Tiêu Trường Uyên bay về nhà bằng khinh công.
Để không quấy rầy nương tử nhà chàng, Tiêu Trường Uyên không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Chàng nhấc chân lên, chậm rãi đi ra đằng sau Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên không hề phát hiện ra chàng.
Tiêu Trường Uyên cụp hàng mi đen dày xuống, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn.
Vợ chàng vẫn còn chưa chép kinh xong…
Chẳng lẽ tốc độ chép kinh của mấy đứa ngốc cũng chậm hơn người bình thường à?
Thoáng ngờ vực nhạt nhoà loé lên trong cặp mắt đen láy sâu thẳm của Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên không hề biết Tiêu Trường Uyên đang đứng đằng sau mình.
Cô cầm một cây bút lông thỏ, vùi đầu chép quyển sách trên bàn.
Chép được mấy chữ, cô lại thất thần nửa giây.
Nhớ tới đoạn đối thoại ban nãy, mặt cô nóng rẫy lên.
Cô cố gắng lấy lại tinh thần để chép kinh tiếp, ai dè chưa chép được hai ba chữ, cô lại ngẩn ngơ thất thần tiếp…
Cứ lặp đi lặp lại như thế, phải mất một khoảng thời gian bằng hai nén hương, cô mới chép xong đoạn kinh văn này.
Vân Phiên Phiên vừa buông cây bút lông thỏ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên vang lên đằng sau.
“Nương tử.”
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên vì giật mình.
Cây bút lông thỏ cô đang cầm rơi xuống đất.
Phát ra tiếng động lanh lảnh.
Vân Phiên Phiên ôm trái tim đang giật thon thót.
Ngơ ngác quay người lại.
Cô ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn Tiêu Trường Uyên: “Phu quân về từ bao giờ? Sao chẳng có tiếng tăm gì thế…”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Ta học xong công phu nín thở rồi.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, hỏi: “Công phu nín thở?”
Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Trường Uyên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên, chàng cất giọng trầm: “Đây là một loại công phu có thể giấu đi tiếng thở, sau này mỗi lần nương tử chép kinh, ta có thể ở bên cạnh nương tử rồi…”
Vân Phiên Phiên không ngờ Tiêu Trường Uyên lại thực sự để bụng về lời nhăng cuội vô lý ban nãy của cô, chàng còn tìm riêng Vạn Sơn Khách để học công phu nín thở hòng giải quyết vấn đề này.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên bỗng thấy chột dạ.
Thật ra tiếng thở của Tiêu Trường Uyên có ảnh hưởng gì đến cô đâu.
Tại cô tự dưng sinh sự gây rối không đâu thôi.
Vân Phiên Phiên đang cúi đầu kiểm điểm bản thân.
Thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm và hơi khàn của Tiêu Trường Uyên.
“Nương tử, ta về trước hạn rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, ngơ ngác ngước mắt lên.
“Cái gì?”
Cô không hiểu rõ ý của Tiêu Trường Uyên lắm.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt xuống nhìn cô đúng lúc này.
Trong đôi mắt tối tăm đen kịt kia, một đại dương thăm thẳm màu mực tham lam nguy hiểm đang cuộn trào.
Cặp mắt của người đàn ông đen láy, làm má cô bỗng dưng nóng lên.
Tiêu Trường Uyên kề sát lại gần cô thêm chút nữa, trái cổ lăn lên lăn xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Nương tử, ta muốn phần thưởng của ta.”
Vân Phiên Phiên được Tiêu Trường Uyên bế vào trong phòng, chàng đặt cô lên đài trang điểm.
Cô đỏ mặt, nắm chặt vạt áo trước ngực chàng, nghển cổ, nín thở khen thưởng mười lần lên khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Tiêu Trường Uyên giữ chặt đầu cô, dồn dập nóng bỏng trả lại gấp đôi gấp ba số phần thưởng kia cho Vân Phiên Phiên.
Căn phòng ấm áp kiều diễm.
Trong sân, mấy tờ giấy Tuyên Thành kín đặc kinh văn bay phấp phới trong cơn gió lạnh.
Kinh văn: “…” Hai anh chị tiếp tục đi, cứ coi như em không tồn tại nhé.
Ê ê ê, hai anh chị coi như em không tồn tại thật hả?!
.
Vân Phiên Phiên cảm thấy từ khi cô bắt đầu khen thưởng cho Tiêu Trường Uyên.
Thì anh bạo quân càng ngày càng dính cô hơn.
Cô đi đến đâu, ánh mắt của chàng sẽ theo cô đến đó, sát rạt bên cô.
Trước kia thỉnh thoảng Tiêu Trường Uyên còn lên núi săn thú một mình, bây giờ Vân Phiên Phiên mà không đi thì có khuyên thế nào chàng cũng không chịu đi.
Lúc Vân Phiên Phiên ôm thau quần áo ra bờ sông giặt đồ, Tiêu Trường Uyên cũng đi theo cô, bám rịt lấy cô chẳng rời một tấc.
Thời tiết mỗi lúc một rét thêm, tay Vân Phiên Phiên đỏ ửng lên mỗi khi ngâm trong nước lạnh.
Cô càng ngày càng không muốn ra bờ sông giặt đồ.
Tiêu Trường Uyên chủ động nói: “Ta giặt đồ giúp nương tử nhé.”
Chàng bắt đầu tính nhẩm xem mình có thể lấy được bao nhiêu phần thưởng của vợ từ việc giặt giũ.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ, đáp: “Thôi đừng.”
Chỗ ven sông ở làng họ Giang là nơi các cô gái trẻ giặt giũ.
Một người đàn ông to cao lạnh lùng như Tiêu Trường Uyên xen lẫn trong ấy thì hơi cạn lời.
Trước kia, khi Vân Phiên Phiên tới kì sinh lý, Tiêu Trường Uyên từng giặt đồ hộ cô mấy lần, về sau Vân Phiên Phiên ra bờ sông, các cô gái trẻ ở đây đều hâm mộ cô vì có anh chồng thơm thảo tảo tần, nhưng vẫn có mấy bà cô độc mồm bàn tán sau lưng cô.
Họ bảo cô cậy được chồng chiều chuộng nên đổ đốn không có phép tắc, sớm muộn gì cũng có ngày chồng bỏ chồng chê.
Vân Phiên Phiên chỉ coi những lời này như gió thoảng bên tai, không hề để bụng.
Nhưng cô lại sợ Tiêu Trường Uyên nghe được họ nói thế, vì cô biết Tiêu Trường Uyên nhất định không chín bỏ làm mười đâu.
Cô muốn cố hết sức tránh cho Tiêu Trường Uyên nảy sinh xung đột với đám bà tám độc mồm kia.
“Phu quân đổ đầy lu nước cho thiếp, đun nóng nước bằng nội lực là được rồi, để thiếp giặt cho.”
Tất cả nước sinh hoạt mà người dân trong làng họ Giang dùng đều tới từ con sông kế làng.
Nhà nào trong làng cũng mang thùng ra bờ sông gánh nước về, đổ nước vào lu để dự phòng.
Tiêu Trường Uyên phải gánh thùng nước qua lại sáu lần mới đầy lu nước, chàng cảm thấy làm thế hơi lãng phí thời gian.
“Ta mang thẳng lu ra bờ sông lấy nước về, vậy đỡ rách việc hơn.”
Vân Phiên Phiên lo Tiêu Trường Uyên làm vậy thì lộ liễu quá, sẽ khiến đám người mà Sở Nghị và Duệ Vương sắp xếp đi dò la ở các phố huyện để ý.
Vân Phiên Phiên muốn sống kín tiếng, nên cô khuyên chàng: “Vậy chúng ta chờ tới đêm khuya tĩnh lặng rồi hẵng mang nước về.
Đừng để người ngoài biết phu công có võ công cao cường, đỡ chuốc phiền toái không cần thiết…”
Tiêu Trường Uyên nghĩ bụng, nương tử nhà chàng nhát gan quá.
Nhưng cũng vì thế nên Tiêu Trường Uyên mới cảm thấy vợ chàng cần có chàng bảo vệ mọi lúc mọi nơi.
Rời xa chàng, vợ chàng nhất định sẽ không sống nổi: “Được, tới tối chúng ta mang nước về.”
Người dân trong làng họ Giang đều ngủ rất sớm, chưa đến giờ Hợi (21-23h), nhà nào nhà nấy đã tắt đèn.
Tiêu Trường Uyên khiêng lu nước trong nhà bếp lên bằng một tay, đi về phía bờ sông.
Vân Phiên Phiên xách hai thùng nước không, theo sát sau chàng.
Hai người tới bờ sông, Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên mỗi người cầm một thùng nước, đổ nước vào lu.
Họ đang dở tay thì một giọng già nua đột nhiên vọng lại từ đằng sau: “Hai đứa đổ như thế thì bao giờ mới đầy? Theo ý lão phu, thì hai đứa nên học chưởng dẫn nước của lão…”
Vạn Sơn Khách đi ra từ một góc tối.
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt nhuốm màu thời gian của ông.
“Chưởng dẫn nước của lão phu có thể đưa nước thẳng vào trong lu, không cần dùng đến thùng đựng nước.”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng Vạn Sơn Khách, hơi nhăn mày lại.
Tiếng bước chân của lão già này nhẹ quá…
Ban nãy lúc xách nước, chàng còn không để ý thấy lão ta đang ở ngay đằng sau mình.
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên có thể đánh bất phân thắng bại với Vạn Sơn Khách, nhưng khinh công của Vạn Sơn Khách lại trên cơ khinh công của Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên hỏi: “Chưởng dẫn nước là gì ạ?”
“Đây là chưởng dẫn nước này.”
Vạn Sơn Khách chậm rãi nâng bàn tay lên.
Một cảnh tượng đáng ngạc nhiên diễn ra, nước trong sông bắt đầu cuộn trào tựa như chảy ngược vậy, bị chưởng phong của Vạn Sơn Khách kéo lên.
Dòng nước đổ cuồn cuộn không ngừng vào lu nước.
Vạn Sơn Khách thu tay, cười tủm tỉm nhìn Vân Phiên Phiên.
“Cô nhóc Phiên Phiên thấy chưởng dẫn nước này thế nào?”
Đôi mắt trong vắt đẹp tươi của Vân Phiên Phiên ánh lên vẻ ngỡ ngàng.
“Tiền bối lợi hại quá!”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lạnh đi, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Chàng không thích nghe vợ chàng khen người khác.
Vợ chàng chỉ được khen chàng thôi.
Vạn Sơn Khách thấy mặt Tiêu Trường Uyên đột nhiên biến sắc, ý cười trong đôi mắt già nua càng sâu thêm.
Cuối cùng ông cũng biết nên thuyết phục cậu thanh niên này học võ của mình thế nào rồi.
Vạn Sơn Khách nở nụ cười, hiền từ nhìn Vân Phiên Phiên.
“Cô nhóc Phiên Phiên có muốn học chưởng dẫn nước không?”
Vân Phiên Phiên gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn ạ!”
Vạn Sơn Khách cười bảo: “Tuy rằng cô nhóc Phiên Phiên không có kiến thức cơ bản, nhưng con thông minh lanh lợi, học 3-5 năm chắc chắn sẽ làm được thôi.”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, mặt rầu rĩ: “Phải lâu thế cơ ạ…”
Vạn Sơn Khách nói: “Nhưng anh bạn trẻ Thạch Đầu đây thì khác.
Cốt cách của cậu ta đặc biệt, rất có thiên phú, là người tài sinh ra để học võ.
Lão chỉ dạy một lần là cậu ta đã học được ngay.
Tiếc là anh bạn trẻ Thạch Đầu lại không chí thú món này, không muốn học võ với lão.
Tiếc quá, thật là tiếc quá…”
Vạn Sơn Khách ra chiều đau đớn khổ sở lắm, nhìn Vân Phiên Phiên với ánh mắt phiền muộn.
Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức ôm cánh tay Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, hay là chàng học võ với tiền bối đi?”
Thiếu nữ chớp chớp mắt, cặp mắt lúng liếng sáng ngời, đôi má hồng đào.
Đôi mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ kia ngập tràn sự mong đợi và khẩn khoản với chàng.
“Phu quân học võ với tiền bối nhé, được không?”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn biểu cảm xin xỏ của Vân Phiên Phiên.
Làm sao chàng nỡ từ chối vợ chàng chứ.
Tiêu Trường Uyên nghe thấy mình đáp lại thế này.
“Được.”
Vạn Sơn Khách rốt cuộc đã thu được Tiêu Trường Uyên làm đồ đệ đúng như mong ước của ông.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng đi học võ với Vạn Sơn Khách.
Chàng không cho phép Vân Phiên Phiên rời khỏi tầm mắt mình, nên đưa cả Vân Phiên Phiên lên rừng cùng.
Tiêu Trường Uyên học rất nhanh, nhưng chàng hay phân tâm, cứ học được mấy chiêu lại nhìn Vân Phiên Phiên vài lần.
Vạn Sơn Khách hơi tức tối: “Lão phu đang dạy võ cho con, sao con cứ ngắm con bé làm gì?”
Tiêu Trường Uyên nói với vẻ mặt lãnh đạm: “Thầy có phải vợ tôi đâu, sao tôi phải ngắm thầy?”
Vạn Sơn Khách bị Tiêu Trường Uyên làm cho tức quá, mãi mà không nói nên lời.
Luyện mấy ngày, Vạn Sơn Khách cuối cùng cũng quen với cái tính yêu vợ như mạng của cậu trai trẻ này.
Ông nhắm mắt làm ngơ coi như không thấy sự phân tâm của Tiêu Trường Uyên.
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên đặt hết tâm trí vào Vân Phiên Phiên, nhưng chàng vẫn học võ công rất nhanh.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, chàng đã học xong gần 60% chưởng pháp của Vạn Sơn Khách.
Vạn Sơn Khách khen chàng: “Nền móng của con rất tốt, đặc biệt là nội công này, rất giống Thu Tuyết huynh năm nào, nhưng lại sắc bén hơn nội công của ông ấy.”
Thấy Tiêu Trường Uyên không nói gì, Vạn Sơn Khách tưởng rằng chàng chưa từng nghe tới Thiên Thu Tuyết bao giờ, bèn giải thích với chàng: “Thu Tuyết huynh chính là Thiên Thu Tuyết, một trong Tứ đại cao thủ.
Thời ấy lão phu và ba người: Thiên Thu Tuyết, Giản Để Nguyệt, Cực Vô Lượng, được xưng tụng là Tứ đại cao thủ.
Mỗi người trong số chúng ta lại có sở trường võ thuật riêng.
Thu Tuyết huynh giỏi nội công và ám khí, nghe nói sau này ông ấy theo triều đình nước Mặc, còn từng dạy dỗ hoàng đế bây giờ.
Nhưng về sau không biết gặp chuyện gì, ông ấy đã thôi làm quan, quy ẩn núi rừng…”
Ngoài vợ chàng ra thì Tiêu Trường Uyên không hứng thú với rất nhiều thứ.
Người mà chàng cảm thấy hứng thú, chỉ có mình nương tử nhà chàng thôi.
Nhưng Vân Phiên Phiên lại rất hứng thú với võ lâm.
“Vậy tiền bối am hiểu gì nhất ạ?”
Vạn Sơn Khách vuốt râu, cười nói: “Lão phu giỏi nhất là khinh công và chưởng pháp.”
Tiêu Trường Uyên nghe lọt những gì Vạn Sơn Khách nói.
Thảo nào hôm ấy chàng lại không nhận ra tiếng bước chân của lão khọm già này.
Hóa ra là vì lão ta giỏi khinh công.
Vân Phiên Phiên tò mò hỏi: “Vậy hai vị tiền bối còn lại thì sao ạ?”
“Để Nguyệt huynh chuyên kiếm thuật và y đạo, Vô Lượng huynh giỏi chân khí…” Kể tới đây, Vạn Sơn Khách đột nhiên nói, “Nhắc mới nhớ, chưởng phong của Thạch Đầu sắc bén thế này, cực kỳ hợp học luyện kiếm với Để Nguyệt huynh.
Năm đó Để Nguyệt huynh là kiếm khách đứng đầu giang hồ, đánh bại kẻ vô địch thiên hạ.
Về sau huynh ấy lại bại dưới tay Vô Lượng huynh.
Từ đó Để Nguyệt huynh quy ẩn ở núi Linh Hư, một lòng tu luyện kiếm thuật…”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, hàng mi khẽ run lên.
“Núi Linh Hư ư?”
Vị cao thủ tuyệt thế đã truyền thụ nội lực cao thâm 80 năm cho Sở Nghị, hóa ra đang ẩn cư ở núi Linh Hư thật.
Chẳng lẽ vị cao nhân lánh đời ấy chính là Giản Để Nguyệt?
Vạn Sơn Khách nhìn Vân Phiên Phiên: “Chẳng lẽ cô nhóc Phiên Phiên biết núi Linh Hư sao?”
Vân Phiên Phiên nói dối tỉnh bơ: “Con từng nghe nói phong cảnh ở núi Linh Hư đẹp như tranh vẽ, là thắng cảnh hợp đi đạp thanh tránh nóng ạ.”
Vạn Sơn Khách nhớ lại: “Phong cảnh nơi đó đúng là rất hợp lòng người, là chỗ hay để ghé chơi.
Nếu cô nhóc Phiên Phiên muốn đi du ngoạn, biết đâu còn có thể gặp được Để Nguyệt huynh ở đó.
Nếu hai đứa có gặp Để Nguyệt huynh, nhớ chào hỏi huynh ấy cho lão nhé.”
Vân Phiên Phiên gật đầu nói: “Vâng, thưa tiền bối.”
Vạn Sơn Khách vỗ vỗ bụi bặm trên người, bảo: “Hôm nay luyện tới đây thôi.”
Vân Phiên Phiên đáp: “Vâng ạ.”
Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên rời khỏi khu rừng.
Trước khi đi, Tiêu Trường Uyên nhìn lướt qua chỗ sâu thẳm trong rừng rậm.
Chàng biết có hai kẻ đang trốn sâu trong rừng, nhưng chàng không cảm nhận được sát ý của họ, nên chưa hề lên tiếng.
Khinh công của lão già kia hơn hẳn chàng, chắc chắn đã nhận ra hai người đấy, nên lão mới cố ý cho chàng và vợ chàng về.
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, rời khỏi núi rừng bằng khinh công.
Chờ họ đi rồi, Vạn Sơn Khách mới truyền âm nói với hai người núp sâu trong rừng: “Xuất hiện đi.”
Triệu Nhu Âm và Triệu Mậu đi ra từ sâu trong rừng.
“Tiền bối.”
“Tiền bối.”
Vạn Sơn Khách hỏi: “Các ngươi lén lút trốn trong rừng nhìn chúng ta luyện võ làm gì?”
Triệu Nhu Âm đẩy Triệu Mậu.
Triệu Mậu quỳ xuống đất.
Triệu Nhu Âm ngẩng đầu nhìn Vạn Sơn Khách, nói: “Xin tiền bối nhận đứa em Giang Mậu của con làm đồ đệ ạ.”
Nhiều ngày nay, Triệu Nhu Âm luôn tìm kiếm thầy dạy võ cho Triệu Mậu trong thành.
Tình cờ thay, cô ả biết tin cụ già tới làm khách ở nhà Giang Thúy Thúy lại là một trong Tứ đại cao thủ ngày xưa.
Thử hỏi trên thế gian này, còn ai thích hợp làm thầy cho em trai cô ta hơn một trong Tứ đại cao thủ cơ chứ?
Vì thế Triệu Nhu Âm xách Triệu Mậu theo, cố ý tới bái Vạn Sơn Khách làm thầy.
Vạn Sơn Khách cụp mắt nhìn Triệu Mậu, tuy rằng tư chất của thằng nhóc này không bằng Tiêu Trường Uyên, nhưng là một hạt giống tốt ngàn dặm mới được một.
Không ngờ ngôi làng họ Giang nhỏ bé này lại là chốn ngọa hổ tàng long, cất giấu nhiều người trẻ tuổi hợp luyện võ thế này.
Vạn Sơn Khách cố ý nói: “Không phải ai lão phu cũng dạy đâu.”
Triệu Nhu Âm cũng quỳ xuống theo: “Nếu tiền bối không chịu dạy cho em con, thì chúng con xin quỳ ở đây không đứng dậy nữa.”
Vạn Sơn Khách nhìn cô ả một cái, cô nhóc này cũng hào hiệp đấy, ông thấy cô bé này mang bóng dáng của rất nhiều hiệp nữ ngày xưa.
Ông cố ý thử thách họ, vậy nên bỏ đi mà không nói câu gì.
Chờ Vạn Sơn Khách đi rồi, Triệu Mậu mới nói: “Tỷ, hay là chị em mình bỏ cuộc đi, ông ấy không muốn dạy chúng ta đâu.”
Nói đoạn, Triệu Mậu định đứng dậy luôn, còn đưa tay ra đỡ Triệu Nhu Âm.
Triệu Nhu Âm kéo tuột cánh tay Triệu Mậu xuống, ép cậu chàng quỳ tiếp.
“Quỳ tiếp đi, quỳ đến khi nào ông ấy đồng ý nhận đệ làm học trò mới thôi.”
Triệu Mậu khổ sở ra mặt: “Tỷ, thời tiết rét mướt thé này, lỡ chúng ta lạnh quá đổ bệnh thì biết làm sao?”
Triệu Nhu Âm nghiêm mặt nói: “Lạnh quá đổ bệnh thì uống thuốc, lạnh quá chết luôn thì lập mộ.
Đệ suốt ngày sợ linh ta linh tinh, làm sao nên nghiệp lớn được?”
Triệu Mậu: “…” Chẳng lẽ nghiệp lớn trong mắt tỷ là theo đuổi Vân Phiên Phiên à?!
Triệu Mậu giận nhưng không dám nói, đành phải quỳ tiếp trong rừng theo chị mình.
Tới tối, gió lạnh trong núi rừng làm Triệu Mậu chảy bốn hàng nước mắt nước mũi, người Triệu Nhu Âm cũng xiêu vẹo nghiêng ngả.
Bấy giờ đã sắp tới giờ Hợi, họ đã quỳ trong núi gần ba canh giờ.
Triệu Mậu lại bàn lùi lần nữa: “Tỷ, hay là thôi đi ạ…”
Cậu ta béo, còn chống lạnh được.
Nhưng chị cậu ta ốm nhom thế này.
Triệu Mậu lo sức chị mình không chịu nổi gió lạnh.
Triệu Nhu Âm bảo: “Thôi gì mà thôi?! Hôm nay tỷ không chết vì lạnh, thì đừng hòng thôi chuyện này!”
Triệu Mậu nghe Triệu Nhu Âm nói thế, khẽ nhíu mày.
Cậu chàng cúi gằm đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Triệu Nhu Âm, trịnh trọng bảo đảm với chị mình: “Tỷ, đệ hứa với tỷ, sau này đệ nhất định sẽ tìm được một người sư phụ tốt hơn Vạn Sơn Khách.
Thời tiết lạnh thế này, chúng ta nên về vẫn hơn.”
Vừa dứt lời, một tiếng cười sang sảng vang dội đột nhiên vọng lại từ phía sau.
“Các ngươi tìm đâu được người sư phụ tốt hơn lão phu?”
Triệu Nhu Âm và Triệu Mậu đồng thời quay đầu lại, thấy Vạn Sơn Khách đi ra từ trong núi.
“Tiền bối!”
“Tiền bối!”
Vạn Sơn Khách hiền từ nói: “Còn gọi tiền bối gì nữa? Gọi sư phụ đi.”
Đôi mắt Triệu Nhu Âm ngập vẻ mừng rỡ, cô ta kéo Triệu Mậu dập đầu ba cái với Vạn Sơn Khách.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
.
Triệu Nhu Âm không dám gặp Tiêu Trường Uyên, nên ban ngày Vạn Sơn Khách dạy Tiêu Trường Uyên, buổi tối dạy Triệu Mậu và Triệu Nhu Âm.
Thiên phú của Tiêu Trường Uyên rất tốt, tiếp thu nhanh chóng, đã học được 90% khinh công và chưởng pháp của Vạn Sơn Khách.
Triệu Mậu và Triệu Nhu Âm có thiên phú bình thường, tuy học rất chậm, nhưng lại cực kỳ cần cù và thật thà.
Nửa tháng trôi qua lúc nào không hay.
Rốt cuộc cũng tới ngày Vạn Sơn Khách phải rời khỏi làng họ Giang.
Ý định ban đầu của Vạn Sơn Khách là tới làng họ Giang thăm trưởng làng và Giang Thúy Thúy.
Không ngờ lại nhận được ba đồ đệ, nên ông mới ở lại đây lâu như thế.
Lúc sắp chia tay, Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên tới đưa tiễn Vạn Sơn Khách.
Vạn Sơn Khách đưa một quyển tâm pháp võ công cho Tiêu Trường Uyên, bảo chàng phải luyện tập thêm.
Tiêu Trường Uyên gật đầu: “Cảm ơn sư phụ.”
Mãi tới giờ khắc này, Tiêu Trường Uyên mới thật lòng coi Vạn Sơn Khách như sư phụ của chàng.
Vạn Sơn Khách vỗ vỗ bả vai Tiêu Trường Uyên, bật cười thành tiếng: “Ừ.”
Ông đang chuẩn bị rời đi, thì chợt nghe hai tiếng gọi vang vọng từ đằng sau.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Vạn Sơn Khách quay người lại, phát hiện Triệu Nhu Âm và Triệu Mậu đeo tay nải đi tới.
“Hai con đang làm gì thế?”
Triệu Nhu Âm nói: “Chúng con muốn đi theo sư phụ học võ tiếp ạ.”
Cô ả và Triệu Mậu học chậm quá, học bao nhiêu ngày mà vẫn chưa được một phần mười công lực của Vạn Sơn Khách.
Tuy rằng Vạn Sơn Khách đã đưa tâm pháp võ công cho họ, bảo họ tiếp tục luyện tập theo bí tịch, nhưng như thế làm sao nhanh bằng tiếp tục tu luyện bên Vạn Sơn Khách được.
Vạn Sơn Khách nói: “Lão phu coi bốn bể là nhà, là khách của muôn vàn núi non, các con không quen được với cuộc sống như thế đâu.”
Triệu Nhu Âm nói: “Nếu chúng con không chịu được khó khăn này, thì chúng con có thể quay về bất cứ lúc nào ạ.”
Vạn Sơn Khách ngẫm nghĩ, bảo: “Mậu Nhi đi theo ta thì thôi, con là phận gái, còn phải lấy chồng nhà người, đừng theo vẫn hơn.”
Triệu Nhu Âm lớn tiếng nói: “Đồ nhi không muốn lấy chồng.”
Bởi vì đồ nhi muốn cưới Vân Phiên Phiên!
Vạn Sơn Khách không biết Triệu Nhu Âm ấp ủ lý tưởng hào hùng như thế trong lòng.
Ông chỉ cho là cô ả muốn gửi gắm tình cảm giang hồ, vì thế ông cất lời: “Vậy được thôi.”
Ba người đi theo đường núi, Triệu Nhu Âm đột nhiên dừng bước lại.
Vạn Sơn Khách hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Nhu Âm dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Đồ nhi còn phải làm một chuyện rất quan trọng ạ.”
Dứt lời, Triệu Nhu Âm xốc tay nải lên, chạy về phía Vân Phiên Phiên đang đứng tiễn đưa ở cửa làng.
Triệu Mậu có dự cảm bất ổn trong lòng, vội vàng túm chặt cánh tay Vạn Sơn Khách, nói với giọng điệu hoảng sợ: “Sư phụ! Người mau đi cứu chị con với ạ!”
Vạn Sơn Khách nghi hoặc hỏi: “Chị con làm sao?”
Cái mặt béo của Triệu Mậu nhòe lệ: “Có lẽ chị con đang đi tìm đường chết đấy ạ!”
Triệu Nhu Âm chạy một mạch về phía Vân Phiên Phiên.
Cô ả không biết mình phải phiêu bạt bên ngoài bao lâu.
Trước khi đi, cô ả nhất định phải hôn Vân Phiên Phiên một cái.
Cùng lắm thì bị Tiêu Trường Uyên vặn gãy tay lần nữa thôi.
Dù sao bây giờ em trai cô ả đã có Vạn Sơn Khách bảo vệ rồi.
Cô ta chẳng sợ gì sất.
Ai dè, Triệu Nhu Âm còn chưa tới gần Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên đã nâng bàn tay lên, tung một chưởng sắc bén kèm theo sát ý lạnh thấu xương về phía cô ta.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Vạn Sơn Khách nâng tay lên đỡ được chiêu giết người của Tiêu Trường Uyên.
Ông xách gáy Triệu Nhu Âm, chạy thoát bằng khinh công.
Vạn Sơn Khách đi được nửa đường thì xách gáy cả Triệu Mậu lên nữa.
Tay trái ông xách Triệu Nhu Âm, tay phải xách Triệu Mậu, bay lên trời cao.
Tiếng cười sang sảng của Vạn Sơn Khách văng vẳng khắp bầu trời.
“Thạch Đầu đồ nhi, sau này còn gặp lại!”
Triệu Nhu Âm gào xé tim xé phổi trên trời: “Vân Phiên Phiên! Muội phải đợi ta! Muội nhất định phải chờ ta đó!”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, quay mặt sang nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Tại sao cô ta lại muốn thiếp chờ cô ta?”
Vân Phiên Phiên nhớ tới dáng vẻ không màng tất cả xông về phía mình của Triệu Nhu Âm ban nãy, lòng hơi nghi hoặc.
“Vừa rồi Âm Âm cô nương xông tới để làm gì nhỉ?”
Tiêu Trường Uyên nhớ ra hình ảnh lúc nãy, sát ý sôi trào trong lòng, vẻ thù hằn khát máu tỏa ra khắp người.
Nhưng ngay khoảnh khắc lệ khí của chàng đụng phải Vân Phiên Phiên, thì tất cả đều bị đè nén và phong ấn lại dưới đầm lạnh đen kịt sâu thẳm.
Chàng cụp mắt nhìn Vân Phiên Phiên.
Đôi mắt đen âm u lạnh lẽo sâu như đầm lạnh.
Lóe lên một tia sáng nhạt.
“Cô ta tính đánh nương tử đấy.”
Vân Phiên Phiên đần mặt ra.
Cô hơi trợn cặp mắt hạnh trong ngần xinh đẹp lên.
“… Cái gì?”
Con, con giáp thứ 13 thời cổ đại các người đều càn rỡ vậy à?
Còn dám ra tay trước mặt bao nhiêu người như thế nữa?!
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên âm u tăm tối, chàng nói: “Nàng xem, cô ta còn nói sẵng, bảo nàng cứ chờ đấy mà xem đó.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, hít vào thật sâu.
… Tiên sư, thế này thì quá đáng lắm!
Vân Phiên Phiên hít sâu một hơi, la lớn với bóng người đằng xa trên trời: “Cô mới là người phải chờ ấy!
“Giang Âm Âm! Cô cứ chờ đấy cho tôi!!!”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy câu nói đầy giận dữ của Vân Phiên Phiên.
Sát ý trong lòng chàng bấy giờ mới thuyên giảm đôi chút.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên âm u lạnh nhạt, chàng nhếch đôi môi mỏng nhạt màu lên rất nhẹ, đến nỗi kẻ khác khó lòng nhận ra nổi.
Muốn tranh giành vợ chàng với chàng hử?
Chờ kiếp sau đi.
Không, kiếp sau cũng không được.
Đời đời kiếp kiếp đều không được.
Thế là hai thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, mỗi người nghĩ một nẻo, chia tay nhau vào một ngày mùa Đông.
Triệu Nhu Âm khắc ghi tình yêu nồng nhiệt của mình dành cho Vân Phiên Phiên, rời khỏi làng họ Giang.
Còn Vân Phiên Phiên mang theo nỗi căm tức vì bị cô ả khiêu khích, ở lại làng họ Giang.
Ngược về hai ngả, ai đi đường nấy.
[HẾT CHƯƠNG 41].