Diệp Nhiên đứng dưới vòi sen trong phòng khách sạn, dòng nước ấm áp chảy xuống lưng trần, hơi nước bốc lên làm cổ cậu ửng đỏ.
Đây là lần thứ hai cậu và Lục Nam Châu vào khách sạn, hai người, một giường.
Lần đầu tiên là thời đại học.
Lúc đó cậu và Lục Nam Châu đi chơi xa, vì bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng nên không về trường được.
Cậu hồi hộp theo Lục Nam Châu đến một khách sạn gần đó, tắm xong lập tức trùm kín chăn, thấy Lục Nam Châu kéo chăn còn lắp bắp nói: "Không, không được, em chưa chuẩn bị kỹ mà......"
Lục Nam Châu thoáng sửng sốt rồi phì cười, xích lại gần cậu hỏi: "Nhiên Nhiên, em nghĩ gì thế hả?"
"Anh chỉ sợ em ngộp thôi," Lục Nam Châu đùa cậu, "Hay là em muốn......"
Diệp Nhiên túm cái gối nện anh, "Không có." Không được nói mò!
Lục Nam Châu: "Thật không?"
Diệp Nhiên: "Thật!"
"Rồi rồi," Lục Nam Châu nín cười nói, "Nhiên Nhiên nói không có là không có."
Anh chồm tới hôn Diệp Nhiên một cái: "Không đùa nữa, hôm nay chơi mệt rồi đúng không? Ngủ sớm chút đi."
Diệp Nhiên nắm chăn khẽ gật đầu, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Cả đêm Lục Nam Châu đàng hoàng ôm cậu, cũng ngủ rất say.
Nhưng giờ Diệp Nhiên không đoán ra Lục Nam Châu có ý gì --- Dù hai người đều không lái xe được thì vẫn có thể tìm người lái giùm, cần gì phải qua đêm ở đây chứ.
Nhất định phải ở chỗ này......!Mặt Diệp Nhiên nóng lên, vặn vòi nước lớn hơn.
Nhưng mấy ngày trước Lục Nam Châu còn giận dỗi không cho cậu ôm mà, sao lại......
Hơn nữa lúc nãy vào cửa, Lục Nam Châu bảo cậu đi tắm, còn mình thì nhào lên giường, chẳng biết có phải say mèm rồi không.
Cậu đứng cạnh giường gọi mấy lần, Lục Nam Châu chỉ nhắm nghiền mắt rồi nắm tay cậu vuốt ve.
Hay là Lục Nam Châu buồn ngủ? Diệp Nhiên nghĩ vẩn vơ, anh chỉ muốn tìm chỗ ngủ thật nhanh nên mới không về, chưa biết chừng giờ đã ngủ say như chết trên giường rồi.
Diệp Nhiên càng nghĩ càng thất vọng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm một cái, sau đó Lục Nam Châu hỏi vọng vào, "Em chưa tắm xong nữa à?"
Diệp Nhiên: "......"
Lục Nam Châu: "Chắc không phải xỉu rồi chứ?"
"Không phải," Diệp Nhiên đưa tay tắt vòi sen, "......!Sắp xong rồi."
Cậu dừng một lát rồi làu bàu: "Không phải anh đang ngủ à?"
Ngoài cửa yên tĩnh hồi lâu, Diệp Nhiên tưởng anh không nghe thấy, đang định mặc áo choàng tắm thì nghe Lục Nam Châu nói: "Em mà không ra thì anh ngủ thật đấy."
Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Hả?"
Lục Nam Châu đột nhiên đẩy cửa ra.
Diệp Nhiên giật nảy mình, vô thức cầm khăn che người, lúng túng nói, "Sao anh......"
Lục Nam Châu đi tới đè cậu vào tường rồi thấp giọng nói: "Che cái gì? Có phải anh chưa thấy đâu."
Diệp Nhiên: "......" Cũng đúng nhỉ.
Lục Nam Châu kéo khăn ra khỏi tay cậu: "Sao tắm lâu thế?"
Diệp Nhiên ngại ngùng không muốn nói mình nghĩ lung tung nên lẩm bẩm: "Em tắm chậm mà, không được sao?"
Lục Nam Châu đưa tay xoa cần cổ đỏ ửng của cậu: "Em tắm lâu vậy thì làm sao anh tắm được?"
Diệp Nhiên bị anh xoa nhột nên tránh đi, "Anh đợi một chút......"
"Đợi không nổi," Lục Nam Châu cắn cổ cậu một cái rồi đưa tay vặn vòi sen, "Hay là tắm chung đi."
Nước nóng ào ào trút xuống, hơi nước bao trùm không gian chật hẹp.
Lục Nam Châu ôm người đè vào tường, hơi thở nóng hổi quấn nhau.
Nước chảy xuống rất nóng, làn da kề sát nhau càng nóng hơn, nhiệt độ quanh người tăng cao trong lúc mơn trớn, máu chảy cuồn cuộn, càng lúc càng nóng.
"Ư......"
Nước ấm ngâm người mềm nhũn, anh nghe thấy tiếng rên rỉ không kìm được giữa răng môi Diệp Nhiên, ngón tay bám vào lưng anh cào lung tung, cả người run rẩy trong ngực anh.
"Nhiên Nhiên......" Anh cắn nhẹ vành tai Diệp Nhiên, tiếng thì thầm hòa với tiếng thở dốc, bỗng nhiên nghe thấy người trong ngực khóc thút thít.
Lục Nam Châu dừng lại, vuốt ve eo thon của cậu rồi khàn giọng hỏi: "Sao lại khóc?"
Mặc dù Diệp Nhiên từng khóc trên giường không ít lần, thậm chí còn khóc dữ hơn bây giờ nhưng Lục Nam Châu biết rõ tiếng thút thít này không phải là khóc vì chịu không nổi.
"Làm em đau à?"
Diệp Nhiên ôm cổ anh, lắc đầu nói đứt quãng: "Anh như vậy......!có phải vì say rượu không?"
Cậu vùi mặt vào ngực Lục Nam Châu, tủi thân nói: "Có phải ngày mai tỉnh lại anh sẽ quên hết không? Không cho em ôm nữa đúng không?"
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi nâng khuôn mặt ướt sũng của Diệp Nhiên lên, đầu ngón tay lau nước trên cằm cậu, chậm rãi nói: "Anh tỉnh rượu rồi mà."
Đột nhiên anh cười mờ ám, cọ chóp mũi vào má Diệp Nhiên, "Em tưởng lúc nãy vào phòng anh lập tức nhào lên giường để ngủ à?"
"Anh chờ tỉnh rượu để chơi em đấy."
Diệp Nhiên: "......".