Không phải Tiêu Trường Uyên chưa được Vân Phiên Phiên đút bánh đào lát cho bao giờ.
Vân Phiên Phiên thường xuyên đút đồ ngọt cho chàng ăn.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại cảm thấy miếng vụn bánh đào ban nãy thắng tất cả món ngon trên đời.
… Đấy là vì sao nhỉ?
Cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên hơi tối đi.
Chàng loáng thoáng biết lý do rồi.
Tiêu Trường Uyên cất bước, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Vân Phiên Phiên đang vo gạo nấu cơm, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm trầm của Tiêu Trường Uyên vọng lại từ đằng sau.
“Nương tử, nàng thoa gì trên môi thế?”
Vân Phiên Phiên vừa bỏ cái thùng hấp cơm mới rửa và gạo lên bệ bếp.
Nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, Vân Phiên Phiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Thiếp thoa chút son môi, sao vậy?”
Tiêu Trường Uyên đứng cách Vân Phiên Phiên một đoạn chưa tới ba thước.
Khi Vân Phiên Phiên xoay người lại.
Ánh nhìn sâu thẳm từ đôi mắt đen láy của Tiêu Trường Uyên hạ cánh xuống đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Vân Phiên Phiên.
Sắc đỏ mọng mê người nở rộ trên môi cô.
Trông cực kỳ ngon lành.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên dần tối đi.
Sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt chàng.
Như mặt biển khi đêm xuống.
Tuy rằng bình lặng đen kịt, nhưng lại ẩn giấu hiểm nguy.
Tiêu Trường Uyên nhìn đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên chằm chằm, bước từng bước một về phía Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên cảm thấy ánh mắt của Tiêu Trường Uyên không ổn lắm.
Tim cô đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, cô lùi dần về đằng sau, cuối cùng dán người vào mặt tường lạnh băng.
Vân Phiên Phiên ngước cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ lên, hoảng loạn nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, chàng định làm gì?”
Tiêu Trường Uyên dồn Vân Phiên Phiên vào góc tường.
Bóng đen bao phủ Vân Phiên Phiên.
Cặp mắt đen u ám kia chiếu thẳng vào đôi môi đỏ của cô.
Tiêu Trường Uyên chuyển động trái cổ lên xuống.
Dáng vẻ quyền năng và nguy hiểm ấy.
Giống như một con sói trắng đang chú mục vào con mồi.
Giọng Tiêu Trường Uyên trầm khàn, hơi khản đi.
“Nương tử, son môi có vị gì?”
Đồng tử của Vân Phiên Phiên co chặt lại, ngón tay cứng đờ, cô nín thở vì sợ hãi.
Tiêu Trường Uyên nhìn thật sâu vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Chàng vươn bàn tay trắng muốt mảnh khảnh xương xương ra, giữ chặt cằm cô.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu, đôi môi mỏng nhạt màu kề sát lại gần cô.
Giọng nói khàn khàn của chàng dường như ẩn chứa dục vọng tham lam.
“Ta muốn nếm thử.”
Ngay sau đó, cảnh tiếp theo là.
Cục đá nở hoa rồi!!!
Đầu của Tiêu Cục Đá bị Vân Phiên Phiên cầm cà rốt đập cho nở hoa!!!
(o^0^o)/~
Vân Phiên Phiên nắm chặt củ cà rốt.
Cô nâng đôi mắt hạnh long lanh ánh nước lên, nhìn Tiêu Trường Uyên trước mặt mình với vẻ mặt cảnh giác.
“Chàng đừng tới đây.”
Tiêu Trường Uyên ôm cái đầu bị đập đau.
Đôi mắt đen đang nhìn Vân Phiên Phiên hơi ngẩn tò te.
“Tại sao nương tử lại đập ta?”
Vân Phiên Phiên nghiêm mặt nói: “Ban nãy chàng tính làm gì đấy?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Ta muốn nếm thử son trên môi nương tử.”
Vân Phiên Phiên nhìn lên, bảo: “Không phải chàng muốn nếm son môi, mà là chàng muốn luyện ma công.”
Tiêu Trường Uyên phản bác ngay theo bản năng: “Ta không mà.”
Vân Phiên Phiên nói: “Chàng có đấy.”
Tiêu Trường Uyên bối rối khó hiểu: “Nếm son môi chính là luyện ma công sao?”
Vân Phiên Phiên gật đầu như gà con mổ thóc, chém đinh chặt sắt nói: “Nếu muốn luyện ma công, thì bước đầu tiên chính là nếm son.
Chỉ cần phu quân nếm son thì phu quân đã bước một chân vào Ma giới, rồi sẽ không quay đầu lại được nữa, phu quân nhất định phải nín nhịn nhé…”
Tiêu Trường Uyên hoảng hốt.
Ngày ấy, ở trên núi, chàng và vợ chàng đã thấy cặp chó má kia luyện ma công.
Chàng chỉ thấy đoạn giữa, không thấy đoạn mở đầu.
Chẳng lẽ đúng như lời vợ chàng nói, nếm son môi là bước đầu tiên để luyện ma công ư?
Tiêu Trường Uyên vô thức cảm thấy hình như chuyện này có gì đấy sai sai.
Nhưng chàng lại không nói rõ được nguyên cớ.
Chàng nâng mi lên, hoang mang nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử thật sự không lừa ta chứ?”
Vân Phiên Phiên hếch mặt, tỏ vẻ chính trực: “Thiếp là vợ chàng, sao thiếp lại lừa chàng được?”
Tiêu Trường Uyên tin là thật, ánh mắt hoang mang dần trở nên ủ rũ.
Dường như có thứ gì đấy đang chậm chạp và vật vã chết dần trong đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo kia.
Tiêu Trường Uyên từ từ gục đầu xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên, thủ thỉ bảo đảm với cô.
“Nương tử, nàng yên tâm, về sau ta tuyệt đối không nếm son môi của nàng nữa.”
Trong lòng Vân Phiên Phiên có hai thằng người nhỏ, một đen một trắng, một chính một tà.
Bé Phiên tà ác màu đen thi thoảng lại chỉ trích Bé Phiên chính nghĩa màu trắng: Mi lừa gạt anh bạo quân thuần khiết thế này, chẳng lẽ lương tâm không thấy cắn rứt sao?
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng lập tức ngửa đầu trả lời: Những thiếu nữ xuyên sách chính nghĩa tụi này chỉ có khí phách công bằng ngay thẳng thôi! Tụi này không có lương tâm!
Bé Phiên tà ác màu đen nghe vậy, thấy hãi quá, lập tức giơ cờ trắng đầu hàng Bé Phiên chính nghĩa màu trắng.
… Đây có lẽ chính là “Tà không chèn ép nổi chính” trong truyền thuyết rồi.
Vân Phiên Phiên phẩy phẩy tay, đuổi hai thằng người nhỏ một đen một trắng trong đầu đi.
Cô tràn trề lẽ phải đi thái cà rốt.
Cô thái cà rốt thành miếng mỏng, rồi xắt chúng thành sợi.
Cô bỏ hết sợi cà rốt vào bát, nấu bữa tối nay cho họ.
Tiêu Trường Uyên cúi gằm đầu, ủ rũ cụp đuôi ngồi trên ghế nhóm lửa.
Rất ra chiều rầu rĩ không vui.
Tại sao chuyện gì chàng muốn làm cũng liên quan tới luyện ma công vậy?
Chẳng lẽ chàng trời sinh đã nhập ma rồi sao?
Tiêu Trường Uyên thấy hoang mang bối rối.
Một đêm không mộng mị.
.
Thương tích của Triệu Nhu Âm dần khỏi hẳn.
Cô ả tháo đống băng bó trên tay mình ra.
Lại tiến hành kế hoạch tán tỉnh đầy hoài bão của mình lần nữa.
Lần này, đối tượng quyến rũ của cô ả là Vân Phiên Phiên.
.
Vân Phiên Phiên phát hiện dạo này không chỉ Tạ Ngộ cực kì nhiệt tình với cô, mà ngay cả cô em xinh đẹp nọ cũng đột nhiên thân thiện hơn hẳn.
Lúc cô ôm thau ra bờ sông giặt quần áo, Triệu Nhu Âm đứng trên phiến đá xanh ven bờ, vẫy tay nhiệt tình với cô.
“Vân Phiên Phiên, tôi ở đây, chiếm được vị trí tốt cho cô rồi! Mau tới đây!”
Các cô gái trong làng họ Giang đều giặt giũ ven sông.
Nhưng phiến đá xanh trên bờ chỉ to bằng chừng đó, cô nào tới trễ thì đành phải giặt đồ ở chỗ đá vụn ven bờ.
Vốn dĩ lần nào Vân Phiên Phiên cũng đi rất sớm, nhưng hôm nay cô bất cẩn tới muộn.
Cô vốn tưởng hôm nay mình phải giặt hết đống đồ này trên đá vụn, không ngờ cô em xinh gái này lại giành chỗ cho mình.
Vân Phiên Phiên ôm thau đồ giặt đi qua, để thau lên phiến đá xanh.
“Âm Âm, cảm ơn cô đã giữ chỗ cho tôi.”
Triệu Nhu Âm đối diện với cặp mắt hạnh dịu dàng ướt át của Vân Phiên Phiên, lòng không khỏi thấy xuyến xao, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ.
“Cô đã cứu mạng tôi, chút chuyện này có tính là gì.
Đúng rồi, năm nay tôi 18 tuổi, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Phiên Phiên mặt dày nói: “Năm nay tôi 17.”
Tuy rằng thân thể của cô chỉ mới 17 tuổi, nhưng linh hồn cô đã 23 tuổi rồi.
Triệu Nhu Âm nghe vậy, lập tức hưng phấn hơn hẳn: “Quả nhiên tôi lớn hơn cô.
Đã vậy thì, từ nay mình gọi nhau là chị em nhé.
Tôi lớn cô một tuổi, về sau tôi gọi cô là muội muội, cô gọi tôi là tỷ tỷ nhé, muội muội thấy sao?”
Cô ả là chị, sau này cô ả có thể đè Vân Phiên Phiên rồi.
Chỉ mới nghĩ tới đây mà Triệu Nhu Âm đã thấy kích động.
Vân Phiên Phiên không biết tại sao Triệu Nhu Âm lại đột nhiên kích động như thế.
Đôi mắt cô gái này như thể đang phát ra ánh sáng.
Vân Phiên Phiên vô thức gật đầu.
“Được.”
Triệu Nhu Âm nói với cặp mắt sáng quắc: “Vậy muội mau gọi mấy tiếng tỷ tỷ để ta nghe thử xem nào.”
Vân Phiên Phiên ngơ ngác đáp: “Tỷ tỷ.”
Triệu Nhu Âm nghe được chất giọng thỏ thẻ ngọt ngào của cô, mắt cô ả càng sáng bừng lên.
Vân Phiên Phiên thấy hơi khó hiểu, cô cúi đầu giặt xiêm y.
Tay cô lại đột nhiên bị Triệu Nhu Âm nắm lấy.
Vân Phiên Phiên ngẩn ra, ngước mi lên nhìn Triệu Nhu Âm.
“Tỷ tỷ, tỷ sao thế?”
Triệu Nhu Âm nhìn bàn tay thon thả mịn màng của Vân Phiên Phiên bằng ánh mắt xót xa, nói với giọng êm ru: “Thạch Đầu nhẫn tâm với muội muội quá, bàn tay của muội muội trơn nhẵn mịn màng thế này, hắn lại bắt muội muội giặt đồ.
Phải là ta, ta chẳng nỡ để muội muội chịu khổ thế đâu…”
Vân Phiên Phiên: “…” Em xinh gái ơi em có bị làm sao không đấy?
Tay của chị bây giờ đúng là có trơn nhẵn mịn màng đấy, nhưng đó là kết quả dưỡng da bằng kem dưỡng tay của chị.
Em không sờ thấy vết chai trên ngón tay chị à? Tay chị rõ ràng rất hợp để giặt đồ, hơn nữa giặt giũ thì liên quan gì tới chịu khổ?
Từ hồi lớp 5 nhỏ xíu chị đã tự giặt quần áo rồi.
Vân Phiên Phiên ngớ ra nhìn Triệu Nhu Âm.
Triệu Nhu Âm cầm lấy xiêm y trong tay Vân Phiên Phiên: “Để ta giặt giúp muội muội nhé.
Tỷ tỷ thương muội muội quá, em rể hình như chẳng xót muội chút nào, muội muội hiền lành hiểu chuyện thế này, mà hắn lại chẳng biết quý trọng.
Nếu là ta, ta nhất định sẽ không đối xử với muội muội như thế…”
Vân Phiên Phiên: “…” Sao mấy câu này nghe quen thế nhỉ?
Triệu Nhu Âm ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Vân Phiên Phiên, mặt bỗng lộ vẻ như đã làm sai điều gì: “Ta xin lỗi, muội muội, muội không thích nghe ta chê em rể như thế đúng không.
Xin lỗi muội nhé, chẳng qua ta chỉ xót thương muội, nên mới nói thế thôi.
Nếu muội không thích, về sau ta sẽ không nói vậy nữa…”
Vân Phiên Phiên: “…”
Rốt cuộc cô đã biết tại sao mấy câu này lại quen rồi.
Đây không phải là ngôn ngữ thảo mai giả tạo của mấy cô ả n*ng l mong manh sao?
Nhưng mà em xinh gái ơi…
Em thảo mai nhầm đứa rồi á?
Chẳng phải em nên nói mấy câu thảo mai giả tạo này cho anh bạo quân nghe sao?
Em muốn quyến rũ anh bạo quân, thì phải đi mơi anh bạo quân chớ…
Vân Phiên Phiên nhìn Triệu Nhu Âm với sắc mặt quái lạ.
Triệu Nhu Âm nói tiếp: “Một cô gái tốt như muội muội, sao em rể lại không biết quý trọng cơ chứ…”
Vân Phiên Phiên nghe được câu này, đột nhiên thấy hoảng hốt.
… Chẳng lẽ em xinh gái kia tính đi đường vòng?
Em xinh xinh này định ly gián tình cảm của cô và anh bạo quân trước, sau đó mới đi quyến rũ anh bạo quân chăng?
… Nhưng mà, vòng gì mà vòng xa thế?
Ánh mắt Vân Phiên Phiên nhìn Triệu Nhu Âm càng thêm quái lạ.
Triệu Nhu Âm nói rất đỗi chân tình: “Nếu muội muội ở với ta, ta tuyệt đối không để muội muội chịu chút ấm ức nào.
Em rể có vẻ là mẫu người trong mộng của nhiều cô, chắc lắm cô thích hắn lắm.
Ta thực sự thấy ấm ức và khổ sở thay cho muội muội…”
Vân Phiên Phiên: “…” Em xinh gái ơi, cưa giai không cần thiết phải đi đường vòng tới mức đấy đâu!
Đàn ông dễ cưa đổ lắm á!
Tim gan Vân Phiên Phiên đang rất cồn cào khó chịu.
Như thể thấy đứa học sinh dốt giải sai một bài toán vô cùng đơn giản.
Cô cực kỳ muốn cầm tay chỉ dẫn Triệu Nhu Âm nên quyến rũ Tiêu Trường Uyên thế nào.
Nhưng lại sợ dạy trò rồi thì thầy chết đói.
Cô đành phải đứng tại chỗ, quẳng ánh mắt thương hại về phía Triệu Nhu Âm, mong rằng cô ả ngốc nghếch này có thể sớm ngộ ra chân lý, tìm được đáp án thực sự.
Triệu Nhu Âm ngẩng đầu, nói: “Muội muội, mặt muội dính gì này, để ta lau cho muội nhé…”
Nói đoạn, Triệu Nhu Âm giơ tay lên, định sờ gương mặt trắng hồng mịn màng của Vân Phiên Phiên.
Bàn tay tràn ngập dã tâm này còn chưa đụng tới mặt Vân Phiên Phiên…
Thì đã bị một bàn tay to trắng muốt mảnh khảnh thình lình tóm chặt.
Triệu Nhu Âm tái mặt vì đau: “Đau đau đau!”
Gương mặt điển trai tuyệt đẹp của Tiêu Trường Uyên lạnh buốt, chàng lặng lẽ xuất hiện đằng sau hai người.
Chàng lạnh lùng nhìn Triệu Nhu Âm, giọng nói trầm thấp như đang nhỏ máu.
“Xem ra bài học lần trước ta dạy ngươi còn quá nhẹ nhàng…”
Triệu Nhu Âm đau đến mức môi cắt không còn giọt máu.
Nhưng cô ả vẫn không quên quay đầu lại, tiếp tục nói với Vân Phiên Phiên: “Muội muội, Thạch Đầu tàn bạo lạnh lùng, hung ác vô tình thế này, muội muội lại nhịn hắn lâu như vậy, tỷ tỷ thương muội muội quá.
Nếu ta là Thạch Đầu, ta chắc chắn sẽ không đối xử với muội muội như thế đâu!”
Vân Phiên Phiên: “…” Em xinh gái ơi, im đi em, môn thảo mai của em sắp ăn trứng ngỗng rồi đấy!
Mau quan tâm tới chính em đi…
Vân Phiên Phiên chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình thảm không nỡ nhìn.
Cô vội vàng lên tiếng, bảo Tiêu Trường Uyên thả Triệu Nhu Âm ra.
“Phu quân, đừng làm tỷ ấy bị thương.”
Tiêu Trường Uyên nghe được lời Triệu Nhu Âm nói, một cơn bão tuyết lồng lên trong đôi mắt đen láy âm u băng giá.
Sự thù địch lạnh lẽo điên cuồng sinh sôi trong mắt chàng.
Lực tay chàng càng lúc càng mạng hơn.
Triệu Nhu Âm cảm thấy tay mình sắp bị chàng bóp gãy, rốt cuộc cô ả cũng bật khóc thành tiếng vì đau.
“Đau quá đau quá! Mau buông tay ra!”
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi: Trong ba đứa ngu hôm nay, đứa nào ngu nhất?!
[HẾT CHƯƠNG 33].