Vân Phiên Phiên đang cúi đầu giận dỗi.
Thì đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên.
“Nương tử, ai chọc giận nàng thế?”
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Trường Uyên, khuôn mặt nhỏ đượm vẻ sửng sốt.
“Sao phu quân về sớm thế?”
Tiêu Trường Uyên nói dối mà mặt không đổi sắc: “Đi được nửa đường đột nhiên thấy trong người khó chịu, nên ta về luôn.”
Chàng biết dạo này con ả xấu đui kia luôn rình trong tối tìm cơ hội tiếp cận vợ chàng, cho nên chàng cố ý lên núi một mình, để cơ hội cho con ả xấu đui kia ở riêng với vợ chàng, vậy là chàng sẽ có lý do để đánh ả chết tiệt xấu hoắc ấy…
Nhưng điều mà chàng không ngờ chính là, vợ chàng lại đuổi nó đi.
Hình ảnh thiếu nữ giơ chổi đuổi con ả xấu đui kia khỏi nhà quả thực uy phong đến mức đáng yêu.
Tiêu Trường Uyên nhớ lại dáng vẻ hùng hổ đáng yêu ban nãy của Vân Phiên Phiên.
Vẻ sung sướng lóe lên trong đôi mắt phượng.
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, lập tức lo lắng đứng dậy.
“Phu quân thấy khó chịu ở đâu? Có muốn đi khám đại phu không?”
Tiêu Trường Uyên nói với biểu cảm như thường: “Không sao, chỉ là đêm qua thiếu ngủ thôi.”
“Vậy à…”
Vân Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Sao ban nãy nương tử lại dằn dỗi một mình? Ai bắt nạt nương tử?”
Vân Phiên Phiên cứ nhớ tới câu nói vô liêm sỉ của cô em xinh đẹp kia là giận sôi máu: “Thiếp sống chừng ấy năm, chưa từng thấy kẻ thứ ba nào lại ra vẻ đúng lý hợp tình hiên ngang lẫm liệt như vậy cả.
Chàng có biết không, ban nãy Âm Âm cô nương còn nói muốn…”
Vân Phiên Phiên ngẩng mặt, bỗng chạm vào cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên, cô đột nhiên nuốt những lời định nói về.
Cô bỗng dưng nhớ tới điều cô em xinh đẹp đã nói.
Ở thời xưa, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.
Huống chi Tiêu Trường Uyên còn là đấng cửu ngũ chí tôn.
Có lẽ việc mà Vân Phiên Phiên cảm thấy trời đất khó dung, trong lòng người thời xưa, lại là một chuyện nhỏ nhặt hết sức bình thường.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu hỏi: “Nương tử sao vậy? Sao không nói tiếp?”
Vân Phiên Phiên quay mặt đi, đáp: “Tóm lại, sau này phu quân không được đi gặp Âm Âm cô nương nữa…”
“Được.”
Tiêu Trường Uyên nhếch đôi môi mỏng lên rất nhẹ, tới mức kẻ khác khó lòng phát hiện ra nổi.
Sao chàng có thể đi gặp con ả xấu đui kia chứ? Nếu không nể tình vợ chàng, chàng đã bóp chết thứ xấu xí chướng mắt ấy lâu rồi, làm gì còn để nó sống tới bây giờ…
Nghe thấy sự chán ghét trong giọng Vân Phiên Phiên khi nói về con ả xấu đui kia.
Đôi mắt đen tuyền u ám của Tiêu Trường Uyên lại càng sung sướng hơn.
“Vậy về sau nương tử cũng không được gặp lại cô ta nữa.”
Chàng không thích vợ chàng để mắt tới kẻ khác.
Vợ của chàng, chỉ có thể nhìn chàng thôi.
Vân Phiên Phiên căm giận bất bình nói: “Thiếp thèm vào gặp cái thứ thảo mai giả tạo chen chân vào chuyện tình của người khác ấy…”
Tiêu Trường Uyên nghe cô nói vậy, hài lòng híp cặp mắt phượng lại.
Vân Phiên Phiên không biết Tiêu Trường Uyên đang nghĩ gì trong lòng, cả tâm trí cô đều là lời mà cô em xinh đẹp nói ban nãy.
Suốt buổi chiều cô luôn mất hồn mất vía, cô không tài nào tưởng tượng nổi Tiêu Trường Uyên mà rung động trước cô gái khác thì sẽ thế nào.
Tới tối, Vân Phiên Phiên rửa mặt xong, trèo lên giường.
Tiêu Trường Uyên vẫn như mọi ngày, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.
Người chàng tỏa ra hương lạnh thoang thoảng, như mùi sương sớm ngưng đọng chưa tan trên núi vào buổi sáng mùa Đông.
Vân Phiên Phiên là một cô gái bình thường.
Cô được một người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm trong lòng.
Tâm trạng không thể bình tĩnh nổi.
Vân Phiên Phiên ngước hàng mi, nhìn Tiêu Trường Uyên.
Cô phát hiện ánh mắt của chàng u ám, chàng đang nhìn đôi môi anh đào của cô đăm đăm với vẻ mặt khó tả.
Trái tim Vân Phiên Phiên đập thình thịch.
Kích động bối rối.
Cô đột nhiên nhớ lại lời cô em xinh đẹp nói hồi sáng ngày.
Sau này Tiêu Trường Uyên sẽ có rất nhiều phụ nữ…
Anh bạo quân mà cô đã thuần dưỡng hiền lành, sau này sẽ được những người con gái khác ngồi mát ăn bát vàng hưởng không…
Chàng sẽ hôn những cô gái khác…
Vân Phiên Phiên đột nhiên thấy hơi không cam lòng.
Nếu để đám con gái khác ngồi mát ăn bát vàng, chi bằng cô cứ cướp đi trinh tiết của anh bạo quân trước…
Cô khiếp sợ trước ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu mình này.
Hai thằng người nhỏ trắng đen yên lặng đã lâu đột nhiên hiện ra trong đầu Vân Phiên Phiên.
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng nói: Thiếu nữ xuyên sách chính nghĩa như mình sao lại có suy nghĩ đồi bại như thế được chứ?!
Bé Phiên tà ác màu đen nhếch miệng, nở nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện: Nhưng thế giới này vốn là thế giới tà ác mà, không phải sao?!
Hai thằng người nhỏ trắng đen cãi cọ trong đầu cô, chẳng ai nhường ai cả.
Vân Phiên Phiên ngước hàng mi dày dài, nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ khôn tả của Tiêu Trường Uyên.
Hàng lông mày của chàng rậm dài như núi xa, cặp mắt đen sâu như đầm lạnh, sống mũi cao thẳng như ngọc tạc…
Tất cả đều đang rù quyến cô.
Cuối cùng, mắt Vân Phiên Phiên nhìn tới đôi môi mỏng nhạt màu của chàng.
Bờ môi chàng có vẻ vô cùng mê người, cực kỳ mềm mại, không ngừng mời gọi cô, dụ dỗ cô…
Mau lại đây hôn ta đi…
Trái tim Vân Phiên Phiên nhảy loạn lên, mỗi lúc một dữ dội, mỗi lúc một dồn dập hơn.
Đột nhiên, trái tim đang giật đùng đùng ấy bỗng đâm cái “uỳnh” vào Bé Phiên chính nghĩa màu trắng, làm Bé Phiên chính nghĩa bay vút đi.
Hai cái sừng quỷ đỏ mọc lên trên đầu Bé Phiên tà ác, nó nở cụ cười độc địa: Phiên Phiên, mau chiếm hữu anh ta đi! Mau giành lấy anh ta đi!
Trái tim của Vân Phiên Phiên đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi ngực cô.
Cô ngắm đôi môi mỏng nhạt màu của Tiêu Trường Uyên thật chuyên chú, giọng hơi khàn khàn.
“Phu quân, chàng có muốn hôn thiếp không?”
Hàng mi của Tiêu Trường Uyên run lên, khuôn mặt tuấn tú có vẻ ngơ ngác.
Vành tai trắng nõn như ngọc nhanh chóng phủ màu hồng nhạt.
Chàng chật vật quay mặt đi, nói bằng giọng trầm và khàn: “Ta không muốn.”
Vân Phiên Phiên ngước hàng mi, kề sát lại gần hơn, cất giọng du dương như làn nước Xuân.
“Phu quân đang nói dối…”
Tiêu Trường Uyên không dám nhìn Vân Phiên Phiên, chàng lảng mắt đi, cơ thể to cao hơi căng thẳng.
“Ta nào có.”
Chàng càng luống cuống, thì Vân Phiên Phiên càng lớn mật.
Vân Phiên Phiên túm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên, nghển cổ, cong đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.
Cô ghé sát bên tai chàng, thủ thỉ bằng giọng khàn khàn: “Chồng mà nói dối, thì nên bị vợ phạt thật nặng…”
“Ta không nói dối…”
Thân thể Tiêu Trường Uyên bỗng dưng cứng đờ.
Vợ chàng lại còn cắn tai chàng!
Vực sâu sôi trào!
…
Tiêu Trường Uyên duỗi tay bấm nhanh hai cái lên vai Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên:???
Chàng ta còn điểm huyệt của cô nữa hả?
Vân Phiên Phiên không thể tin nổi, cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp trong vắt lên.
Tiêu Trường Uyên hoảng loạn che kín vạt áo lại, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Chàng quấn chăn quanh người Vân Phiên Phiên.
Đôi mắt đen tuyền tối tăm kia hoảng hốt nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, nàng phải bình tĩnh lại, chớ nên tẩu hỏa nhập ma.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, trái tim đang nhảy loạn xạ kia tông thẳng vào tường, chết ngắc.
Cô chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.
“… Chàng nói cái gì cơ?”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tiêu Trường Uyên ửng đỏ, chàng không dám nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh quyến rũ của Vân Phiên Phiên.
Chàng ngượng ngùng quay gương mặt đẹp đi, nhẫn tâm nói: “Tuy rằng ma công tốt, nhưng nương tử người ngợm ốm yếu, khó lòng chịu nổi nỗi khổ lửa nóng đốt thân, không nên luyện tiếp nữa…”
Nỗi đau đớn lửa cháy đốt thân, một mình chàng chịu là được rồi.
Chàng không muốn để vợ chàng phải chịu nỗi khổ ấy.
Vân Phiên Phiên chẳng đời nào ngờ được rằng, Tiêu Trường Uyên lại từ chối cô vì lí do buồn cười này.
Bé Phiên tà ác trong đầu cô trố mắt ra.
Hai cái sừng quỷ của nó y như cà tím gặp sương giá.
Lập tức ngoẹo xuống.
Vân Phiên Phiên cắn đôi môi anh đào, gian nan mở miệng: “Thực ra không phải đâu…”
Cô tính nói sự thật cho Tiêu Trường Uyên.
Nhưng chàng lại không cho cô cơ hội.
Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay xanh xao mảnh khảnh xương xương ra, nhanh chóng bấm hai cái lên vai Vân Phiên Phiên.
Lời Vân Phiên Phiên định nói nghẹn trong cổ họng, cô không thốt ra được nửa chữ.
Khuôn mặt nhỏ của cô chậm rãi đỏ lên.
Chàng lại còn điểm huyệt câm của cô nữa.
Vân Phiên Phiên tức giận đến mức không nói nổi thành lời.
Cô chỉ có thể trợn tròn mắt, phẫn nộ nhìn Tiêu Trường Uyên.
Thời tiết hơi lạnh, Tiêu Trường Uyên dém chăn thật cẩn thận cho Vân Phiên Phiên.
Chàng đứng dậy xuống giường, đeo giày vào, lấy một quyển sách kinh ra từ chiếc rương trên giá gỗ sau giường.
Đoạn, chàng đi tới trước giường, cởi giày lên giường.
Chàng không chui vào trong cái chăn ấm áp, nằm cùng Vân Phiên Phiên, mà dựa người vào cột giường.
Thân hình nóng bỏng phóng khoáng lộ ra trong khí lạnh, chàng cúi đầu mở quyển sách kinh ra, đọc sách kinh cho Vân Phiên Phiên nghe bằng chất giọng trầm và lạnh.
“Lão Quân từng nói: Đại Đạo vốn dĩ vô hình vô sắc, nhưng có thể sinh dục Thiên Địa.
Đại Đạo vô tình, nhưng vận hành nhật nguyệt mà sinh bốn mùa.
Đại Đạo không có tên nhưng có thể sinh hóa và nuôi dưỡng vạn vật.
Cái vô hình, vô tình, vô danh đó không thể hình dung và mô tả được, cũng không biết phải đặt cho một danh từ gì cho thích hợp, miễn cưỡng đặt danh cho là Đạo.
Đại Đạo bao la vạn tượng, có thanh có trược, có động có tĩnh.
Thiên thuộc thanh, Địa thuộc tĩnh…”
Vân Phiên Phiên ngỡ ngàng trố mắt ra.
Chàng lại còn đọc “Thanh Tĩnh Kinh” cho cô nghe ư?
Cô là yêu ma à? Mà phải ngăn chặn ma tính bằng “Thanh Tĩnh Kinh”?
Còn nữa, tên ranh này lén mua “Thanh Tĩnh Kinh” sau lưng cô từ lúc nào?
Sao cô hoàn toàn không biết gì vậy…
(Thanh Tĩnh Kinh là bộ kinh của Đạo Giáo do Đức Thái Thượng Lão Quân lưu lại.
Bộ kinh Thanh-Tĩnh, chỉ lưu truyền trong giới chân tu, ẩn sĩ.
Trọn bộ kinh chỉ có 395 chữ, nhưng đã bao gồm cả phần Thể lẫn Dụng của Đạo.
Đoạn trích trên mình dùng bản dịch và giải nghĩa của trang này: Link.)
Giọng Tiêu Trường Uyên lạnh lùng trầm thấp, bài “Thanh Tĩnh Kinh” chàng đọc quả thực có tác dụng thanh lọc lòng người.
Vân Phiên Phiên nghe chàng niệm kinh, tâm trạng từ ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa chuyển qua bực bội thẹn quá hóa giận, cuối cùng là bình tĩnh lòng như tro tàn…
Toàn bộ quá trình này chỉ mất chưa tới nửa chén trà nhỏ.
Tiêu Trường Uyên đọc xong một lần, cụp hàng mi đen dày, cúi đầu nhìn mặt Vân Phiên Phiên chăm chú.
“Nương tử đã bình tĩnh lại chưa?”
Vân Phiên Phiên: “…” Thiếp đâu chỉ bình tĩnh không thôi? Lòng thiếp sắp thành nước lặng, chuẩn bị xuất gia làm ni cô rồi đấy!
Tiêu Trường Uyên thấy chút bực dọc trong mắt Vân Phiên Phiên, lập tức nói: “Xem ra nương tử còn phải nghe thêm lần nữa.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên cúi đầu mở sách kinh ra, tiếp tục niệm bằng chất giọng lạnh lùng trầm thấp.
Vân Phiên Phiên: “…” Chàng còn niệm nữa là thiếp phi thăng thành nữ Bồ Tát tại chỗ đây này!
Chàng có biết không, chàng sắp mất vợ rồi đấy…
Mắt Vân Phiên Phiên như hai lỗ trống vô hồn, cô nhìn đỉnh rèm chằm chằm.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng nõn nà dần mất hết sức sống.
Vì thế trong một đêm vốn nên kiều diễm đắm say như đêm nay…
Vân Phiên Phiên lại nằm im không thể nhúc nhích trong chăn ấm, bị bắt phải nghe anh bạo quân Tiêu Trường Uyên niệm kinh suốt đêm.
Tai sắp đóng kén tới nơi.
Một anh bạo quân giết người như ngóe khát máu ác ôn, lại còn niệm kinh nguyên buổi tối…
Đúng là nói ra thì chẳng ai tin nổi.
Vân Phiên Phiên chậm rãi nhắm mắt lại, thầm thề thốt trong lòng.
Sau này dù anh bạo quân có quỳ xuống, mắt đỏ giọng khàn cầu xin cô xếp hình với chàng, cô cũng chẳng cho anh bạo quân chạm tới một đầu ngón tay của cô đâu…
Ranh con cứ chờ đấy mà xem!
Vân Phiên Phiên ôm ý nghĩ báo thù này, nghe tiếng niệm kinh trầm thấp lạnh lùng bên tai, chậm rãi thiếp đi.
Tiêu Trường Uyên nghe thấy tiếng thở của Vân Phiên Phiên dần trở nên đều đều, bấy giờ chàng mới buông quyển sách kinh đang cầm xuống, đưa tay bấm ba cái lên vai cô, giải huyệt cho cô.
Chàng xuống giường đeo giày, bỏ quyển sách kinh về rương đựng đồ, khép nắp rương lại.
Vân Phiên Phiên vươn tay ra từ trong chăn, giương nanh múa vuốt vẫy vẫy, nói mớ mơ hồ.
“Xin thiếp đi…”
Tiêu Trường Uyên mặt mày vô cảm, chàng cầm tay cô, bỏ bàn tay nhỏ của cô vào trong chăn.
Chàng nghiêng người qua, dém góc chăn thật cẩn thận cho cô.
Chàng đứng dậy, đứng trước giường, cặp mắt đen sâu thẳm ngắm cô chăm chú hồi lâu, rồi mới chậm rãi ra khỏi cửa.
Bước qua ngưỡng cửa rồi, Tiêu Trường Uyên xoay người, đóng cửa lại cho Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên mở cửa nhà bếp, khom lưng đổ nước trong lu vào thùng gỗ.
Chàng đi vào sân, dội từng thùng nước lên người mình.
Toàn thân chàng ướt đẫm, làn da trở nên lạnh lẽo.
Nhưng dòng máu dưới da lại nóng đến mức thiêu đốt.
Nhiệt độ bỏng cháy kia như có thể đốt trụi chàng bất cứ lúc nào.
Cuốn sách kinh ấy có thể khiến vợ chàng bình tĩnh lại, nhưng không thể dập được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong cơ thể chàng.
Từ khoảnh khắc chàng lừa vợ mình để nàng ngủ trong lòng chàng hôm ấy.
Ngày nào đêm nào chàng cũng phải chịu nỗi giày vò lửa nóng đốt thân này.
Chẳng lẽ đây là hình phạt mà ông trời giáng lên chàng can nội nhập ma sao?
Bởi vì chàng đã nảy sinh ý nghĩ tà ma với vợ chàng.
Nên chàng phải chịu nỗi khổ lửa nóng thiêu thân này.
Ánh mắt của Tiêu Trường Uyên âm u lạnh lẽo hơn hẳn.
Một mình chàng chịu sự giày vò này là đủ rồi.
Chàng tuyệt đối không thể để vợ chàng cũng phải chịu nỗi đau đớn ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên:… Thiếp muốn chịu mà!
[HẾT CHƯƠNG 36].