Hồi lâu sau Lâm Nhược vẫn chưa kịp phản ứng, "Sao, sao cơ?"
"Em không cần hiểu," lòng bàn tay Phương Tri Ngộ vuốt ve từ eo hắn xuống dưới, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, "Cứ giao cho anh là được rồi."
Đầu óc Lâm Nhược hệt như bột nhão, "Không phải......!Ưm!"
Phương Tri Ngộ hôn hắn, hơi thở đan xen càng lúc càng nóng hổi, thân thể nhịn không được áp sát hơn.
Lâm Nhược lún sâu trong ghế salon, ngón tay nắm vai anh quên cả giãy giụa.
Phương Tri Ngộ......
"Ưm!" Hắn vô thức rùng mình một cái, nghẹn ngào nói, "Anh......"
"Nhược Nhược," Phương Tri Ngộ càng ôm người chặt hơn, hôn lên đuôi mắt ửng đỏ của hắn, "Đừng sợ."
Tay chân Lâm Nhược như nhũn ra, làm thế nào cũng không đẩy được người trên thân, "Phương Tri Ngộ, kỳ quá......!ra ngoài đi......!Ưm!"
"Không kỳ," Phương Tri Ngộ chụp lấy tay hắn, hơi thở nặng nề, "Đợi chút nữa là hết thôi, ngoan......"
Con mèo mơ màng ngủ trên ban công loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng nhưng không giống khóc cho lắm, ư ư a a.
Nó lười biếng mở mắt ra, "meo" một tiếng rồi nhảy xuống ban công đi vào phòng khách, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng đóng ập.
Quần áo vương vãi cạnh ghế salon nhưng không thấy ai......
Ngày hôm sau, hai mắt Lâm Nhược đỏ hoe, quấn chăn nằm trên giường mắng Phương Tri Ngộ, "Khốn! Đồ lừa đảo!"
Mới sáng sớm Phương Tri Ngộ đã bị hắn đạp xuống giường, ngồi cạnh giường dỗ dành: "Sao anh lại là đồ lừa đảo chứ?"
Lâm Nhược đau lưng, tức giận nói: "Hôm đó em uống say đâu có ngủ với anh, sao anh gạt em hả?!"
Phương Tri Ngộ vô tội nói: "Anh gạt em gì cơ?"
Lâm Nhược cả giận: "Em hỏi anh đau không, anh nói đau còn gì!"
Phương Tri Ngộ gật đầu nói: "Hôm đó em nắm tay anh, tưởng là giò heo nên cắn một cái làm anh đau chết."
Lâm Nhược: "......"
"Vậy sao chúng ta không mặc đồ?"
"Em khóc ướt hết cả quần áo," Phương Tri Ngộ nói, "Sau đó còn nôn đầy người anh, anh đành phải cởi đồ ra để bế em đi tắm."
Lâm Nhược: "Vậy sao tắm xong không mặc?!"
"Em ôm anh chặt cứng nên đâu có mặc được," Phương Tri Ngộ nói, "Anh đành phải ôm em ngủ luôn."
Lâm Nhược vẫn thấy sai sai, "Vậy, vậy em hỏi anh em mạnh không, anh còn nói em chơi anh kiệt sức là sao hả?!"
Phương Tri Ngộ: "Lúc tắm em nhảy nhót tưng bừng, lúc thì đòi ôm mèo, lúc thì nói mình là mèo nên đòi bắt chuột, náo loạn một lúc lâu mới tắm xong, làm anh mệt phờ luôn."
Lâm Nhược: "......"
"Anh cố ý!" Lâm Nhược bất mãn nói, "Cố ý làm em hiểu lầm chứ gì!"
"Là lỗi của anh, đều tại anh nói không rõ ràng." Phương Tri Ngộ nhích tới gần nói, "Đừng giận nữa, trưa nay làm món ngon cho em ăn nhé?"
Lâm Nhược mất hứng nói: "Chỉ trưa nay thôi à?"
Phương Tri Ngộ: "Tối nay cũng làm."
"Không được," Lâm Nhược căm giận nói, "Phải làm một tuần, à không, một tháng, một năm......"
Phương Tri Ngộ nhìn hắn với vẻ sâu xa, "Ồ, phải làm một năm cơ à?"
Lâm Nhược khựng lại, mặt lập tức đỏ bừng, "Ý em là nấu cơm, nấu cơm ấy!"
"Ừ, nấu cơm," Phương Tri Ngộ cười hôn hắn một cái, "Nấu cho em cả đời luôn."
Lâm Nhược hầm hừ: "Thế còn tạm được."
Phương Tri Ngộ lại hôn hắn thêm cái nữa.
Lâm Nhược rất dễ dụ, cũng rất dễ nuôi, lúc buồn chỉ cần ăn ngon là quên sạch sành sanh, tựa như không có chuyện gì là không giải quyết được bằng một hoặc hai bữa cơm.
Những lúc rảnh rỗi Phương Tri Ngộ đều vào bếp, đồ ăn còn chưa làm xong thì Lâm Nhược đã chạy vào ăn vụng, hai má phồng lên như sóc con.
Chẳng ai nhắc đến khoảng thời gian bị bỏ lỡ kia nữa, những ký ức đau đớn cũng dần tan đi trong khói lửa thường ngày.
Lâm Nhược vẫn đi làm ở cửa hàng thú cưng, chỉ là không còn ở ký túc xá.
Ngay cả hắn cũng không rõ, mới đầu chỉ thỉnh thoảng mới ở nhà Phương Tri Ngộ mấy ngày, đem theo mấy bộ đồ, sao dần dà cái gì cũng đem tới vậy?
Đem đi đem về mất công lắm, Phương Tri Ngộ nghiêm túc nói, ở đâu mà chẳng thế?
Lâm Nhược nghĩ hình như cũng đúng.
Thế là hắn không đem về nữa.
Hôm đó Lâm Nhược đi giao mèo cho khách, lúc về đã hơi muộn.
Hắn chạy xe điện, nửa chừng Phương Tri Ngộ nhắn tin cho hắn nói tối nay bận việc nên về trễ.
"Đặt đồ ăn tiệm cho em rồi đấy, ăn trước đi nhé."
Lâm Nhược thấy ba chữ "đồ ăn tiệm" thì lập tức đói bụng, đang định trả lời thì chợt thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cổng khách sạn cách đó không xa, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp khoác tay anh mỉm cười ngọt ngào.
Lâm Nhược nhìn kỹ lại --- Người đàn ông kia chẳng phải là Phương Tri Ngộ sao?!
Vậy cô gái khoác tay anh là ai?!
Lâm Nhược đang định đi tới thì thấy cô gái kia giơ tay lên nhéo má Phương Tri Ngộ.
Lâm Nhược: "......"
Động tác này hắn không thể quen thuộc hơn nữa, bình thường Phương Tri Ngộ cũng hay nhéo má hắn như vậy.
Chẳng lẽ......!Đầu Lâm Nhược ong ong, sực nhớ ra trước kia mình chỉ hỏi Phương Tri Ngộ có bạn trai chưa, hình như quên hỏi anh có bạn gái chưa?.