Mối Tình Đầu Của Anh

Bệnh viện nơi nơi đều là mùi nước sát trùng, điều hòa thổi tới gió lạnh, ở trước phòng cấp cứu, Đồng Miểu nhìn thoáng qua bóng dáng Tư Trạm.

Tay không tự giác mà hơi run rẩy, sống lưng thẳng tắp, khăng khăng không cần hộ sĩ giúp đỡ, trong vầng sáng chói lọi dần dần đi xa.

Thẳng đến khi hình ảnh Tư Trạm biến mất, Đồng Miểu vẫn nhìn về phía anh sững sờ.

Trên đường đi anh đều nắm chặt tay cô, đến bệnh viện mới buông ra.

Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, thậm chí niết tay cô còn hơi đau.

Đồng Miểu có thể cảm nhận được anh rất khẩn trương, từ trước đến giờ vẫn chưa từng khẩn trương như vậy.

Cô hơi nâng tay lên, một bên là vết thương đang ngưng kết vết máu, một bên là độ ấm của tay Tư Trạm.

“Cô bé, chị hiện tại phải tiêu độc cho em, em kiên nhẫn một chút.” Trong phòng cấp cứu hộ sĩ dùng rượu sát trùng, kéo một cánh tay cô.

“Dạ.” Đồng Miểu bỗng nhiên hoàn hồn, yên lặng gật đầu.

Đau như này không có gì đáng sợ, cô lặng lẽ nắm chặt cánh tay mà Tư Trạm đã cầm, không hiểu sao cảm thấy có chút an ủi.

Rượu sát trùng đến làn da, lạnh lẽo thoải mái, máu cô chảy nhiều, cho nên dùng liên tiếp các cục bông.

Cuối cùng sát đến trên miệng vết thương, Đồng Miểu hơi nhíu mày, ngón tay cầm lòng không được rụt lại.

“Cô gái nhỏ lớn lên thật trắng, về sau chú ý một chút, đừng để lại sẹo.” Hộ sĩ vừa thấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, động tác không khỏi dịu dàng.

Đồng Miểu lễ phép: “Em không sợ để lại sẹo.”

“Vậy cũng phải chú ý, người nhà của em đâu?” Hộ sĩ nhìn khắp nơi, chỉ thấy Khương Dao ở bên cạnh.

“Mẹ còn đang tới.” Đồng Miểu thành thật trả lời.

Hộ sĩ dừng một chút: “Vậy ba em đâu?”

Ánh mắt Đồng Miểu hơi rũ, đôi lông mi cong hạ xuống, qua một lúc lâu cô mới nhẹ nhàng nói: “Ba em cũng là bác sĩ.”

“À, ra là như vậy, chị thấy an tâm rồi.” Hộ sĩ dán băng gạc cho cô, vội vàng xử lý rượu sát trùng.

Khương Dao nhíu mày, sờ mặt cô: “Miêu Miêu......”

Tuy chưa từng nghe cô nói qua nàng về ba mình, nhưng với biểu tình này, thì chắc chắn không vui rồi.

“Khương Dao, cậu có thể giúp tớ nhìn xem Tư Trạm có bị sao hay không?” Đồng Miểu ngẩng đầu lên, sự cô đơn trên khuôn mặt nháy mắt đều tiêu tán, thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra, cong đôi mắt, khóe miệng điềm đạm cười.

“Được....” Khương Dao lưu luyến đi ra cửa, kỳ thật Tư Trạm còn đang kiểm tra, căn bản nhìn không thấy, Đồng Miểu là muốn kêu cô ấy đi để một mình liếm láp miệng vết thương.

Cũng may Đồng Mỹ Quân rất nhanh đã chạy đến, đầu tiên bà kiểm tra cơ thể Đồng Miểu, sau khi phát hiện cô không có đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra.

Tư Khải Sơn ở trường học xử lý vụ việc cho Tư Trạm, cho nên Đồng Mỹ Quân đến chăm sóc hai đứa nhỏ, chỉ có thể trước tiên làm tài xế đưa Đồng Miểu về nhà, sau đó chờ kết quả kiểm tra của Tư Trạm.

Bà không hỏi Đồng Miểu hồi nãy đã xảy ra việc gì, bà nhìn ra được con gái của mình đang sợ hãi, nhút nhát sợ sệt giống một con mèo nhỏ.

Đêm đã rất muộn, ngẫu nhiên có tiếng kêu của cóc nhái trong bụi cỏ, chân trời chỉ có ánh trăng yên tĩnh.

Đồng Miểu ghé vào trên ban công, ngơ ngẩn nhìn ra phía sau.

Sự việc xảy ra hôm nay giống như một giấc mơ, cho tới bây giờ lòng cô còn sợ hãi.

Trong phòng vắng vẻ chỉ có một mình cô, Tư Trạm đêm nay chắc sẽ không trở về.

Cô không hiểu sao lại cảm thấy có chút nhớ nhung.

Rất nhanh Khương Dao đã báo bình an, nói Tư Trạm không xảy ra việc gì lớn, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mà Trần Khải Khiếu gãy xương, gia đình của hắn không buông tha.

Trong chốc lát lại an ủi cô nói rằng, với mối quan hệ của Tư Khải Sơn, việc nhỏ này không thành vấn đề, kêu cô đừng lo lắng.

Cô đêm nay một chút cũng không ngủ, cái gì làm cũng không xong, hơi sững sờ nhìn bài thi trước mặt, qua nửa giờ, cô mới bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn chưa đọc được gì.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đụng phải, Đồng Miểu hoảng sợ.

Đúng lúc có tiếng máy móc ở bên ngoài kêu: “Ta không còn điện, Tư Trạm mau nạp điện cho ta!”

Đây là người máy của Tư Trạm nhỉ?

Cô cẩn thận mở cửa ra, ngồi xổm xuống, phát hiện ánh sáng xanh trên người Tiểu Ai chợt lóe lên.

Cô nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Ai: “Tao không phải Tư Trạm, nhưng mà nạp điện ở chỗ nào?”

Trên đầu Tiểu Ai chiếu ra hai luồng ánh sáng vào trên mặt Đồng Miểu, cô hoảng sợ nhắm mắt lại.

“Tiểu Miểu, Tiểu Miểu đi theo ta.”

Dứt lời, nó xoay người đi về phía phòng Tư Trạm.

Đồng Miểu ngẩn người.

Tiểu Miểu?

Là Tư Trạm thiết lập cho nó sao?

Cô chạy nhanh đuổi kịp Tiểu Ai, đây là lần đầu tiên cô vào phòng Tư Trạm.

Dưới chân không cẩn thận mà đụng vào một linh kiện máy móc, cô nhìn không hiểu lắm, chỉ chạy nhanh thả lại tại chỗ cho Tư Trạm.

Sau khi mở đèn cô mới phát hiện, trong phòng Tư Trạm rất đơn giản, ngay cả cái đồng hồ báo thức cũng không có, nhưng là đầy linh kiện người máy, còn có các xấp tư liệu.

Cô thoáng nhìn một chút, là các yêu cầu về người máy trong thi đấu, còn có rất nhiều từ tiếng Anh mà cô nhìn không hiểu lắm.

Tiểu Ai đứng ở ven tường, đã hoàn toàn tắt máy ngủ đông, đôi mắt màu lam nhạt dần rồi tắt đi.

Ổ nạp điện ở trên bàn, Đồng Miểu lấy nó cắm vào, muốn lặng lẽ rời khỏi phòng Tư Trạm.

“Tiến độ số hiệu của Tư Trạm là trăm phần trăm, tiến độ viết số hiệu của Trần Đông là 50%, đã lưu, người máy đã lắp ráp xong, cách cuộc thi tuyển chọn người máy toàn quốc còn sáu tháng.”

“Đã lưu, thí nghiệm lần một thành công.”

“Đã lưu, tốc độ, độ nhạy, năng lực chống tổn hại không đủ.

“Đã lưu, Tiểu Miểu không uống nước lạnh.”

“Báo cáo khởi động máy xong.”

Đồng Miểu khó tin quay đầu lại, nhìn Tiểu Ai lầm bầm sau khi khởi động máy thành công.

Là Tư Trạm ghi lại việc cô không uống nước lạnh vào người máy?

Lại còn ghi chung với rất nhiều việc quan trọng.

Tim cô không thể thấy run một chút, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay tê dại, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền tới đỉnh đầu.

Đứng ở tại chỗ lặng im sau một lúc lâu, Đồng Miểu cuối cùng cũng cẩn thận đi ra cửa phòng.

Sau một giây cửa phòng khép lại, cô đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, mang hết thảy điều vừa nhìn thấy khóa ở phía sau cửa.

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời lười nhác phơi người, trực nhật soạt một cái, mang bức màn kéo lên, mở đèn phòng học lên.

Trước mắt không hiểu sau trở nên tối tăm, một hồi lâu mới thích ứng ánh sáng, Đồng Miểu nằm dài trên bàn, một đêm không ngủ, hôm nay một chút tinh thần cũng không có.

Tư Trạm vẫn chưa có tới, chú Tư cũng không có tin tức, cho nên chỉ cần một có người đẩy cửa, cô liền sẽ bừng tỉnh nhìn về phía cửa, lại mất mát gục đầu xuống.

Cứ lặp đi lặp lại.

Vào tiết học đầu tiên, Khương Dao đột nhiên từ bên ngoài đi vào, Đồng Miểu lập tức nâng mắt lên nhìn cô, đầu tóc lộn xộn dán ở vành tai, lông mi nhẹ nhàng run, giống một thỏ con ngây thơ.

Biểu tình của Khương Dao nghiêm túc, cô ấy ngồi cạnh Đồng Miểu, do dự nói: “Miêu Miêu; Tư Trạm, cậu ấy......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui