Lâm Nhược không dám tin, Phương Tri Ngộ cao như vậy, còn có cơ bụng cứng như vậy mà lại nằm dưới sao?
Hắn ngập ngừng hỏi: "Anh......!Anh có đau không?"
Hình như Phương Tri Ngộ nhớ ra gì đó nên khẽ gật đầu.
Lâm Nhược lập tức mở to mắt --- Anh đau, vậy anh nằm dưới thật sao!
Mặc dù mình không có cơ bụng nhưng lại nằm trên à?!
Hắn vừa ngại ngùng vừa tò mò hỏi: "Em......!Em mạnh không?"
Phương Tri Ngộ suýt sặc nước bọt mà chết.
"Mạnh," anh nín cười rồi gật đầu nói, "Mạnh cực kỳ, chơi anh kiệt sức luôn."
Mắt Lâm Nhược càng mở to hơn --- Mình lợi hại thế cơ à? Sao mình chẳng nhớ gì hết vậy?! Quá thiệt thòi rồi!
"À ừm," hắn nghiêm túc nói nhỏ, "Em sẽ chịu trách nhiệm."
Phương Tri Ngộ nhìn hắn, làm như thuận miệng hỏi: "Ồ, chịu trách nhiệm thế nào?"
Lâm Nhược đỏ mặt, cắn môi nói khẽ: "Anh chưa có bạn trai đúng không?"
Phương Tri Ngộ "ừ" một tiếng.
Hai mắt Lâm Nhược sáng lên, "Vậy, vậy em làm bạn trai anh nhé?"
Phương Tri Ngộ không nói gì.
Lâm Nhược đợi hồi lâu vẫn không nghe anh mở miệng nên thấp thỏm nói, "Nếu anh không chịu thì em......"
"Em có thấy tin nhắn anh gửi cho em không?" Phương Tri Ngộ chợt hỏi.
"Hả?" Lâm Nhược mờ mịt, "Tin nhắn gì cơ?"
Hắn vô thức mò lấy điện thoại, "Em mới mua điện thoại, anh có số của em chưa?"
"Không phải cái này," Phương Tri Ngộ nói, "Cái trước kia ấy."
"Cái trước kia?" Lâm Nhược ngẩn người, "Điện thoại cũ của em hả?"
Phương Tri Ngộ đưa tay xoa mặt hắn, "Vậy là em không thấy được tin nhắn, cũng chưa trả lời đúng không?"
Lâm Nhược cụp mắt, rầu rĩ nói: "Điện thoại kia bị cha em lấy đi rồi, không chịu trả lại cho em."
Phương Tri Ngộ nhẹ nhàng kéo người vào lòng rồi siết chặt cánh tay, "Anh biết rồi."
Lâm Nhược thắc mắc: "Gì ạ?"
"Không có gì," Phương Tri Ngộ lẩm bẩm, "Anh ngốc quá, sao lại tin đó là lời em nói chứ......"
Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, "Nói gì cơ?"
"Không có gì," Phương Tri Ngộ lắc đầu, "Không quan trọng."
Lâm Nhược im lặng một lát rồi lại ngẩng đầu hỏi: "Anh nhắn gì cho em thế?"
Phương Tri Ngộ: "Muốn biết à?"
Lâm Nhược nghĩ ngợi, "Chắc không phải mắng em đấy chứ?"
Phương Tri Ngộ: "......"
Giọng Lâm Nhược càng nhỏ hơn, "Mắng thật sao? Vậy em không muốn biết đâu."
Phương Tri Ngộ nhịn không được bật cười.
Lâm Nhược: "Anh cười gì vậy?"
Phương Tri Ngộ: "Cười bạn trai anh là đồ ngốc."
"Ai ngốc......" Lâm Nhược ngừng nói rồi lắp ba lắp bắp, "Bạn, bạn trai?"
Phương Tri Ngộ: "Không phải sao?"
"Phải, phải, đương nhiên là phải rồi!" Lâm Nhược hớn hở vùi mặt vào ngực Phương Tri Ngộ dụi dụi, sực nhớ mình là người nằm trên nên lại vội vàng buông anh ra, ôm Phương Tri Ngộ vào ngực mình, vui vẻ gọi: "Bà xã."
Phương Tri Ngộ: "......"
Phương Tri Ngộ còn chưa lên tiếng thì Lâm Nhược đã bò dậy từ trong chăn, ân cần nói: "Đêm qua anh mệt lắm đúng không, để em đi làm bữa sáng cho anh."
Con mèo ngoài cửa phòng đã kêu meo meo hơn nửa ngày, Lâm Nhược xuống giường mở cửa, bế mèo lên xoa đầu rồi nói: "Không được quấy rầy mẹ con ngủ nghe chưa."
Phương Tri Ngộ nheo mắt lại.
Lâm Nhược hí hửng ôm mèo vào bếp, lúc này mới nhớ ra mình không giỏi nấu ăn, đang do dự nên luộc trứng hay nấu cháo trứng thì thấy Phương Tri Ngộ đi vào.
"Để anh làm cho," Phương Tri Ngộ nói, "Em cho Mao Mao ăn trước đi."
Lâm Nhược không nỡ, "Không được, hôm qua anh mệt lắm rồi......"
Khóe miệng Phương Tri Ngộ giật một cái, đẩy hắn ra khỏi bếp, "Anh không mệt, mau đi đi, Mao Mao đói sắp cào người rồi kìa."
Lâm Nhược thấy anh thật sự không có chỗ nào khó chịu mới bán tín bán nghi đi tìm đồ ăn cho mèo.
Chẳng phải nói mình mạnh lắm sao? Hắn buồn bực nghĩ, mạnh mà như vậy à? Bà xã vừa xuống giường đã có thể làm điểm tâm rồi sao?
Chắc tại sức khỏe anh tốt thôi, hắn tự an ủi mình, dù sao cơ bụng bà xã cũng cứng vậy mà.
Hắn cúi đầu sờ bụng mình rồi ủ rũ lẩm bẩm: "Nhưng mình không có......"
Sau đó hắn lại nghĩ mình có bà xã cơ mà!
Cuộc sống bỗng nhiên tràn ngập hy vọng!
Dường như Lâm Nhược lại trở về quãng thời gian Phương Tri Ngộ bị té gãy chân.
Hai người cùng ăn cơm, cùng dắt mèo đi dạo, chỉ là không còn ăn đồ ngoài tiệm, lúc tản bộ cũng không cần đẩy xe lăn nữa.
Giờ Lâm Nhược mới biết thì ra Phương Tri Ngộ nấu ăn rất ngon, còn biết làm thật nhiều món.
Chẳng bao lâu sau hắn đã mập lên trông thấy, mấy năm nay sụt cân đều được bù lại.
"Em không thể ăn nhiều vậy nữa," tối hôm đó, Lâm Nhược ngồi trên ghế salon xoa bụng mình thở dài, "Cứ tiếp tục thế này em sẽ mập hơn Mao Mao cho xem."
Phương Tri Ngộ tươi cười đút trái cây cho hắn, "Yên tâm đi, không dễ mập vậy đâu, tại trước kia em gầy quá thôi."
Lâm Nhược không tin lắm, liếc nhìn bụng anh một cái.
Phương Tri Ngộ: "Nhìn lén gì đó?"
Lâm Nhược lẩm bẩm: "Anh......!cho em sờ cơ bụng một cái đi."
Phương Tri Ngộ: "Chỉ sờ một cái thôi à?"
Lâm Nhược: "Hai cái cũng được."
Phương Tri Ngộ: "Cho em sờ miễn phí hả?"
Lâm Nhược giật mình, "Em sờ bạn trai mình mà còn phải trả tiền nữa sao?!"
Phương Tri Ngộ: "......"
"Không cần trả tiền," Phương Tri Ngộ đặt trái cây xuống rồi xích lại gần hắn nói, "Nhưng trả cái khác nhé?"
Tim Lâm Nhược giật thót, "Cái, cái gì?"
Còn chưa dứt lời thì Phương Tri Ngộ đã hôn hắn.
"Ưm......"
Lâm Nhược bám vào vai anh, ngón tay vô thức nắm chặt.
Trong cơn choáng váng, người phía trên nắm tay hắn kéo xuống dưới sờ soạng, khàn giọng nói: "Chẳng phải em muốn sờ sao?"
Lòng bàn tay Lâm Nhược áp vào phần bụng ấm áp của anh, khi tỉnh táo lại thì áo ngủ đã bị lột ra quá nửa.
Tim hắn càng đập mạnh hơn, cố nhớ lại ký ức say rượu lần trước nhưng chẳng nhớ được gì.
Lần trước uống say có phải mình thô bạo lắm không? Hắn nghĩ lần này không say, mình sẽ dịu dàng một chút......
Hắn ôm người trên thân, muốn lật người lại nhưng lật không nổi.
"Phương Tri Ngộ......"
Phương Tri Ngộ hôn cổ hắn, mập mờ hỏi: "Sao?"
Lâm Nhược ngửa cổ lên, thở dốc nói: "Anh buông ra trước đã, chúng ta......!chúng ta đổi lại đi."
Phương Tri Ngộ để lại dấu đỏ trên cổ hắn, "Đổi gì cơ?"
Lâm Nhược: "Chẳng phải em ở trên sao?" Anh ở trên phải tự nhún, không mệt à?
Phương Tri Ngộ dừng lại rồi vùi mặt vào vai hắn phì cười.
Lâm Nhược khó hiểu, "Không đúng sao?"
"Đúng chứ, em ở trên hay dưới đều được," Phương Tri Ngộ hôn vành tai hắn một cái, hơi thở nóng rực phả vào sau tai hắn, gằn từng chữ một, "Nhưng anh muốn ở trong.".