Tuy rằng Diệp Tố Hinh không nói ra tên người nọ.
Nhưng Sở Nghị lại biết người mà nàng nói tới là Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị lắc lắc đầu: “Duệ Vương sai người dán bảng vàng ở các châu và huyện thành, lấy danh nghĩa tìm kiếm Trịnh Vương để truy tìm Tiêu Trường Uyên, nhưng đó giờ vẫn chưa thấy tung tích của hắn.
Quan binh đi vớt dọc theo dòng sông nơi Tiêu Trường Uyên mất tích, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
”
Diệp Tố Hinh nghe vậy, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chính nàng cũng không biết rốt cuộc nàng đang thất vọng, hay đang cảm thấy may mắn.
Diệp Tố Hinh tựa mặt mình lên ngực Sở Nghị, thỏ thẻ hỏi y.
“A Nghị, bao giờ chàng mới đưa thiếp rời khỏi hoàng cung?”
Sở Nghị im lặng một lát, từ tốn nói bằng chất giọng trầm thấp: “Hinh Nhi, ta không muốn rời khỏi đây.
”
Diệp Tố Hinh nghe vậy, đột nhiên đẩy Sở Nghị ra.
Mắt nàng đỏ hoe, nàng nói: “Chàng đã từng hứa với thiếp, sau khi chuyện hạ màn, chàng sẽ đưa thiếp cao chạy xa bay rời khỏi chốn này! Chàng nói muốn đưa thiếp đi ẩn cư, đưa thiếp đi du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ tất cả những lời ấy đều là dối gạt thiếp ư?!”
Sở Nghị vội vàng cầm tay Diệp Tố Hinh: “Ta không gạt nàng, nhưng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
”
Diệp Tố Hinh ngước mắt nhìn y: “Chuyện quan trọng hơn là chuyện gì?”
Sở Nghị nhìn nàng chăm chú, từ tốn nói: “Ta phải phò tá Duệ Vương lên ngôi vua.
”
Trong lúc tìm kiếm tung tích Tiêu Trường Uyên, Duệ Vương còn đồng thời tung lời đồn đãi ở các châu huyện, khiến bá tánh trong thiên hạ bùng lên bất mãn với Tiêu Trường Uyên, để lót đường chuẩn bị lên ngai vàng.
Y muốn phò tá Duệ Vương đăng cơ, hoàn thành lý tưởng mà y chưa thực hiện được ở nước Lương.
Diệp Tố Hinh lảng tránh bàn tay y, hốc mắt đỏ ửng, nàng không ngừng lùi về đằng sau, đôi mắt tràn trề thất vọng.
“Chẳng lẽ việc kiến công lập nghiệp, làm bầy tôi trung thành lại quan trọng với chàng đến thế ư?”
Sở Nghị thì thầm: “Hinh Nhi, đây là niềm mong mỏi đeo bám ta, chỉ khi nắm được nó rồi, ta mới có thể từ bỏ nó.
”
Diệp Tố Hinh lẩm bẩm: “Nếu sau này chàng thực sự trở thành trung thần cao nhất, nắm quyền trong tay, chàng có thể từ bỏ được chăng?”
“Ta có thể.
”
Sở Nghị kiên định nhìn Diệp Tố Hinh: “Chỉ cần ta lên làm thừa tướng, ta sẽ đưa nàng cao chạy xa bay.
”
Diệp Tố Hinh ngơ ngẩn nhìn y, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt.
Người đàn ông này, khi nàng nghèo túng nhất, bất lực nhất, cần tấm áo manh quần nhất, y đã cho nàng một bộ xiêm y có thể che đậy thân thể.
Khi nàng cần tôn nghiêm nhất, y đã cho nàng tôn nghiêm.
Cho nên nàng yêu y, yêu đến mức không thể quay đầu, yêu đến độ hết thuốc chữa, yêu tới nỗi mất đi phẩm giá.
Nàng có thể dâng hiến tất cả vì lý tưởng của y.
Cho dù y khiến nàng thất vọng hết lần này đến lần khác, dập tắt hi vọng của nàng hết lượt này đến lượt kia.
Nàng vẫn ương bướng cố chấp yêu người đàn ông này.
“Thiếp tin chàng.
”
Sở Nghị nghe vậy, khó kìm lòng nổi, ôm lấy Diệp Tố Hinh, cảm động nói: “Hinh Nhi, ta hứa với nàng, bao giờ ta kiến công lập nghiệp trở thành thừa tướng rồi, ta nhất định sẽ buông hết tất cả, đưa nàng cao chạy xa bay, thăm khắp non nước ngoài kia!”
Diệp Tố Hinh để mặc cho Sở Nghị ôm siết người mình, nghe y kể về tương lai tươi đẹp của họ.
Nàng luôn yêu y, nhưng không còn trông chờ vào y nữa.
Những năm gần đây, nàng luôn truy tìm thứ y kiếm tìm, luôn mơ giấc mơ mà y mơ mộng.
Xưa kia y muốn phò tá Thái tử nước Lương đăng cơ.
Nàng cam tâm trở thành một quân cờ trong tay y.
Giúp y hoàn thành nghiệp lớn.
Nàng luôn chờ mong tới ngày ước mơ của Sở Nghị trở thành sự thật.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Trường Uyên đã xé nát mộng đẹp của nàng và Sở Nghị.
Mãi đến tận lúc ấy.
Diệp Tố Hinh mới mất đi tất cả chờ mong của mình với Sở Nghị.
Nàng mới hiểu được…
Hóa ra Sở Nghị không phải là kẻ có thể làm được mọi thứ như nàng hằng mơ tưởng.
Hóa ra không phải lúc nào y cũng có thể bày mưu lập kế.
Hóa ra y cũng sẽ thua trong ván cờ.
Ở trước mặt Tiêu Trường Uyên, Sở Nghị thất bại thảm hại, quân lính tan rã.
Không biết tự bao giờ, Diệp Tố Hinh dần dà không còn tôn kính Sở Nghị nữa.
Nàng bắt đầu kính nể vị vua hùng mạnh hơn, tàn nhẫn hơn kia.
Chàng bạo quân cô độc ấy.
Người đàn ông tên là Tiêu Trường Uyên.
Nàng vĩnh viễn nhớ như in hôm ấy, cơn tuyết lớn bay tán loạn khắp trời, nàng khoác áo choàng lông thỏ, đứng trên lầu Đoạt Nguyệt cao 20 trượng, bất chấp màn tuyết giá rét hát cho thần tiên trên trời nghe.
Nàng hát đến mức khàn họng khản tiếng, chân đóng thành băng, nhưng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi.
Bởi vì đây là ý chỉ của Tiêu Trường Uyên.
Vị vua lạnh lùng, dáng cao như ngọc ấy, đứng ngay bên cạnh nàng.
Tuyết bay đầy trời, rào rạt trút xuống.
Tiêu Trường Uyên mặc bộ đồ đen tuyền, đứng trên lầu cao giữa màn tuyết ngợp trời.
Trong bàn tay tái như ngọc tạc của chàng, là một cành mai đỏ chàng tự tay hái.
Cánh hoa đã đóng băng.
Vị vua lạnh lùng ngước khuôn mặt xanh xao đẹp đẽ, nhìn bầu trời đêm mây khuất bóng trăng, tuyết rơi trắng xóa.
Hàng mi đen dày phủ một lớp sương lạnh.
Nhưng ánh mắt chàng còn giá băng hơn lớp sương phủ trên mi chàng.
Một bông tuyết nhỏ lặng lờ rơi xuống từ tầng không.
Chàng đưa tay bắt lấy bông tuyết kia, đôi môi mỏng mấp máy nhẹ nhàng, từ tốn nói một câu bằng giọng nhỏ đến mức khó lòng nghe nổi.
Trên lầu Đoạt Nguyệt chỉ có nàng và Tiêu Trường Uyên.
Trận tuyết lớn trút xuống không ngừng, giọng Tiêu Trường Uyên nhanh chóng bị gió tuyết nhấn chìm.
Nhưng Diệp Tố Hinh vẫn nghe rõ câu ấy.
Chàng nói: “Nàng ấy sẽ không quay về nữa.
”
Dường như Diệp Tố Hinh luôn thích kiếm tìm những kẻ mạnh.
Tại khoảnh khắc này, nàng nghe được sự cô độc trong giọng chàng, nhận ra sự thất vọng trong sâu thẳm trái tim chàng.
Vị vua cô độc và mạnh mẽ kia, rốt cuộc đang kiếm tìm bóng hình ai?
Vì sao giọng chàng ta lại lạnh lùng cô tịch nhường ấy?
Diệp Tố Hinh đã phải lòng thứ mà Tiêu Trường Uyên truy tìm.
Giống như rất nhiều năm về trước, nàng đem lòng yêu giấc mộng của Sở Nghị.
[HẾT CHƯƠNG 25].