Giờ đang là giữa Thu, tất cả mọi người trong làng họ Giang đều đang bận rộn thu hoạch vụ Thu, chuẩn bị tích trữ cho mùa Đông sắp đến.
Vân Phiên Phiên không có ruộng, vậy nên cô đeo giỏ tre sau lưng, cùng lên núi săn thú với Tiêu Trường Uyên.
Con mồi dưới chân núi càng ngày càng ít.
Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên vào sâu trong rừng hơn.
Họ đi trong núi sâu rất lâu, cuối cùng bắt được một con hoẵng.
Vân Phiên Phiên vui vẻ ra mặt, nói: “Trời không tuyệt đường sống của con người, xem ra hôm nay chúng ta trúng to rồi.”
Tiêu Trường Uyên cúi đầu trói con mồi bằng dây cỏ, đột nhiên trầm giọng nói: “Nương tử, ngày mai chúng ta lên phố huyện đi.”
“Tại sao chàng lại muốn lên phố huyện?”
“Ta muốn đưa nàng lên phố huyện khám đại phu.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Tại sao thiếp lại phải đi khám đại phu?”
Tiêu Trường Uyên cột chắc con mồi, ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo nhìn về phía Vân Phiên Phiên.
“Nàng cần điều trị thân thể để lần sau không bị đau khi tới kỳ nước hồi nữa.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy hai chữ “điều trị” là mồm miệng đắng ngắt.
Hồi ở thế kỷ 21 cô đã uống rất nhiều thuốc Bắc để trị đau bụng kinh, nhưng chẳng có tí hiệu quả nào.
Cô cau hàng mày đẹp, mặt vô cùng kháng cự: “Thiếp không cần khám đại phu.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Nàng sợ đắng nên không dám uống thuốc à?”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, thấy hơi chột dạ.
Cô càng chột dạ thì lại càng cãi lý nhiều: “Đang dưng tại sao phu quân lại ép thiếp đi khám đại phu, chàng cảm thấy thiếp đang lừa chàng vụ nước hồi đúng không? Hay là phu quân nghi thiếp nên mới muốn thiếp đi đối chất với đại phu ở tiệm thuốc?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím, chàng không nói gì.
Chàng biết ngay nàng sẽ nói như vậy, nên chàng mới lén đi tìm đại phu.
Vân Phiên Phiên hỏi: “Sao phu quân không lên tiếng, bị thiếp đoán trúng rồi chứ gì?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên một lát, rồi mới cất giọng trầm: “Nếu nàng không muốn uống thuốc thì thôi.”
Vân Phiên Phiên: “…” Chỉ vậy là xong chuyện thôi á?
Anh không ép tôi đi đối chất với đại phu thật hả?
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt.
Cô không biết Tiêu Trường Uyên đang suy tính điều gì.
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Chuyện gì nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng làm.”
Vân Phiên Phiên: “…” Anh bạo quân này thấu hiểu lòng người quá nhỉ?!
Đống lý do mà cô chuẩn bị sẵn đều không còn đất dụng võ nữa rồi.
Tiêu Trường Uyên xách con mồi lên, thờ ơ nhìn về phía Vân Phiên Phiên.
“Chúng ta đi thôi.”
Chỉ thế là xong thật ấy hả?
Vân Phiên Phiên ngơ ngác đi theo Tiêu Trường Uyên.
Mãi lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn được.
Vân Phiên Phiên bỗng dưng nhận ra, cái “thích” mà Tiêu Trường Uyên dành cho cô, là một loại cưng chiều.
Một loại dung túng cưng chiều không có giới hạn.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên đột nhiên cong mắt lên.
Kiểu tình yêu mà cô thích nhất, chính là cưng chiều.
Vân Phiên Phiên theo sau Tiêu Trường Uyên, tiếp tục đi sâu vào rừng.
Đường núi khó đi, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp xanh um.
Tiêu Trường Uyên mở đường phía trước, Vân Phiên Phiên bám sát sau chàng.
Một tiếng động kì quái đột nhiên vọng lại từ đằng trước.
Tựa như sung sướng, tựa như thống khổ.
Đó là tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ yêu kiều của đàn bà.
Vân Phiên Phiên đột ngột dừng bước chân lại.
Lòng cô có dự cảm bất ổn, cô vội vàng nhào về phía Tiêu Trường Uyên, ngăn chàng bước lên tiếp.
Nhưng động tác của cô đã chậm một bước.
Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay thon dài xanh xao, đẩy bụi cỏ phía trước ra.
Vân Phiên Phiên vô thức nhìn qua đó.
Hình ảnh trước mắt không thể miêu tả nổi.
Tới mức cần phải censor làm mờ.
Họ còn đụng phải một cặp nam nữ chim chuột yêu đương vụng trộm giữa núi rừng cơ đấy.
Vân Phiên Phiên: “…” Mắt mị ô uế rồi.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra một chuyện còn đáng sợ hơn việc mắt cô bị bẩn.
Đó chính là mắt Tiêu Trường Uyên cũng bẩn rồi!
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên đầy khó khăn, nhìn Tiêu Trường Uyên bên cạnh mình.
Vị vua lạnh lùng như ngọc khẽ nhíu mày, chút hoang mang thoáng lướt qua đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo âm u.
Vân Phiên Phiên thấy vậy, chỉ cảm thấy rợn hết người lên, như bị sét đánh.
… Toi rồi.
Cánh cửa cấm kỵ khó nói giữa nam nữ này…
E là cô không ngăn nổi nữa.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi quay khuôn mặt tuấn tú lại, lông mày chàng dài như núi, cặp mắt đen tối sâu thẳm nhìn vào Vân Phiên Phiên.
Chàng mím đôi môi mỏng, dường như có chuyện muốn nói.
Vân Phiên Phiên nào dám cho chàng lên tiếng, cô vội duỗi tay che kín môi chàng, hoảng sợ thì thầm.
“Đừng nói gì cả!”
Nếu đôi uyên ương uỵch nhau bờ bụi kia nghe tiếng tiếng họ, tình hình sẽ càng khó kiểm soát hơn.
Thừa dịp Tiêu Trường Uyên đang hoang mang cau mày, Vân Phiên Phiên mau mắn túm cổ tay Tiêu Trường Uyên, kéo chàng khỏi bụi cỏ, chạy hùng hục xuống chân núi.
Như thể đằng sau có mãnh thú tai họa gì đang đuổi theo họ vậy.
Hai người chạy một mạch về nhà.
Tim Vân Phiên Phiên đập thình thịch điên cuồng, cô hổn hà hổn hển, không thở nổi.
Khóa đồng treo trên cửa gỗ.
Vân Phiên Phiên hoảng loạn móc chìa khóa ra khỏi tay áo.
Chìa khóa phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.
Nhưng Vân Phiên Phiên cảm thấy tiếng tim mình đập còn to hơn tiếng chìa khóa.
Mỗi nhịp một vang xa.
Cô vội vàng tra chìa khóa vào ổ khóa đồng.
Chất giọng trầm chất chứa hoang mang của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vang lên đằng sau cô.
“Nương tử, hai người ban nãy đang làm gì thế?”
Vân Phiên Phiên sợ tới mức tay run bắn lên, suýt không cầm nổi chìa khóa.
Cô không dám quay đầu lại, nói dối luyên thuyên.
“… Họ đang luyện công.”
‘Cách’ một cái, ổ khóa đồng rốt cuộc đã được mở ra bằng chìa.
Vân Phiên Phiên vội vàng rút ổ khóa ra, mở cửa gỗ, đi vào trong.
Nào ngờ còn chưa bước được mấy bước.
Hai bàn tay to thon dài mạnh mẽ lại đột nhiên cầm lấy cổ tay mảnh dẻ trắng bóng của cô.
Vân Phiên Phiên đi vội quá, đột ngột bị người ta túm lại, thân thể yểu điệu như liễu lay trong gió không khỏi nhào về phía ai kia.
Cô đập mạnh vào lồng ngực rộng lớn của chàng.
Vân Phiên Phiên hoảng loạn ngẩng đầu, bỗng chạm phải cặp mắt sâu thẳm đen tuyền của Tiêu Trường Uyên.
Đôi mắt chàng, tựa như một vực sâu được tạo thành từ mực nước.
Bất kì ai rơi vào, đều sẽ không còn xác thịt.
Tim Vân Phiên Phiên đập loạn xạ, mỗi lúc một dồn dập hơn.
Như là sắp nhảy lên cổ họng cô.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu, đôi mắt tăm tối sâu hun hút nhìn mặt cô chuyên chú.
Trái cổ chàng chuyển động lên xuống, chàng cất giọng trầm khàn.
“Nương tử, ta cũng muốn luyện công với nàng.”
Kẽo kẹt, Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng cánh cửa cấm kỵ tà ác kia bị chính ác quỷ mở ra.
Đồng tử cô hơi co lại, hô hấp khó khăn, lòng vô cùng hoảng loạn.
Hai cánh tay dài tràn trề sức mạnh giam giữ vòng eo mảnh mai của cô bỗng trở nên bỏng cháy.
Tựa như thanh sắt nung đỏ.
Vân Phiên Phiên vội vàng vươn hai tay, đẩy mạnh Tiêu Trường Uyên ra.
“Thiếp thèm vào mà luyện công với chàng!”
Ngay sau đó, một cảnh quái dị diễn ra.
Tiêu Trường Uyên anh dũng thiện chiến bách chiến bách thắng vũ khí của nhân gian…
Lại bị Vân Phiên Phiên đẩy ngã.
Trong khoảnh khắc Tiêu Trường Uyên ngã xuống.
Mắt hai người chạm nhau, họ đều thấy chữ “khiếp sợ” trong đôi mắt kẻ kia.
Vân Phiên Phiên: “…”
Sau anh bạo quân tà ác lại bị một kẻ ốm nhom ốm nhách đẩy ngã được?!
Tiêu Trường Uyên: “…”
Vợ chàng người ngợm ốm yếu mà lại có thể dễ dàng đẩy ngã chàng ư?!
…
Tiêu Trường Uyên ngã xuống, đầu đập mạnh lên ngưỡng cửa.
Đau muốn nứt ra.
Vài hình ảnh bỗng nhiên hiện ra trong đầu chàng.
…
[HẾT CHƯƠNG 26].