Vân Phiên Phiên được Tiêu Trường Uyên ôm vào lòng như ôm gối.
Cô không quen được ôm như thế.
Chẳng tài nào ngủ nổi.
Đêm nay, người xưa nay vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay như Vân Phiên Phiên phải tới sau nửa đêm mới nặng nề đi vào giấc ngủ được.
Tiếng thở của Vân Phiên Phiên đều đều nhẹ nhàng, giống như một khúc hát ru.
Tiêu Trường Uyên chỉ cần nghe thấy tiếng thở của cô là chẳng hiểu sao sẽ mơ màng buồn ngủ.
Không bao lâu sau, Tiêu Trường Uyên cũng thiếp đi.
Ở trong mộng, Tiêu Trường Uyên mơ thấy một cậu bé mặc đồ đen, và một con hổ to có màu lông rất đẹp.
Bé trai và con hổ to bị nhốt trong chuồng cọp.
Cái chuồng cọp kia còn to hơn nửa cái cung điện, rỗng tuếch, gió lùa khắp nơi.
Chuồng cọp chỉ nhốt hai người.
Màn sương mù máu đậm đặc bao quanh chàng che khuất những đường nét trên gương mặt bé trai.
Tiêu Trường Uyên không nhìn rõ mặt của bé trai.
Bé trai nắm một thanh kiếm lạnh, thân kiếm còn đang nhỏ máu, hẳn là vừa mới đi giết người về.
Tiêu Trường Uyên thấy bé trai xách kiếm theo, còn tưởng là nó tính giết con hổ to.
Nhưng bé trai lại không làm vậy.
Ngược lại, nó còn móc một cái bọc lá sen ra từ ngực áo, đưa cho con hổ to có màu lông rất đẹp kia.
Giọng bé trai cực kỳ non nớt, lạnh lẽo, ngữ điệu có vẻ hơi đắc ý.
“Hôm nay ta đánh thắng tất cả tử sĩ, xin lão khọm kia một con gà nướng đất sét.”
Con hổ to gầm gừ mấy tiếng, nghe như đang khen ngợi chiến công vĩ đại của bé trai vậy.
Nó vừa kêu, vừa sốt sắng giơ vuốt hổ, mở bọc lá sen ra.
Nó cúi cái đầu hổ, nhấm nháp từng miếng gà nướng đất sét được bọc trong lá sen.
(Gà nướng đất sét, gà ăn mày: Gà bọc trong đất sét rồi mang đi nướng.
Đọc tích và cách làm tại đây: Link.)
Bé trai quẳng cây kiếm lạnh nhỏ máu ra một góc chuồng.
Tiếng động lanh lảnh vang lên.
Con hổ to còn chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ cúi mặt ăn món ngon trong lá sen.
Họ không hề phòng bị nhau chút nào.
Bé trai lười biếng dựa vào cái bụng của con hổ to, thân thể xanh xao mảnh khảnh chìm trong bộ lông dày của con hổ.
Thằng bé giơ bàn tay thon dài trắng bệch của mình, vuốt ve cái đầu to đang ăn ngấu nghiến của con hổ.
“Lúc tiên nữ mấy cô hạ phàm lịch kiếp, Thiên Đình toàn mặc kệ các cô à? Thái giám cho cô thịt tươi, cô chẳng chịu ăn.
Nếu không có ta, cô đã chết đói ở đây lâu rồi…”
Con hổ to hình như bị sặc, nó che cổ lại bằng vuốt, ho sặc sụa.
Bé trai đứng dậy, ghét bỏ nó: “Sao đến ăn thịt mà cô còn bị sặc? Đúng là đần chết đi được…”
Nói thì nói thế, nhưng bé trai vẫn lấy túi nước ra khỏi ngực áo, mở miệng con hổ bằng tay mình, cho nó uống nước.
Thằng bé vừa đút nước cho hổ, vừa ghét bỏ nó: “Thiên Đình cảm thấy cô đần quá, nên mới phạt cô đến nhân gian lịch kiếp đúng không? Cô vừa đần vừa lười lại kén ăn, ngày xưa làm sao cô làm tiên nữ được vậy?”
Con hổ to hình như đã bị thằng bé chọc giận, nó giơ vuốt lên, cào nhẹ cu cậu một cái.
Bé trai né người sang một bên, linh hoạt tránh được vuốt của nó: “Ta mới nói cô một câu, cô còn thẹn quá hóa giận à? Sao gắt gỏng thế?”
Tiêu Trường Uyên cảm thấy giấc mộng này hoang đường đến mức làm người ta không thể tin nổi.
Nhưng nó lại có ma lực khiến chàng muốn xem tiếp.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi nhấc chân, đi về phía trước.
Chàng muốn nhìn rõ khuôn mặt của bé trai.
Nhưng chàng càng tiến lên, thì bé trai và con hổ càng cách xa chàng hơn, tựa như bị gió thổi đi vậy.
Sau khi phát hiện ra điều này, Tiêu Trường Uyên lập tức dừng bước chân.
Chàng đứng tại chỗ tiếp tục nhìn họ.
Con hổ to ăn hết món gà nướng đất sét, lượn mấy vòng quanh chuồng cọp, duỗi mình như mèo, đuôi hổ quất tới quất lui.
Bé trai có vẻ hơi buồn ngủ, cu cậu ngáp một cái, vỗ vỗ bên cạnh mình, nói với con hổ to: “Mau tới đây, ta muốn đi ngủ.”
Con hổ to nghe lời, nằm xuống cạnh bé trai.
Bé trai tựa vào bụng con hổ to, chẳng bao lâu sau, thằng bé chậm rãi thiếp đi.
Giấc mơ trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Vài bông tuyết rơi xuống từ lúc nào chẳng hay.
Con hổ to trở mình, dùng chân hổ che chở cho thân thể mặc bộ quần áo rách nát tả tơi của bé trai.
Cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể của nó cho thằng bé.
Bộ đồ bé trai đang mặc toàn là vết rách do vật nhọn cứa vào, vải ở một số chỗ còn có màu sẫm không tự nhiên, như là vết máu khô đọng lại.
Mặt bé trai tái xanh vì cơn gió lạnh, phải tới lúc con hổ che người cho cu cậu, da thằng bé mới trở lại màu trắng muốt như mọi khi.
Trong giấc ngủ say, bé trai cọ cọ vào thân thể mềm mại của con hổ, hấp thu chút nhiệt độ ít ỏi đến thảm thương để giúp mình sống sót.
Tiêu Trường Uyên cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen quen.
Chàng đang định suy ngẫm thêm, thì khung cảnh trước mắt đã bị lớp sương mù máu che trời lấp đất bao phủ.
.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi mở mắt ra.
Chân trời đã rạng.
Tiêu Trường Uyên cụp mi, suy tư một lát.
Chàng cảm thấy hình như đêm qua mình đã mơ một giấc mộng rất đỗi hoang đường.
Nhưng sau khi thức giấc, chàng lại không nhớ gì cả.
Về sau chàng và Vân Phiên Phiên lên phố huyện, thấy có người đang bán gà nướng đất sét ven đường.
Tiêu Trường Uyên hơi ngơ ngẩn, cảm thấy hình như mình đã gặp món gà nướng đất sét ở đâu rồi.
Vì thế chàng bảo Vân Phiên Phiên mua một con về nhà.
Tiêu Trường Uyên ăn nửa con gà nướng đất sét, vẫn không nhớ ra rốt cuộc tối hôm trước mình mơ thấy gì.
Vân Phiên Phiên thì ngược lại, ăn xong món gà nướng đất sét, mắt cô sáng lên, cô thấy món này siêu ngon, chỉ muốn chạy lên phố huyện mua hai con nữa về.
Dần dà, Tiêu Trường Uyên quên mất giấc mơ mà mình từng gặp.
.
Từ hôm bị Tiêu Trường Uyên dọa chạy, Triệu Nhu Âm vẫn luôn muốn tìm cơ hội tiếp cận Vân Phiên Phiên để tiếp tục quyến rũ cô.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Trường Uyên luôn canh giữ cạnh Vân Phiên Phiên, Triệu Nhu Âm không dám lỗ mãng.
Rốt cuộc có một ngày, Tiêu Trường Uyên lên núi săn thú một mình, Triệu Nhu Âm lén chạy đến nhà Vân Phiên Phiên, tặng vòng ngọc của cô ả cho Vân Phiên Phiên.
“Muội muội, ta thấy chiếc vòng ngọc này trên phố, cảm thấy rất hợp với muội nên mua về, muội muội nhận lấy đi.”
Vân Phiên Phiên nhớ lại mấy hôm trước Triệu Nhu Âm đã chia rẽ tình cảm giữa cô và Tiêu Trường Uyên, bỗng thấy hơi tức giận.
Cô chẳng thèm liếc cái vòng ngọc kia lấy một cái, nghiêm khuôn mặt nhỏ nói với cô ả: “Mời Âm Âm cô nương về cho, tình cảm của tôi và phu quân thắm thiết lắm, cô không thể chia rẽ chúng tôi được đâu.”
Triệu Nhu Âm không ngờ Vân Phiên Phiên lại nói toẹt ra như thế, muội ấy chẳng thèm khách sáo mấy câu với cô ta mà đã đuổi thẳng cô ả về.
Nếu Vân Phiên Phiên đã thẳng thừng như vậy thì Triệu Nhu Âm cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa, cô ả đi thẳng vào vấn đề: “Muội muội hiểu lầm ý ta rồi, không phải ta muốn chia rẽ vợ chồng muội, mà là ta tới gia nhập với hai người…”
Vân Phiên Phiên: “…” Tân Nguyệt cách cách, phải chị đấy không Tân Nguyệt cách cách ơi?
(Tân Nguyệt cách cách, chuyển thể từ tiểu thuyết của Quỳnh Dao, và là một trong những tác phẩm tẩy trắng cho người thứ ba cũng như hành vi chen ngang phá hoại hạnh phúc vợ chồng người khác bằng cách nhân danh tình yêu biện hộ cho tình yêu của họ.
Bà vợ ông tướng quân cưu mang nhận nuôi nữ chính cho lớn xong nó cướp chồng bả vì nhân danh “Tình yêu” – Caption trong topic chửi phim/truyện này của page “Công Chúa Xứ Hoa”, link: Link.)
Triệu Nhu Âm bám riết không tha, nói: “Chỉ cần muội muội chịu cho ta về chung một nhà với hai người, thì ta có thể làm bất cứ điều gì.”
Trải qua mấy bữa suy nghĩ cặn kẽ, Triệu Nhu Âm đột nhiên thông suốt một đạo lý: Nếu cô ả không có năng lực phá hỏng tình cảm của họ, vậy thì cô ả nên lựa chọn gia nhập với họ.
Hai vợ chồng này, chồng thì là người đàn ông mà cô ả từng yêu, vợ thì là người phụ nữ mà bây giờ cô ả ái mộ.
Nói cho rốt, cả hai đều là người thương của cô ả.
Thực ra cô ả cũng chẳng ghét bỏ gì Tiêu Trường Uyên, chẳng qua bây giờ cô ả yêu Vân Phiên Phiên nhiều hơn yêu Tiêu Trường Uyên mà thôi.
Vân Phiên Phiên nghe Triệu Nhu Âm nói vậy, cả kinh trố mắt nghẹn lời.
Quả nhiên cô đã coi thường em gái xinh đẹp thảo mai giả tạo này.
Cô ả này còn dám nói ra những câu không biết xấu hổ như thế ngay trước mặt cô.
Cướp trai nhà người mà còn nói đúng lý hợp tình vậy nữa…
Quả thực quá đáng lắm…
Vân Phiên Phiên lập tức đẩy Triệu Nhu Âm ra.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng mịn màng cau lại.
“Cô đi đi, nhà tôi không chào đón cô.”
Triệu Nhu Âm còn tính nói lý với Vân Phiên Phiên: “Muội muội, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi…”
Huống chi Tiêu Trường Uyên còn là hoàng đế.
Triệu Nhu Âm cố nuốt câu này xuống họng.
Cô ả không thể vạch trần thân phận của Tiêu Trường Uyên trước mặt Vân Phiên Phiên được, bởi vì vạch trần thân phận của Tiêu Trường Uyên chẳng khác gì làm bại lộ chính bản thân cô ta.
Rõ ràng cô ả yêu thương muội ấy thật lòng nên mới theo đuổi muội ấy.
Nếu để muội ấy tưởng rằng cô ả theo đuổi muội ấy vì thân phận của Tiêu Trường Uyên, cô ta sẽ mất nhiều hơn được.
Triệu Nhu Âm đành phải tiếp tục nói lý vòng vo quanh co với Vân Phiên Phiên.
“Huống chi Thạch Đầu anh dũng hơn người như thế, sau này sẽ có không biết cơ man là đàn bà theo đuổi hắn.
Làm sao muội muội đuổi hết chúng được? Dù muội muội có đuổi được chúng, cũng sẽ bị kẻ khác nói ra nói vào, chê muội muội là kẻ đố kỵ.
Ta thì khác, ta trung thành tận tâm với muội muội, sau này ta có thể gánh cái danh xấu đố kỵ này thay muội muội.
Ta cũng sẽ xua đuổi đám yến oanh kia cho muội, muội muội có thể yên tâm…”
Triệu Nhu Âm cảm thấy mình đã ám chỉ vô cùng rõ ràng, về sau Vân Phiên Phiên làm Hoàng Hậu, cô ả sẽ trở thành thanh đao trong tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu muốn giết ả phi tần hồ ly mê hoặc lòng chủ nào, cô ta sẽ giết ả hồ ly mê hoặc lòng chủ đấy.
Cô ta muốn trở thành chỗ dựa trong hậu cung của Vân Phiên Phiên, trở thành thanh kiếm sắc nhọn trong tay Vân Phiên Phiên, trở thành người đàn bà mà Vân Phiên Phiên yêu nhất.
Vân Phiên Phiên nghe Triệu Nhu Âm nói vậy, cô lại càng tức thêm.
Trên đời còn có thứ Tuesday hiên ngang lẫm liệt ra vẻ đường hoàng thế này nữa!
Đúng là mở mang tầm mắt cho cô quá…
Vân Phiên Phiên liếc thấy cây chổi chỗ góc tường, bèn đi qua cầm nó lên.
Cô giơ chổi lên cao, tạo dáng như sắp đánh Triệu Nhu Âm tới nơi.
Triệu Nhu Âm không biết rốt cuộc mình đã đắc tội Vân Phiên Phiên chỗ nào, cô ả sợ tới nỗi trốn tít ra đằng sau.
“Vì sao muội muội lại tức giận thế?”
“Cô còn có mặt mũi hỏi tôi vì sao à?”
Vân Phiên Phiên giơ cao cây chổi lên, nghiêm khuôn mặt nhỏ trắng hồng mịn màng, nhìn Triệu Nhu Âm như nhìn kẻ địch.
“Cô cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Triệu Nhu Âm không hề biết mình đã chọc giận Vân Phiên Phiên chỗ nào.
Bây giờ Vân Phiên Phiên đang nổi nóng, Triệu Nhu Âm không muốn làm sự việc nghiêm trọng thêm, bèn đầu hàng nói: “Muội muội cứ bình tĩnh lại đã, ngẫm lại lời ta cho kỹ…”
Vân Phiên Phiên hằm hằm bước lên mấy bước, trông như sắp đánh Triệu Nhu Âm.
“Cô có đi không?”
Triệu Nhu Âm đành phải nhận thua: “Rồi rồi rồi, ta đi ta đi, ta đi liền đây, muội muội bình tĩnh lại đã…”
Nói xong câu đó, Triệu Nhu Âm mặt xám mày tro hậm hực bỏ đi.
Vân Phiên Phiên thấy bóng dáng Triệu Nhu Âm biến mất cuối đường, bấy giờ mới ném cây chổi đang cầm xuống đất.
Cô ngồi trên nền đá xanh trong sân, nhìn cái chổi trên mặt đất chòng chọc, tự giận dỗi một mình.
“Chồng mình không ham nữ sắc, chàng ấy thèm vào mà tam thê tứ thiếp…”
Chỉ mới mường tượng hình ảnh một đám oanh yến vây quanh Tiêu Trường Uyên là Vân Phiên Phiên đã không khỏi thấy bực mình.
Nếu Tiêu Trường Uyên vẫn là Tiêu Trường Uyên trước đây, thì tất nhiên Vân Phiên Phiên có thể bảo đảm chàng không ham nữ sắc.
Nhưng Tiêu Trường Uyên bây giờ thì, ngày nào cũng phải ôm cô ngủ, thi thoảng còn nhìn môi cô đăm đăm, như đang suy tính điều gì.
Hình như vì cô nên chàng đã bắt đầu ham mê nữ sắc rồi.
Ai mà đảm bảo được sau này chàng sẽ không rung rinh trước cô gái khác?
Vân Phiên Phiên chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy tức.
Anh bạo quân mà cô phải vất vả lắm mới thuần hóa và nhổ nanh vuốt được, khiến chàng trở nên hiền lành dễ bảo, sao có thể để đứa con gái khác được hời kia chứ?
Còn ở bên kia, Triệu Nhu Âm mặt xám mày tro đi về hướng nhà mình.
Nhà cô ả ở cuối làng, đi hết làng, qua một khúc rẽ, còn phải đi thêm ba nhà nữa mới tới nhà cô ta.
Triệu Nhu Âm vừa đi qua chỗ ngoặt thì gặp Tiêu Trường Uyên giữa đường.
Tiêu Trường Uyên ngồi trên một tảng đá rất lớn, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá u ám, như thể đang đợi riêng cô ả.
Triệu Nhu Âm nhìn thấy Tiêu Trường Uyên thì không khỏi thấy sợ hãi, cổ tay hình như còn nhâm nhẩm đau.
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn Triệu Nhu Âm, chàng nhảy xuống khỏi tảng đá, hai chân nhẹ nhàng uyển chuyển hạ xuống đất, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Tiếng động rất nhỏ kia như thể đập vào tim Triệu Nhu Âm.
Cô ả sợ quá, hai chân nhũn ra, run bần bật lùi về sau một bước.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi nâng mi lên, cặp mắt đen láy âm u kia lạnh băng thờ ơ, tựa như đang nhìn một kẻ đã chết.
“Ta đã nói rồi, không cho phép ngươi tới tìm nàng ấy nữa.
Xem ra, ngươi rất muốn chết đây.”
Triệu Nhu Âm nghe thấy câu này, cô ả sợ tới nỗi toàn thân run lên, cô ta cắn răng nói: “Huynh không thể giết tôi được, huynh giết tôi rồi, Vân Phiên Phiên sẽ mơ thấy ác mộng…”
Tiêu Trường Uyên chậm rãi đến gần Triệu Nhu Âm, lạnh giọng nói: “Đúng là ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ bẻ gẫy từng tấc xương của ngươi.”
Triệu Nhu Âm nghe thấy giọng nói lạnh băng của chàng, sợ tới mức mặt tái mét, ngã vật ra đất, đôi môi run rẩy.
“Đừng tới đây…”
Tiêu Trường Uyên dừng bước trước Triệu Nhu Âm.
Chàng khinh khỉnh nhìn xuống Triệu Nhu Âm, ánh mắt lạnh băng ngạo mạn ấy tựa như đang nhìn một con kiến hôi.
“Hôm nay ta mát tính, nên tha cho ngươi…”
Làn sương mù máu tràn ngập trong đôi mắt đen kịt u ám của chàng, chút sát ý lạnh băng lóe lên.
“Nếu còn có lần sau, ta sẽ bóp nát xương cốt của em trai ngươi.”
Triệu Nhu Âm sợ tới mức hốt hoảng hét lên: “Đừng!”
Tiêu Trường Uyên cụp mi, lạnh lùng liếc Triệu Nhu Âm một cái.
Chàng xoay người, hờ hững bỏ đi.
Triệu Nhu Âm mặt trắng nhách như tờ giấy về đến nhà.
Triệu Mậu thấy cô ta như thế, lập tức lo lắng: “Tỷ, tỷ sao vậy?”
Triệu Nhu Âm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Triệu Mậu: “Mậu Nhi, từ ngày mai trở đi, đệ phải chạy bền quanh làng 20 vòng, đứng tấn hai canh giờ.
Mấy ngày nữa tỷ sẽ vào thành tìm thầy dạy võ cho đệ…”
Triệu Mậu trợn tròn mắt: “Tại sao hở tỷ?”
Triệu Nhu Âm nói: “Tiêu Trường Uyên lại còn dùng đệ để uy hiếp tỷ, đệ không thể trở thành nhược điểm của tỷ được.”
“Tại sao hắn lại muốn dùng đệ để uy hiếp tỷ?”
Triệu Nhu Âm bảo: “Bởi vì hắn đã phát hiện ra tỷ thích Vân Phiên Phiên.”
Triệu Mậu khóc lóc: “Tỷ đừng theo đuổi Vân Phiên Phiên nữa là được còn gì?”
“Sao ta có thể từ bỏ Vân Phiên Phiên được?”
Triệu Mậu càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Vậy chẳng lẽ tỷ muốn từ bỏ đệ sao? Đệ là em trai ruột của tỷ mà!”
Triệu Nhu Âm nhìn Triệu Mậu đầy vẻ sâu xa, nói: “Chính vì đệ là em trai ruột của tỷ, nên tỷ mới ép đệ luyện võ đấy.
Trong vòng một năm, đệ cần phải học được cách tự bảo vệ bản thân, có vậy tỷ mới có thể yên tâm thích Vân Phiên Phiên được…”
Triệu Mậu không ngờ chị gái mình lại đối xử với mình như thế.
Khi họ chạy trốn trên đường hòa thân, chị cậu ta không ép cậu ta tập võ.
Lúc chị cậu chàng bị dân làng bắt lại bỏ rọ heo, chị cậu ta cũng không ép cậu ta tập võ.
Không ngờ, bây giờ bà chị của cậu chàng lại bắt cậu ta tập võ chỉ để theo đuổi Vân Phiên Phiên!
Đúng là nữ sắc hại người!
Cả đời này cậu chàng không muốn thích con gái nữa!
.
Một cô bướm vỗ cánh, cuộc đời mọi người bắt đầu trật bánh.
Họ đã thoát khỏi cái chết nhờ cô bướm này.
Ai mà ngờ được đây? Nguyên nhân ban đầu đại tướng quân tương lai Triệu Mậu anh dũng thiện chiến của nước Mặc tập võ, chẳng qua là vì chị của chàng muốn theo đuổi Hoàng Hậu tương lai của nước Mặc.
Hoàng quyền thay đổi, mây gió xoay chiều, tất cả sẽ trở thành lịch sử đã bị diệt vong.
Còn câu chuyện của làng họ Giang, sẽ trở thành truyền kỳ bất hủ.
[HẾT CHƯƠNG 35].