Vân Phiên Phiên nghe được câu nói ấy, tai đột nhiên giật giật.
Hôm đó, lúc cô nàng xinh đẹp kia hỏi tại sao cô lại muốn cứu cô ta, cô đã nói mình không muốn mơ thấy ác mộng.
Không ngờ cô chỉ nói bừa một câu, mà Tiêu Trường Uyên lại thật sự để bụng như thế.
Chàng còn ra tay cứu mạng Tạ Ngộ vì câu nói ấy.
Nghĩ đến đây, cơ thể đang run bần bật của Vân Phiên Phiên đột nhiên bình tĩnh lại.
Dường như cô bỗng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Ba người trở lại làng họ Giang.
Vân Phiên Phiên vẫn vào bếp vo gạo nấu cơm như mọi ngày, bình tĩnh ngồi trước bàn dùng bữa, thản nhiên vào bếp rửa bát dọn dẹp nhà cửa.
Như thể hôm nay không có chuyện này xảy ra.
Bóng đêm đen kịt, miền sơn dã yên tĩnh lại, đến cả tiếng gà gáy cũng không thấy đâu nữa.
Sau khi Vân Phiên Phiên rửa mặt xong, hai người cùng nằm lên giường.
“Phu quân, tắt nến đi, thiếp muốn đi ngủ.”
Vân Phiên Phiên ngủ trong chăn, ra lệnh cho Tiêu Trường Uyên đi tắt đèn.
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, chàng nâng bàn tay thon dài xanh xao lên, phẩy nhẹ nhàng, quạt tắt ngọn nến từ đằng xa.
Võ công của chàng càng ngày càng khôi phục nhanh hơn, bây giờ chàng không cần xuống giường để tắt đèn nữa, chỉ cần phẩy nhẹ tay một cái là có thể đánh đổ đồ đạc cách xa 10 trượng.
Có dòng nội lực mạnh mẽ như thế, mà chàng lại dùng để tắt nến cho Vân Phiên Phiên, chẳng những thế, cô còn cho rằng đây là tác dụng lớn nhất của chưởng phong của chàng.
Nếu để các cao thủ khác trong võ lâm biết được, họ nhất định sẽ cảm thấy chàng đang phí phạm của trời.
Vân Phiên Phiên vốn tưởng rằng hôm nay gặp phải chuyện đáng sợ như thế, cô nhất định sẽ không yên giấc được.
Nhưng cô lại không ngờ mình vừa đặt đầu lên gối không bao lâu là đã nặng nề thiếp đi.
Tiêu Trường Uyên nghe thấy tiếng hít thở dần ổn định và nhẹ nhàng hơn của cô, bấy giờ mới an tâm nhắm mắt lại.
Đêm dài đằng đẵng, trăng lay bóng hoa, ánh trăng mông lung dần chìm về hướng Tây.
Cả đêm nay Vân Phiên Phiên không hề mơ thấy ác mộng.
Bởi vì cô biết, chàng bạo quân của cô sẽ bảo vệ cho giấc mơ cô như một kỵ sĩ anh dũng.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên mở mắt ra, cố ý nói với Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, đêm qua thiếp không mơ thấy ác mộng.”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô, khuôn mặt điển trai lạnh lùng không có biểu cảm gì mấy.
Nhưng hàng lông mày dài đang cau có lại giãn ra rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi.”
.
Còn ở bên kia, Tạ Ngộ hồn vía lên mây về đến nhà.
Mục Bách thấy giày Tạ Ngộ dính máu thì mặt hơi biến sắc, lập tức đón cậu ta vào.
“Điện hạ, có chuyện gì thế ạ?”
Tạ Ngộ nâng khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia lên, môi cắt không còn giọt máu nhìn Mục Bách.
“A Bách, ta đột nhiên phát hiện mình luôn nghĩ sai về một chuyện.”
Mục Bách ngẩn người: “Chuyện gì ạ?”
Tạ Ngộ chậm rãi nói: “Báo ân hay báo thù, đấy là việc mà kẻ mạnh mới quyết định được…”
Mục Bách sửng sốt: “Tại sao điện hạ lại nói vậy ạ?”
Tạ Ngộ trả lời: “Hôm nay trên đường về, chúng ta gặp phải sơn tặc, ta suýt bị giết, chính Tiêu Trường Uyên đã cứu ta…”
Mục Bách kinh ngạc: “Sao Tiêu Trường Uyên lại cứu điện hạ được…”
Tạ Ngộ cụp mi, thầm thì: “Bởi vì hắn ta nói, hắn không thể để Vân Phiên Phiên mơ thấy ác mộng.”
Mục Bách không khỏi ngỡ ngàng nói: “Chỉ vì Vân Phiên Phiên thôi sao?”
Tạ Ngộ gật đầu, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cất tiếng: “Từ đầu chí cuối, toàn là ta đơn phương báo thù hắn, đơn phương báo ân hắn.
Tiêu Trường Uyên không hề nhớ tới ta, thậm chí có lẽ hắn còn không biết đến ta.
Từ đầu chí cuối, đều là một mình ta do dự đắn đo, chứ hắn ta chẳng thèm để ta vào mắt.
Chỉ cần hắn muốn, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy tánh mạng ta.
Nhưng hôm nay ta phát hiện, hắn không muốn giết ta…”
Hôm nay cậu ta mới được chứng kiến Tiêu Trường Uyên thực sự.
Tên binh khí nhân gian giết người như ma, tàn nhẫn khát máu trên chiến trường.
Gã bạo quân đáng sợ này, chỉ cần nhẹ nhàng nâng ngón tay lên, là có thể xé đám sơn tặc cách xa mình mười trượng thành mảnh nhỏ.
Cậu ta đã thấy sự lạnh nhạt trong mắt gã.
Thấy sự ngạo mạn coi mạng người như cỏ rác trong mắt gã.
Đến hôm nay, cậu ta mới hiểu được rằng, trước nay Tiêu Trường Uyên chưa từng thực sự để cậu ta vào mắt.
Chỉ cần cậu ta ra tay với Tiêu Trường Uyên, thì Tiêu Trường Uyên có thể giết chết cậu ta bất cứ lúc nào.
Gã sẽ giết cậu ta, nhẹ nhàng như giẫm chết một con kiến hôi.
Thi thể không còn nguyên vẹn của đám sơn tặc kia, chính là kết cục thê thảm của cậu ta.
Mục Bách ngẩng đầu nhìn Tạ Ngộ: “Vậy ý của điện hạ là…”
Khuôn mặt đẹp của Tạ Ngộ hơi nghiêm lại, cậu ta ngước đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn Mục Bách không chớp mắt: “Nếu từ đầu chí cuối chỉ mình ta đơn phương báo thù, vậy bây giờ ta lựa chọn từ bỏ báo thù cũng hoàn toàn không buồn cười, đúng không?”
Mục Bách nhìn vẻ mặt Tạ Ngộ, lập tức nói: “Tất nhiên không buồn cười rồi ạ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người cố chấp thì sẽ chết theo lối cũ.
Huống chi nước Lương vốn là một phần của nước Mặc, chúng ta theo dưới trướng Tiêu Trường Uyên cũng là tạo hóa cho phép.”
Tạ Ngộ nghe được câu ấy, chút do dự cuối cùng trong mắt cũng dần dần biến mất.
Cậu ta tiếp lời Mục Bách: “Không sai! Bây giờ chúng ta đi theo Tiêu Trường Uyên, thể hiện thành ý của chúng ta với hắn, biết đâu sau này còn có thể làm quan! Người khác có muốn cũng chẳng được cơ hội tốt thế này, sao chúng ta lại không lấy lòng hắn để rộng đường tương lai?!”
“Điện hạ nói chí phải!”
Dưới uy rồng đáng sợ của Tiêu Trường Uyên, hai chủ tớ vô cùng thức thời lập tức thay đổi hướng đi, khát khao hướng tới tương lai tốt đẹp.
.
Tào Quế từng rằng: “Quân 2 bên đối trận, dũng khí của chiến sĩ rất quan trọng.
Trống trận là để cổ vũ dũng khí.
Khi hồi thứ nhất vang lên, dũng khí của chiến sĩ hùng mạnh nhất, đến hồi thứ hai thì suy, đến hồi thứ ba thì đã hết.”
(Tích Tào Quế luận chiến.
Đọc tại link này: Link.)
Thật ra dũng khí của cặp chủ tớ này đã lặng lẽ biến mất ngay ngày đầu tiên họ nhìn thấy Tiêu Trường Uyên, thấy chàng giết hổ bằng tay không.
Mấy chục ngày tiếp theo, đều là quá trình họ giãy giụa kéo dài hơi tàn, do dự tự huyễn hoặc mình.
Nhưng hôm nay, Tiêu Trường Uyên đã cứu mạng Tạ Ngộ.
Tạ Ngộ cuối cùng cũng tìm được lý do để không chiến đấu nữa.
Rốt cuộc cậu ta đã thành công thuyết phục bản thân, cuối cùng đã đạt tới cảnh giới trong nghĩ sao ngoài làm vậy.
Nhưng, Tạ Ngộ không biết…
Chính nhờ lựa chọn đi theo Tiêu Trường Uyên hôm nay, cậu ta đã viết lại kết cục thê thảm của mình trong nguyên tác.
Đồng thời cũng cứu được mạng của Mục Bách.
.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần Tạ Ngộ vào thành, Mục Bách đều theo cạnh cậu.
Bởi vì Mục Bách lo lắng chuyện sơn tặc sẽ xảy ra lần nữa.
Tạ Ngộ vào phố huyện, hay tin dạo này có một đám sơn tặc vào nhà cướp của len lỏi từ huyện Lộ Sơn đến huyện Thanh Thành, làm không thiếu chuyện ác gì.
Quan lại của huyện Lộ Sơn truy bắt mấy tháng mà không túm được chúng.
Sáng nay, thi thể của chúng lại đột nhiên bị phát hiện trên đường núi.
Đám quan binh của huyện Lộ Sơn và huyện Thanh Thành cùng đi dọn xác.
Hôm nay, tất cả mọi người trong quán trà đều bàn tán xôn xao về sự việc này.
Về nguyên nhân chúng chết, đám đông bàn tán đủ kiểu, có người nói chúng chia của không đều nên giết hại lẫn nhau, cũng có kẻ bảo chúng bị đấng hào hiệp mai danh ẩn tích nào đấy giết chết, thậm chí còn có người nói là Sơn Thần tức giận nên giết chúng.
Không ai liên hệ chuyện này với Tiêu Trường Uyên cả.
Tạ Ngộ ngẫm nghĩ, cũng đúng, bây giờ tất cả bá tánh đều tưởng gã bạo quân ấy đang nằm triền miên trên giường bệnh, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Ai mà ngờ được bạo quân thật sự thực ra đang ở làng họ Giang cách phố huyện này không xa chứ…
.
Mùa Thu đã tận, chớp mắt một cái là đã tới mùa Đông.
Trong sân, Vân Phiên Phiên ngồi trên chiếc ghế mây đan bằng tre trúc, cầm quyển sách truyện ban nãy Tạ Ngộ mới mang sang, đang cúi đầu đọc nó.
Cạnh chiếc ghế mây cô ngồi là cái bàn gỗ tròn nhỏ, đĩa bánh đào lát đặt trên bàn.
Vân Phiên Phiên ngồi trên ghế mây, vừa cúi đầu đọc quyển truyện trong tay, vừa vươn tay lấy bánh đào lát để ăn.
(Bánh đào (thái) lát là một loại bánh truyền thống ở huyện Vân Dương, tỉnh Trùng Khánh, có nguyên liệu chủ yếu là gạo nếp, nhân đào, đường trắng, đường mạch nha.)
Không biết có phải là ảo giác của cô không.
Mà Vân Phiên Phiên cảm thấy dạo này thằng bé Tạ Ngộ cực kỳ nhiệt tình với cô.
Như thể cu cậu đang cố tình lấy lòng cô.
Mỗi lần đánh xe bò về từ phố huyện, đi ngang qua cửa nhà cô, Tạ Ngộ đều cố ý xuống xe bò, tặng mấy thứ đồ chơi be bé xinh xinh cậu ta mua về cho Vân Phiên Phiên.
Thi thoảng là tượng đất nhỏ, đôi lúc là khóa Lỗ Ban, khi lại là sách truyện.
Cu cậu nói cậu ta thấy người bán hàng rong đáng thương quá, nên mua về chơi, đỡ đần việc bán buôn cho chủ quầy.
Lần nào Tạ Ngộ cũng mua rất nhiều đồ chơi tặng cho mọi người.
(Khóa Khổng Minh hay còn gọi là khóa bát quái, khóa Lỗ Ban.
Đây là trò chơi dân gian vô cùng phổ biến của người Trung Quốc.
Sản phẩm này là kết tinh của kỹ thuật xây dựng cổ đại của người Trung Quốc.)
Đặc biệt là tặng Vân Phiên Phiên.
Mới đầu Vân Phiên Phiên còn thấy được yêu mà sợ, ngại không dám nhận đồ chơi cậu ta cho.
Nhưng lần nào Tạ Ngộ cũng ba hoa chích choè bằng cái miệng dẻo quẹo của cậu ta, cứ như cô mà không nhận mấy món đồ của cậu, thì cậu ta sẽ chết vì tan nát cõi lòng không bằng.
Vân Phiên Phiên đành phải nhận quà của thằng bé.
Vân Phiên Phiên muốn trả tiền cho Tạ Ngộ, nhưng Tạ Ngộ không chịu nhận, Vân Phiên Phiên đành phải thôi.
Cùng lúc đó, ánh mắt Tiêu Trường Uyên nhìn Tạ Ngộ càng ngày càng rét căm căm.
Tạ Ngộ đã nhận ra.
Vân Phiên Phiên cũng nhận ra.
Tạ Ngộ nhận ra rồi cũng đành bó tay, bởi vì Tiêu Trường Uyên thật sự khó tiếp cận quá, chàng như một tòa điện Thần kín không kẽ hở, Tạ Ngộ muốn đầu hàng theo chàng mà tìm mãi không thấy cơ hội.
Vậy nên Tạ Ngộ đành phải lùi về phương án sau, cống đồ cho Vân Phiên Phiên để lấy lòng.
Cậu ta hi vọng sau này điện Thần Vân Phiên Phiên sẽ phù hộ cho cậu.
Giúp cậu thuận buồm xuôi gió, làm quan nhất phẩm.
Dù sao tác dụng của hai điện Thần này với cậu ta đều như nhau.
Vân Phiên Phiên đang đọc dở quyển truyện, đột nhiên nhớ tới ánh mắt Tiêu Trường Uyên nhìn Tạ Ngộ ban nãy.
Ánh mắt ấy lạnh buốt, dường như còn lạnh hơn không khí mùa Đông.
Vân Phiên Phiên buông quyển truyện xuống, ngẩng đầu nói: “Phu quân, chàng không được giết A Ngộ đâu đấy.”
Con ngươi đen láy âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên nhìn vào gương mặt Vân Phiên Phiên.
Ánh mắt rét căm căm như đỉnh núi phủ băng tuyết kia, khi chạm đến khuôn mặt cô…
Lập tức tan thành mặt hồ yên tĩnh thanh bình.
Tuy rằng nhiệt độ trong mắt chàng vẫn lạnh băng.
Nhưng vẻ mặt chàng lại trầm tĩnh như nước, dịu dàng và chan chứa, không hề có chút lực sát thương nào, tựa như dòng suối trong văn vắt.
Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Nếu nó không có tâm tư xiêu vẹo, thì ta tuyệt đối không giết nó.”
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, bấy giờ mới khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Trường Uyên nghe thế, lòng thấy hơi bực.
Nương tử nhà chàng luôn thích quan tâm đến những kẻ khác.
Mà không quan tâm tới chàng.
Tiêu Trường Uyên bỗng nâng tay lên.
Bàn tay xanh xao thon dài xương xương từ tốn đưa về phía mặt Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên đang cúi đầu đọc sách, miệng nhai bánh đào lát.
Người cô bỗng dưng cứng đờ.
Tiêu Trường Uyên lại còn véo khóe môi cô.
Vân Phiên Phiên chết khiếp, vội vàng né ra sau.
Quyển truyện đang cầm rơi xuống đất.
Vân Phiên Phiên mở to cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ.
“Tại sao phu quân lại véo thiếp?”
Trái tim Vân Phiên Phiên không khỏi đập thình thịch.
Tiêu Trường Uyên rất ít khi chủ động chạm vào mặt cô.
Chỗ ban nãy bị chàng chạm phải, giờ đang tê dại nhồn nhột, như bị điện giật.
Tiêu Trường Uyên nâng hàng mi lên, thờ ơ nhìn Vân Phiên Phiên.
Khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia không có biểu cảm gì.
“Mặt nàng dính điểm tâm.”
Nói đoạn, Tiêu Trường Uyên xòe bàn tay ra.
Đầu ngón tay chàng có dính một miếng điểm tâm màu trắng, chỉ to bằng hạt gạo.
Giọng Tiêu Trường Uyên trầm thấp và êm tai.
Chẳng hiểu sao khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên lại đỏ lên.
Hóa ra tại cô quan trọng hóa vấn đề.
“Ồ.”
Vân Phiên Phiên thấy hơi sượng sùng, cô lảng mắt đi, không dám nhìn chàng.
Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen lên.
Đôi con ngươi đen láy âm u lạnh lẽo nhìn gương mặt Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, sao nàng phản ứng gắt thế?”
Chàng không biết là cô có tật giật mình.
Vân Phiên Phiên cảm thấy hôm nay ánh mắt của Tiêu Trường Uyên sâu thẳm hơn trước kia rất nhiều.
Tim cô giật đùng đùng mấy cái.
Vân Phiên Phiên đột nhiên thấy hơi khó thở.
“Thiếp phải đi nấu cơm!”
Vân Phiên Phiên hoảng loạn quăng lại câu này rồi đứng lên, bỏ chạy không quay đầu lại.
Tiêu Trường Uyên dáng cao như ngọc đứng trong sân, nhìn Vân Phiên Phiên hoảng hốt chạy vào nhà bếp, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì.
Chàng cúi đầu, nhìn miếng điểm tâm to bằng hạt gạo trên đầu ngón tay, khẽ nhíu mày.
“Thứ này…”
Chút nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt đen của Tiêu Trường Uyên.
“… Ngon đến thế sao?”
Tiêu Trường Uyên mang bản mặt lạnh lùng, nâng ngón tay lên, liếm miếng vụn điểm tâm trên đầu ngón tay đi, đượm vẻ suy tư.
Miếng điểm tâm này rơi xuống từ đôi môi đỏ mọng của vợ chàng.
Ngọt mà không ngấy, dư vị ngọt lành.
Như là món điểm tâm tồn tại dành riêng cho chàng.
Vị ngọt rất vừa ý chàng.
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên trong bếp.
Mắt chàng tối đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạo quân sắp nghĩ thông rồi hử?
Cục đá sắp nở hoa rồi á?
Bốp!
[HẾT CHƯƠNG 32].