Cổ tay của Vân Phiên Phiên bị Tiêu Trường Uyên bóp chặt.
Chàng mỗi lúc một mạnh tay hơn, càng nắm càng chặt…
Vân Phiên Phiên cảm thấy xương cốt mình như thể sắp bị chàng bóp nát bất cứ lúc nào, cổ tay đau đớn chết đi được.
“Vậy chàng không thể nói chuyện tử tế được sao? Mắc gì phải dữ dằn với thiếp như thế?”
Vân Phiên Phiên đau đến độ hàng mày đẹp chau lại, đôi mắt hạnh ậng nước, cô bất mãn nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Đau quá, mau buông ra, xương thiếp sắp bị chàng bóp nát rồi…”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói thế, hình như tận lúc này chàng mới đột ngột nhận ra, lập tức buông lỏng cổ tay Vân Phiên Phiên.
Chàng khẽ nhíu mày, gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng xa cách kia có vẻ hơi ảo não.
“Ta xin lỗi, nương tử.”
Giọng chàng trầm khàn, giọng điệu chan chứa sự tự trách và hối hận.
Cổ tay Vân Phiên Phiên rốt cuộc đã được tự do lần nữa.
Vốn cô đang hơi đau xương, nhưng nghe Tiêu Trường Uyên nói thế.
Lòng cô đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc chàng.
Vân Phiên Phiên cố ý giơ tay phải lên, đưa tới trước mắt Tiêu Trường Uyên, sau đó bàn tay phải ngoẹo xuống như không xương.
Cô tỏ vẻ hoảng sợ, nước mắt lưng tròng nhìn chàng, như thể trời sắp sập xuống tới nơi.
“Phu quân, hình như tay thiếp bị chàng bóp gãy rồi!”
Lượng thay đổi làm chất thay đổi, chất thay đổi nhiều quá thì hình thái thay đổi.
Vân Phiên Phiên chém gió quá nhiều, đã bắt đầu chuyển qua bày trò đùa dai.
Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt vốn đã tái sẵn của Tiêu Trường Uyên cắt không còn giọt máu, trắng bệch như tờ giấy Tuyên Thành.
Chàng luống cuống nhìn cô, đồng tử đen kịt, hoang mang lo sợ, như một con dê núi chờ bị làm thịt.
Nếu so sánh với chàng, thì Vân Phiên Phiên tà ác như sói xám vậy.
Vân Phiên Phiên thấy gian kế của mình đã thực hiện được thì cố gắng đè khóe môi đang chực chờ nhếch lên của mình xuống.
Cô che mắt giả vờ khóc thành tiếng vì đau.
“Chàng đền tay cho thiếp đi! Chàng trả lại tay cho thiếp đi!”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, mặt càng tái hơn.
Sao chàng lại có thể làm vợ chàng bị thương cơ chứ?
Đúng là không thể tha thứ…
Tiêu Trường Uyên nóng máu lên, vẻ quyết đoán đột nhiên xẹt qua đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo nọ.
Chàng mím đôi môi mỏng, trầm giọng nói một câu.
“Ta sẽ đền tay mình cho nương tử.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên đi đến trước cái thớt gỗ với khuôn mặt vô cảm, cầm con dao phay trên bàn lên, định chặt cổ tay mình.
Vân Phiên Phiên sợ hết hồn hết vía, vội vàng bổ nhào lên người Tiêu Trường Uyên, hét to một tiếng.
“Thiếp gạt chàng đó!!!”
Tiêu Trường Uyên nghe cô nói vậy, động tác chặt tay lập tức ngừng lại.
Chàng rủ hàng mi đen dày, nghi hoặc nhìn cô.
“Gạt ta?”
Vân Phiên Phiên vội vàng cướp con dao phay Tiêu Trường Uyên đang nắm đi, đôi mắt hạnh tràn ngập nỗi sợ.
Cô không ngờ Tiêu Trường Uyên lại cả tin như thế, dễ dàng coi lời cô nói là sự thật như vậy.
Vân Phiên Phiên bỏ dao phay lên thớt, vội vàng giải thích: “Tay thiếp không gãy, thiếp gạt chàng đó, chàng nhìn tay thiếp này…”
Cô giơ tay mình lên, xoay cổ tay mấy vòng, chẳng khác gì bình thường.
Vân Phiên Phiên tái mặt mà rằng: “Chàng xem, tay thiếp không bị chàng bóp gãy đâu, chàng không cần đền tay chàng cho thiếp.”
Tiêu Trường Uyên ngắm nghía tay của Vân Phiên Phiên, tiện đà ngước mắt nhìn Vân Phiên Phiên.
Khuôn mặt điển trai lạnh như ngọc tạc của chàng sầm xuống.
Đáy mắt sâu như đầm lạnh kia đông lại thành đá.
“Nương tử, nàng gạt ta.”
Đôi mắt âm u lạnh lẽo sâu thẳm của Tiêu Trường Uyên ngập tràn nỗi giận khó lòng ngăn nổi, u ám độc địa tới mức đáng sợ.
“Ta hận nhất là kẻ khác gạt ta.”
Giọng chàng trầm như ứa máu.
Vân Phiên Phiên nghe vậy, tim giật thót lên.
Hận nhất là kẻ khác lừa chàng ta…
Vậy chẳng phải cô chết chắc rồi sao?
Từ khi quen nhau tới giờ, cô gần như chưa nói câu nào thật lòng với Tiêu Trường Uyên.
Từ đầu tới đuôi cô toàn lừa gạt chàng ta.
Nếu ba năm sau Tiêu Trường Uyên nhớ lại tất cả, chẳng phải cô sẽ bị chàng ta nghiền xương thành tro sao?
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên không khỏi rùng mình.
Cô cần phải chinh phục được Tiêu Trường Uyên trong vòng ba năm.
Bằng không tới lúc Tiêu Trường Uyên phục hồi trí nhớ, kết cục của cô nhất định sẽ thê thảm hơn bất cứ ai.
Nhiệt độ không khí không ngừng giảm xuống, lạnh đến mức khiến Vân Phiên Phiên tỉnh táo lại.
Thấy cặp mắt giá buốt của Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên lập tức mất bò mới lo làm chuồng, nói: “Không phải thiếp cố ý gạt chàng đâu.
Vì trước đấy chàng làm tay thiếp đau, nên thiếp mới nói dối để lừa chàng đó.
Thiếp làm thế là để sau này chàng không làm thiếp đau nữa.”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng nhìn cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo, chàng không nói gì.
Thấy chàng thờ ơ, Vân Phiên Phiên đành phải tung ra chiêu khủng của mình.
Vân Phiên Phiên giơ tay lên, vén tay áo, để lộ phần cổ tay mảnh dẻ trắng nõn.
Cô ấm ức nhìn Tiêu Trường Uyên, đôi mắt hạnh ầng ậng nước.
“Phu quân, thiếp đau quá chừng.”
Nghe thấy giọng nói mềm yếu đáng thương của cô.
Trái tim lạnh băng nằm trong lồng ngực Tiêu Trường Uyên như bị vật mềm mại nào đó phất nhẹ qua.
Dù tim chàng có cứng rắn như sắt, gặp cô rồi, chung quy vẫn trở nên mềm như bún.
Vẻ ác ôn trong mắt Tiêu Trường Uyên dần tản đi.
Chàng cụp đôi mắt đen, nhìn cổ tay ửng đỏ của cô.
Hàng lông mày của chàng nhíu lại rất khẽ khàng.
Chàng ngước cặp mắt đen lạnh lẽo sâu thẳm kia lên, nghiêm túc nhìn cô.
“Nương tử, về sau ta sẽ tuyệt đối không làm nàng đau nữa.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thằng cha này đúng là dễ lừa quá…
.
Mãi sau này Vân Phiên Phiên mới biết, hóa ra không phải Tiêu Trường Uyên dễ lừa.
Mà đó là vì chàng tin tưởng cô.
Nhưng cô lại lợi dụng lòng tin này, không ngừng làm những chuyện tổn thương chàng.
Từ đầu chí cuối, chàng chưa từng khiến cô tổn thương.
Cô là người luôn đùa bỡn tình cảm của chàng.
Bằng đủ loại lý do đường hoàng đê tiện vô sỉ.
Mọi người chớ vội sửng cồ mắng Vân Phiên Phiên ngay.
Bởi vì không lâu sau này, vào một đêm mưa sấm sét ầm ầm nào đấy, Vân Phiên Phiên sẽ phải trả một cái giá rất lớn vì lời nói dối của mình.
Đêm đó mưa thưa gió lộng, cuồng phong mãnh liệt, cành chuối run rẩy, mưa bão suốt đêm không nghỉ.
Giờ Ngọ (11-13h) hôm sau, Vân Phiên Phiên má đỏ hây hây người ngợm mềm nhũn.
Cô gian nan ngồi dậy, đỡ vòng eo đau nhức, rưng rưng lên án anh bạo quân.
“Trước kia chẳng phải chàng đã nói sẽ không làm thiếp đau sao, chàng đúng là đồ lừa đảo!”
Tiêu Trường Uyên đã lấy lại ký ức, nghe vậy, bàn tay đang mặc quần áo hơi khựng lại.
Chàng cười nhẹ đến mức khó lòng nghe nổi.
Chàng quay đầu lại, cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo nhìn về phía Vân Phiên Phiên, ánh mắt mang vẻ gần như châm chọc thương hại.
“Phiên Phiên của trẫm đúng là ngây thơ, còn tin lời dối lừa của đàn ông kia à?”
Vân Phiên Phiên ngơ ngác nhìn anh bạo quân, giọt lệ dâng trong hốc mắt, trong suốt như sắp ứa ra ngoài.
Tiêu Trường Uyên ngày xưa hiền lành ngoan ngoãn cô nói gì chàng nghe nấy chừng nào, thì Tiêu Trường Uyên nay đã khôi phục ký ức lại lạnh nhạt vô tình chừng ấy.
Vân Phiên Phiên nhớ lại quá khứ, không khỏi trào dâng nỗi buồn, cô òa khóc.
Người ta thường bảo, đạo trời có luân hồi, trời xanh chẳng tha cho ai bao giờ.
Nhưng tất cả những chuyện này, đều là việc về sau.
Tiêu Trường Uyên hiện giờ còn chưa khôi phục ký ức.
Chàng vẫn còn vướng sâu trong vũng lầy, si mê hết lòng trước những lời nói dối như cuội của Vân Phiên Phiên.
[HẾT CHƯƠNG 16].