm mơ, anh không phải say rượu hoa mắt, em cuối cùng trở về bên anh rồi."
Lưu Thanh Bách đuổi theo đến chứng kiến một màn như thể này không biết sao trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Anh say rồi sao?" - Trần Mỹ An có thể nghe thấy mùi rượu nồng nặc từ cậu, cô chỉ biết vỗ vỗ lưng Thanh Tùng - "Anh buông em ra được không?" “Mỹ An, em đã đi đâu vậy? Mấy năm qua em sống có tốt không?" - Thanh Tùng buông cô ra, mừng rỡ nằm lấy tay cô tha thiết hỏi.
Lưu Thanh Bách nhìn không được nữa bước tới gạt mạnh tay hai người ra khỏi nhau, nghiệm mặt nhìn Thanh Tùng: “Em định làm tên nát rượu đến bao giờ?
Lưu Thanh Tùng vừa nhìn thấy anh liền thay đổi thái độ, bảy ra tư thế bảo vệ món đồ của mình, bước lên che chắn trước cô: “Anh yên tâm đi, Mỹ An trở về rồi, không còn lý do để em say mềm nữa.
Trần Mỹ An thật sự không có hơi sức ở đây xem hai anh em nhà này tranh cãi, hiện giờ cô không còn chút liên hệ nào với bọn họ.
Cô lặng lẽ bước lùi về sau tỉnh quay lưng bỏ đi.
“Tôi cho phép cô rời đi chưa?” - Anh ngước mắt nhìn cô lạnh lùng nói.
“Anh không quyền ra lệnh cho cô ấy.” - Thanh Tùng không hài lòng lên tiếng phản bác
Lưu Thanh Bách tiến lên một bước, mặt đối mặt với Thanh Tùng, dùng khí thế của mình trấn áp cậu "Vậy em thì có quyền
Thanh Tùng hơi lùi lại một chút, đúng là cậu không thăng được anh ở điểm này nhưng cậu còn cách khác.
Thanh Tùng lúc này đã tỉnh rượu rồi nhưng lại hơi liêu xiêu ngã về phía cô.
Trần Mỹ An thấy thế đành phải vươn tay đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?" “Anh thấy chóng mặt quá, em đưa anh về được không?” “Lưu Thanh Tùng" - Thanh Bách lạnh giọng gần xuống từng chữ, sao anh lại không biết em trai mình đang bày trò mèo chứ.
Trần Mỹ An nhìn anh rồi lại nhìn cậu, cuối cùng đưa ra lựa chọn hợp lý nhất: “Được, em đưa anh về.
Lưu Thanh Bách định lên tiếng ngăn lại nhưng cánh tay đã bị Ngô Linh Chi giữ lấy không cho anh hành động.
“Anh cứ để bọn họ như thế đi, anh còn muốn ngăn lại, cô ta sẽ ảo tưởng anh có tình ý với cô ta mất" “Không bao giờ" - Lưu Thanh Bách khẳng định chắc nịch với Ngô Linh Chi sau đó quay trở vào công ty.
Ngô Linh Chi nhìn Trần Mỹ An đỡ Lưu Thanh Tùng vào taxi, cô thấy quá rõ ràng ý tứ tranh giành của hai anh em bọn họ.
Tại sao đàn ông lại cứ muốn giành giật thứ đàn bà để tiện đó, cô không hiểu.
Cô nhất định phải tranh thủ trở thành con dâu chính thức của nhà họ Lưu trước khi Mỹ An kịp làm gì.
Suốt một đường về đến chung cư, Lưu Thanh Tùng vẫn không chịu buông tay Trần Mỹ An ra.
Cô nhiều lần muốn rút tay lại nhưng cậu kiên quyết không cho.
Cô tự trấn an mình dù sao Thanh Tùng cũng say rồi, coi như người say làm bậy đi, không cần để ý.
Cô mở tủ lạnh lấy gừng và chanh, pha cho cậu một ly trà giải rượu, Thanh Tùng rất ngoan ngoãn uống hết ly nước Mỹ An dua.
“Em đã đi đầu trong bốn năm qua vậy? Hiện giờ em đang ở đầu, em sống có tốt không?”.
Trần Mỹ An mỉm cười, trả lời qua loa, cô cũng không muốn kể lể quá nhiều với cậu.
“Em có biết anh đã luôn tìm em không?" - Ảnh mắt Lưu Thanh Tùng tràn ngập thâm tình nhìn cô.
Nói Trần Mỹ An không cảm động đó là nói dối, cô không thể ngờ có người vẫn chờ đợi mình lâu như vậy.
Tình cảm mà cậu dành cho cô, cô vốn nghĩ nó đã sớm kết thúc khi cô và Thanh Bách kết hôn.
"Em...!em không đáng để anh như thế.
“Sao lại không chứ?" - Thanh Tùng kích động nắm lấy tay cô - "Anh biết em đã chịu nhiều đau khổ, anh hứa sẽ bù đắp cho em, sẽ yêu thương em thật nhiều.
Trần Mỹ An khẽ cắn môi, cô không biết nên phản ứng như thế nào, đổi lại người khác chắc cô sẽ thấy rất vui nhưng đây là Thanh Tùng.
Mỹ An không muốn lại dính líu gì đến Lưu Thanh Bách nữa.
“Em nghĩ anh nên bình tĩnh lại trước đã.
Chuyện này hãy để sau đi." - Cô chỉ muốn một cuộc sống tránh xa những nỗi đau trong quá khứ.
Lưu Thanh Tùng hơi xuống giọng hỏi: “Em không tin tưởng anh đúng không? Mỹ An, em cần anh chứng minh như thế nào?” Trần Mỹ An lắc đầu, vấn đề không phải ở sự tin tưởng, cô cố rút bàn tay đang bị nằm lại.
“Gặp lại anh em rất vui nhưng hiện tại không phải lúc nói những chuyện này.
Anh cũng tỉnh rượu rồi, em về đây.
“Anh không cho em đi." Lưu Thanh Tùng càng khẩn trương, năm chặt tay cô.
Nguyễn Vân Anh mở cửa bước vào chứng kiến một màn dẫn co của hai người, tay của cả hai vẫn còn đang dính lấy nhau.
"Sao cậu ở đây?” "Vân Anh...
Trần Mỹ An vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của người bạn thân này, còn phản ứng của Lưu Thanh Tùng thì lại vô cùng chột dạ.
Cô nhanh chóng hiểu được gì đó, dùng sức thoát ly khỏi tay Thanh Tùng, đứng dậy khỏi sofa bước đến chỗ Vân Anh.
“Cậu có khỏe không? Lâu quá rồi tớ không gặp cậu
Khác với sự mừng rỡ của Mỹ An, Vân Anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc “Sao cậu lại trở về?"
Bàn tay đang định vươn ra ôm Vân Anh của Mỹ An bằng nhiên cứng đờ, câu nói này hoàn toàn là ý không hề muốn cô trở về.
Chuyện gì đã xảy ra trong bốn năm cô rời đi, tại sao Vân Anh lại chán ghét cô đến thế.
“Tớ...!tớ có việc nên quay về thôi.
Cậu và Thanh Tùng đang ở bên nhau sao?" “Không có! Em đừng hiểu lầm.
- Thanh Tùng không chút ngần ngại đã lên tiếng thanh minh.
Lưu Thanh Tùng muốn đuổi theo nhưng bị Nguyễn Vân Anh giữ lại, tức giận chất vấn anh: “Anh còn muốn đuổi theo cậu ấy sao? Cậu ấy không bao giờ yêu anh đầu "Em nhiều lời như vậy làm gì?” - Lưu Thanh Tùng gạt phăng tay cô ra, chán nản đi về phía sofa ngã người xuống.
Nguyễn Vân Anh cũng đi theo ngồi ngay bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Anh thật muốn đeo đuổi lại cậu ấy sao? Bốn năm qua của chúng ta với anh không có ý nghĩa gì sao?" “Vân Anh, ngay từ đầu em chỉ là người tình của anh, chúng ta ngoài lên giường với nhau thì có tình cảm gì chứ?" - Cậu lạnh nhạt nói ra từng chữ - "Từ trước đến giờ người anh yêu chỉ có một mình Mỹ An, em tốt nhất đừng ở trước mặt cô ấy rêu rao điều gì.
Nguyễn Vân Anh cảm thấy trái tim mình vừa bị Thanh Tùng xé nát nhưng người cô căm hận nhiều hơn lại là Mỹ An.
Vân Anh nghĩ Trần Mỹ An một lần nữa trở về vì muốn cướp đi tất cả của cô, người nhà họ Trần đúng là không có ai tốt đẹp, đều là một lũ xấu xa để tiền.
'Mỹ An ả, tôi chắc chắn sẽ khiến lần quay về này thành môi chân của cô.