Diệp Nhiên thấy Lục Nam Châu không vui thì đi tới hỏi: "Có phải anh ghen rồi không?"
Lục Nam Châu nghẹn họng, nhìn lảng đi chỗ khác nói: "Đâu có.
"
"À," Diệp Nhiên nói, "Vậy sau này em cũng gọi người ta là bé cưng nhé?"
Lục Nam Châu trừng mắt, "Không được!" Em đã bao giờ gọi tôi vậy đâu!
Diệp Nhiên: "Sao không được?"
"Ai cũng có thể gọi bé cưng à?! Cậu đâu có! ! " Lục Nam Châu im bặt rồi nuốt xuống câu còn lại, hơn nửa ngày không nói nên lời, chỉ thốt ra một câu, "Dù sao cũng không được.
"
"Lần nào anh cũng nói vậy hết," Diệp Nhiên nhìn anh, "Sao em phải nghe lời anh chứ?"
"Tôi! ! " Lục Nam Châu siết chặt bàn tay buông thõng bên hông, chậm rãi nói, "Chẳng phải cậu nói chỉ có tôi mới được gọi cậu là! ! bé cưng à.
"
Trước kia anh cũng hay gọi Diệp Nhiên là "bé cưng", thích thấy mặt cậu đỏ lên khi nghe câu này.
Lúc đó Diệp Nhiên vẫn không quen lắm, nói chưa ai gọi mình như vậy cả, bảo Lục Nam Châu đừng gọi nữa.
Nhưng Lục Nam Châu không chịu mà nhây với cậu: "Nhưng em là bé cưng của anh mà, sao anh không được gọi chứ? Bé cưng! ! "
Diệp Nhiên bịt miệng anh lại, vành tai nóng lên, "Đừng nói nữa.
"
"Vậy em cũng gọi anh đi," Lục Nam Châu nắm tay cậu đang bịt miệng mình rồi dụ dỗ, "Gọi thì anh sẽ nghe lời em.
"
Mặt Diệp Nhiên càng nóng hơn, "Không muốn.
"
"Không muốn?" Lục Nam Châu cố ý nói, "Vậy là muốn anh gọi chứ gì? Bé cưng?"
Diệp Nhiên: "Không phải!"
Lục Nam Châu: "Sao không phải? Em không chịu gọi thì chẳng phải là muốn anh gọi sao?"
"Em! ! " Diệp Nhiên xoắn xuýt hơn nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm nhẹ giọng gọi, "Bé! ! "
Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã ôm mặt cậu hôn lên.
Sau khi hôn xong, cả người Diệp Nhiên đều mụ mẫm, cũng không nhớ lúc nãy mình định nói gì nữa.
Nhưng năm năm trôi qua, cậu không còn nghe thấy Lục Nam Châu cười gọi mình một tiếng "bé cưng" trầm thấp dịu dàng như xưa nữa.
"Lục Nam Châu," Diệp Nhiên vuốt ve điện thoại trong tay rồi hỏi, "Anh không muốn người khác gọi em như vậy đúng không?"
Lục Nam Châu rũ mắt im lặng.
"Vậy sau này không cho ai gọi hết," Diệp Nhiên nói khẽ, "Chỉ cho mình anh gọi thôi được không?"
Lục Nam Châu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Diệp Nhiên tưởng anh không trả lời mới nghe anh buồn buồn "ừ" một tiếng.
Mắt Diệp Nhiên sáng lên, chưa kịp nói gì thì điện thoại trong tay lại reo lên.
Lục Nam Châu cúi đầu nhìn, vẫn là số lúc nãy.
Còn dám gọi nữa à?! Lục Nam Châu sầm mặt, cứ nhớ đến tiếng "bé cưng" ngả ngớn kia thì cơn tức lại bốc lên đầu.
Diệp Nhiên nhìn anh rụt rè hỏi: "Em nghe được không?" Biết đâu lại có việc gì đó.
Lục Nam Châu lạnh lùng nói: "Nghe đi.
" Mình cũng phải nghe xem hắn nói gì mới được!
Thế là Diệp Nhiên nhận điện thoại: "A lô! ! "
Sau đó nghe thấy bên kia hét lên: "Bé cưng, ông xã cậu dữ quá đi mất!"
Lục Nam Châu: "! ! "
Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu rồi nói vào điện thoại: "Mai mốt đừng gọi tớ vậy nữa, anh ấy không vui đâu.
"
Lục Nam Châu bỗng nhiên lúng túng, vội vàng nhìn sang chỗ khác nói: "Tôi đi nấu cơm đây.
"
Anh quay lưng vào bếp, đi chưa được hai bước đã nghe đầu dây bên kia càm ràm: "Ông xã cậu là lu giấm thành tinh hay sao thế?!"
Lục Nam Châu suýt đụng đầu vào cửa bếp.
Anh cũng không biết Diệp Nhiên hàn huyên chuyện gì với người kia, chỉ là giọng càng lúc càng nhỏ nên cái gì anh cũng không nghe được.
Nói gì đó? Lục Nam Châu bất mãn nghĩ, sao nói lâu quá vậy?
Anh đang lơ đãng xào rau thì bất thình lình bị người ôm chầm từ phía sau, nghe thấy Diệp Nhiên nói: "Hình như rau cháy rồi kìa.
"
Lục Nam Châu vội vàng tắt bếp rồi làm như thuận miệng hỏi: "Nói xong rồi à?"
Diệp Nhiên gật đầu: "Cậu ấy hứa sau này không gọi em là bé cưng nữa.
"
Lục Nam Châu khô khan "ừ" một tiếng.
Diệp Nhiên: "Vậy còn anh?"
Lục Nam Châu sững sờ, "Gì cơ?"
Diệp Nhiên áp mặt vào lưng anh, "Chẳng phải em nói sau này chỉ cho một mình anh gọi sao?"
Lục Nam Châu: "! ! "
Lục Nam Châu đảo rau trong chảo, ấp úng nói: "Đâu, đâu có nói là bây giờ.
"
Diệp Nhiên: "Thế khi nào mới gọi?"
Lục Nam Châu: "Không biết.
"
Diệp Nhiên càng ôm chặt hơn rồi thấp giọng nói: "Vậy đừng bắt em chờ lâu quá được không?"
Lục Nam Châu im lặng một hồi, bỗng nhiên quay người lại.
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Lục Nam Châu! ! "
Lục Nam Châu đưa tay vò nhẹ tóc cậu rồi nói: "Ăn cơm thôi.
" Sau đó đi ra ngoài.
Diệp Nhiên ngơ ngác vuốt mái tóc rối bời --- Vậy là sao?
Vì rau xào cháy nên trên bàn ăn không có rau xanh mơn mởn như mọi hôm.
Diệp Nhiên vui đến nỗi ăn thêm nửa bát cơm, thậm chí còn nghĩ hay là ôm thêm mấy lần đi, bớt được bữa nào hay bữa đó.
Chẳng bao lâu sau, việc buôn bán ở trại gà có vẻ khả quan hơn.
Tuy mất vài mối cũ nhưng có mấy quán cơm mới tìm tới, nói là bạn giới thiệu, còn bạn nào thì lại không nói.
Lục Nam Châu thấy hơi lạ nhưng bán vẫn phải bán, gà nhiều như vậy cũng đâu thể nuôi mãi không bán được.
Tiểu Trương cũng rất lạ, trước đây luôn cần cù chăm chỉ cho gà ăn, còn bây giờ vừa cho gà ăn vừa mơ màng cười ngây ngô.
Lục Nam Châu sợ hắn trúng tà nên quan tâm hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"
Tiểu Trương cười tít mắt, không đầu không đuôi nói: "Hả, sao anh biết A Nịnh hôn em?"
Lục Nam Châu: "! ! "
Có người hôn thì ngon lắm sao?! Ai mà không có người hôn chứ?!.