Hôm sau, Vân Phiên Phiên bỏ đầy nước suối vào lá cây, dập tắt đống lửa trong hang.
Tuy rằng lửa đã cháy thành tro, nhưng Vân Phiên Phiên lo tro rồi lại bốc, sẽ dẫn đến cháy rừng, nên cô mới dập nó đi bằng nước suối, để lửa không bốc lên được nữa.
Hai người rời khỏi hang núi, đi đến bên dòng suối.
Vân Phiên Phiên hái một cành liễu, tước ra bằng răng, đánh răng rửa mặt bên bờ suối.
Rửa mặt đánh răng xong xuôi, Vân Phiên Phiên lấy lương khô bắp bánh ra khỏi bao đồ, chia cho Tiêu Trường Uyên và Bling Bling.
Hai người ăn sáng xong, đi về phía ánh lửa đêm qua.
Bling Bling theo sau hai người.
Tiêu Trường Uyên có trí nhớ kinh người, khả năng cảm nhận phương hướng của chàng cũng rất chuẩn xác.
Chỉ một lát sau, họ đã tới một căn nhà vườn thanh tĩnh yên lặng.
Nơi này có trúc xanh vờn quanh, cây xanh tỏa bóng, hàng rào quanh sân đều được dựng bằng tre trúc.
Giữa khoảng sân là một căn nhà trúc nhỏ, mấy cái giá gỗ đặt trước cửa, cỏ thuốc khô phơi trên giá gỗ.
Quanh hàng rào là mấy khoảng vườn, trong vườn trồng đầy thảo dược.
Sân không có ai, trông hơi lặng lẽ hiu quạnh.
Vân Phiên Phiên thấy cách bài trí trong sân thì biết chắc Giản Để Nguyệt chính là cao nhân lánh đời ở nguyên tác.
Bởi vì vị cao nhân lánh đời kia cũng tinh thông kiếm thuật và y đạo.
Vân Phiên Phiên giơ tay, gõ gõ cánh cổng gỗ.
“Giản lão tiền bối có nhà không ạ?”
Một giọng nói già nua quắc thước nhanh chóng vọng ra từ trong căn nhà trúc.
“Lão đây không gặp khách lạ, mời hai vị về cho.”
Vân Phiên Phiên nhớ rõ trong nguyên tác, Giản Để Nguyệt là một cụ già có tính cách quái gở.
Hằng ngày, nếu không luyện kiếm thì ông lại nghiên cứu kiếm phổ.
Ông không thích nói chuyện với người khác, không có ai thân thích bên cạnh.
Về sau Giản Để Nguyệt nhặt được Sở Nghị chi chít vết thương nặng.
Ông chữa hết thương tích trên người Sở Nghị, còn dạy võ công và y thuật cho y.
Võ công và y thuật này đã giúp Sở Nghị càn quét thiên hạ, cống hiến quan trọng cho y trong tương lai.
Giản Để Nguyệt ít lời lặng lẽ, không thích nói chuyện.
Ngoài chỉ đạo kiếm thuật cho Sở Nghị, ông không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.
Trước khi Sở Nghị đi, Giản Để Nguyệt bói sao, nhận thấy đại nạn của mình sắp đến, vì thế ông đã truyền hết tu vi cho Sở Nghị.
Sở Nghị tự dưng có được nội lực cao thâm và võ công 80 năm, trở thành tông sư võ học xuất thế ngang trời, bắt đầu càn quét thiên hạ từ đây.
Từ đầu chí cuối, Giản Để Nguyệt chưa từng có cuộc đời của chính mình.
Ông dường như chỉ là một công cụ đưa điểm kinh nghiệm cho nam chính Sở Nghị.
Ông dốc lòng bao năm vì kiếm thuật, hình như chỉ vì khoảnh khắc trao hết tu vi toàn thân cho nam chính.
Rốt cuộc vì sao Giản Để Nguyệt lại luyện kiếm? Tại sao ông lại ẩn cư? Ông còn di nguyện gì? Tất cả đều không được giải đáp trong tiểu thuyết.
Những gì ông để lại cho độc giả chỉ là một nắm đất vàng, và một thanh kiếm chôn sâu dưới nền.
Câu chuyện ngày xưa đều bị vùi sâu trong lớp đất vàng, bị sương khói thổi tan tất thảy.
Vân Phiên Phiên cảm thấy Giản Để Nguyệt trong nguyên tác hơi đáng thương.
Cô nói với vào cách cánh cổng: “Vãn bối là Vân Phiên Phiên, Thạch Đầu chồng con là đồ đệ mà Vạn Sơn Khách – Vạn lão tiền bối mới nhận ạ.
Trước khi sư phụ rời làng dạo chơi bốn bể, thầy từng dặn chúng con tới núi Linh Hư thăm hỏi tiền bối, nhờ ngài dạy kiếm…”
Lát sau, một cụ già tóc bạc đi ra từ căn nhà trúc nhỏ.
Râu tóc ông bạc trắng, thân hình như kiếm, khí thế quắc thước.
Tuy rằng không có gương mặt hiền từ như của Vạn Sơn Khách, nhưng ông lại có khí chất xuất chúng, toả ra hơi thở lạnh thấu xương rất riêng của kiếm khách.
Giản Để Nguyệt mở cổng ra, để họ đi vào.
Ông ngước mắt lên, nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Cậu là học trò của Vạn Sơn huynh à?”
Tiêu Trường Uyên khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Vãn bối Thạch Đầu.”
Con ngươi của Giản Để Nguyệt đảo qua người Tiêu Trường Uyên, đánh giá Tiêu Trường Uyên từ trên xuống dưới một lát.
“Quả là tư chất xuất chúng, thảo nào Vạn Sơn huynh lại nhận cậu làm đồ đệ.”
Vân Phiên Phiên nghe Giản Để Nguyệt khen Tiêu Trường Uyên thì lòng cũng thấy vui, không khỏi nở nụ cười: “Sư phụ nói chưởng phong của Thạch Đầu sắc bén, hợp để luyện kiếm với ngài, cố ý bảo chúng con tới núi Linh Hư nhờ ngài chỉ giáo ạ.”
Tiêu Trường Uyên quay mặt lại, thấy nụ cười trên gương mặt Vân Phiên Phiên, trán chàng hơi nhăn.
Chàng không thích vợ chàng mỉm cười với người khác.
Nụ cười của vợ chàng chỉ có thể thuộc về chàng thôi.
Giản Để Nguyệt nghe vậy, bấy giờ mới nhìn tới Vân Phiên Phiên.
“Dạo này Vạn Sơn huynh có khỏe không?”
Vân Phiên Phiên cười nói: “Sư phụ tinh thần sáng láng, khoẻ lắm ạ, nhưng cứ dính chặt lấy rượu mãi, con khuyên thế nào thầy cũng không nghe.
Lần này ngoài chồng con ra, thầy còn nhận một cặp chị em làm học trò, tên là Giang Âm Âm và Giang Mậu, bây giờ họ đang dạo khắp bốn bể với sư phụ đấy ạ.”
Giản Để Nguyệt nghe được tình hình gần đây của Vạn Sơn Khách, đôi mắt già nua vẩn đục hơi thất thần, dường như nhớ lại chuyện xưa: “Vạn Sơn huynh vẫn thích uống rượu như xưa, bao nhiêu năm ròng không thay đổi.
Không ngờ huynh ấy lại nhận nhiều đồ đệ như thế.”
Giọng Giản Để Nguyệt rất nhỏ, không giống như đang nói chuyện với Vân Phiên Phiên, mà như đang lẩm bẩm một mình.
Người già càng luống tuổi, thì càng hay nhớ lại chuyện ngày xưa.
Vân Phiên Phiên không lên tiếng quấy rầy ông.
Dường như cô nhận ra điều gì.
Vân Phiên Phiên ngoảnh mặt lại, liếc nhìn Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên cau mày nhìn cô đăm đăm, vẻ mặt lạnh lùng, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Vân Phiên Phiên không biết tại sao tâm trạng của Tiêu Trường Uyên lại không tốt, nhưng cô vẫn đứng ngay bên cạnh chàng, vươn bàn tay nhỏ mảnh dẻ mịn màng, cầm lấy tay Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên sửng sốt ra mặt, vẻ không vui trên khuôn mặt tuấn tú dần biến mất.
Tâm trạng giăng kín mây đen đột nhiên trở nên sáng sủa.
Chàng duỗi tay, nắm bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên trong lòng bàn tay mình.
Giản Để Nguyệt hoàn hồn, cụp mắt liếc nhìn đôi tay nắm chặt của họ.
Ông khẽ nhíu mày, nhìn lên trên, nói với Tiêu Trường Uyên: “Nếu Vạn Sơn huynh đã bảo cậu tới tìm lão phu, thì không lý nào lão lại không dạy cậu.
Chỗ này không hợp để tỉ thí, hai người đi theo lão.”
“Vâng.”
Giản Để Nguyệt đưa Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên tới một khoảng đất trống sâu trong rừng trúc.
Nơi này cách xa căn nhà trúc nhỏ, ba mặt toàn trúc, một mặt hướng ra núi.
Vách núi đầy vết kiếm loang lổ, bóng kiếm sắc bén, đan xen vào nhau.
Nếu không có 50 năm công lực, thì tuyệt đối không thể vạch ra vết kiếm thế này.
Tuy rằng Vân Phiên Phiên không biết võ công, nhưng cô vẫn cảm nhận được kiếm khí ập vào mặt mình trên vách đá.
Cô cầm lòng không đậu, lùi về đằng sau một bước.
Tiêu Trường Uyên luôn để mắt tới Vân Phiên Phiên.
Nhận thấy sự sợ hãi của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên hơi chau mày lại.
Giản Để Nguyệt nhặt bừa hai cành trúc gẫy trên mặt đấy, đưa một cành cho Tiêu Trường Uyên.
“Hôm nay chúng ta thay kiếm bằng trúc, đánh đến bao giờ thắng thì thôi, mời.”
Nghe thấy giọng Giản Để Nguyệt, bấy giờ Tiêu Trường Uyên mới dời mắt khỏi Vân Phiên Phiên.
Mặt chàng lạnh tanh, chàng cầm lấy cây trúc, nhìn Giản Để Nguyệt.
“Mời.”
Tiêu Trường Uyên muốn đánh nhanh thắng nhanh, thắng Giản Để Nguyệt cho chóng còn đưa Vân Phiên Phiên rời khỏi chốn này.
Hai cao thủ tuyệt thế đấu võ với nhau trong rừng trúc.
Tuy cả hai đều không sử dụng kiếm thép thật, nhưng kiếm khí của họ vẫn tản ra theo cành trúc.
Mỗi chỗ kiếm khí lướt qua, đá cứng vỡ nứt, rừng trúc chao đảo.
Hai người đều tránh chỗ Vân Phiên Phiên và Bling Bling đang đứng.
Cành lá trong rừng trúc phát ra những tiếng xào xạc.
Vân Phiên Phiên đứng cách đó không xa, quan sát hai người luận võ.
Cô lo Tiêu Trường Uyên sẽ bị thương, nên luôn dán mắt vào người chàng.
Động tác của họ quá nhanh, gần như không nhìn rõ được, Vân Phiên Phiên chỉ có thể thấy bóng người loang loáng.
Cô biết trong trận chiến này, chắc chắn Tiêu Trường Uyên sẽ thua, bởi vì trong nguyên tác, Tiêu Trường Uyên đã thua dưới tay Sở Nghị.
Mà tất cả tài học của Sở Nghị đều xuất phát từ Giản Để Nguyệt, nên việc Tiêu Trường Uyên phải thua là không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng Vân Phiên Phiên lại không ngờ rằng trận tỉ thí giữa Tiêu Trường Uyên và Giản Để Nguyệt lại kéo dài lâu như vậy.
Tiêu Trường Uyên đánh với Giản Để Nguyệt từ sáng cho tới tận hoàng hôn.
Họ đấu gần ba canh giờ.
Ở chiêu cuối cùng.
Giản Để Nguyệt đặt cành trúc lỗ chỗ vết kiếm cạnh cổ Tiêu Trường Uyên.
“Cậu thua rồi.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím lại, chàng ngước mắt nhìn Giản Để Nguyệt.
Mãi tới giờ khắc này, chàng mới để Giản Để Nguyệt vào mắt mình.
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của Tiêu Trường Uyên nghiêm lại.
Đây là lần đầu tiên chàng bị kẻ khác đánh bại.
Tuy rằng Vạn Sơn Khách là sư phụ trên danh nghĩa của chàng.
Nhưng Vạn Sơn Khách chưa từng đánh thắng chàng.
Không ngờ hôm nay chàng lại thua trước Giản Để Nguyệt.
Vân Phiên Phiên thấy họ đã đánh xong, lập tức chạy đến trước Tiêu Trường Uyên, lau mồ hôi cho Tiêu Trường Uyên bằng khăn gấm, mở túi nước đưa cho chàng uống, mặt đượm vẻ lo lắng: “Phu quân, chàng sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Có muốn uống nước không?”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ta không sao.”
Đôi môi mỏng của chàng hơi mím, chàng khẽ nhíu mày.
Cặp mắt tối tăm đen kịt kia lẳng lặng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, ta thua rồi.”
Vân Phiên Phiên thấy vẻ lạnh lùng này của Tiêu Trường Uyên thì biết tâm trạng của chàng đang không tốt do đấu kiếm thua.
Cô vội an ủi chàng: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.
Thắng thua không quan trọng, quan trọng là sức khỏe của phu quân.
Chỉ cần không sợ thua, phu quân luôn có cơ hội thắng mà.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím lại, chàng không nói gì, chỉ cau mày nhìn Vân Phiên Phiên.
Giản Để Nguyệt bảo: “Vợ cậu nói đúng đấy, tư chất của cậu xuất chúng, cốt cách của cậu đặc biệt.
Chỉ cần cậu không sợ thua thì sẽ nhanh chóng đuổi kịp lão đây thôi.
Người cuối cùng đỡ được trăm chiêu của lão chính là Cực Vô Lượng.
Nếu cậu kiên trì bền bỉ, rất có thể cậu sẽ trở thành người thứ hai như ông ấy.”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày, đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Không phải ta sợ thua.”
Giản Để Nguyệt hỏi: “Vậy cậu đang sợ điều gì?”
Tiêu Trường Uyên cụp hàng mi đen dày, lẳng lặng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Ta sợ vợ ta sẽ thất vọng nếu thấy ta thua.”
Thế giới yên lặng.
Không khí như ngừng chuyển động.
Trong lòng Giản Để Nguyệt chỉ có kiếm, ông đã dốc sức 60 năm ròng, đâu còn nghe được những lời quấn quýt si mê như thế nữa.
Cái mặt già của ông lập tức đỏ lựng lên vì tức.
“Đúng là anh hùng không qua được ải nữ nhi! Lão phu tức chết mất!”
Dứt lời, Giản Để Nguyệt ném cành trúc mình đang cầm xuống, hùng hổ phất tay áo rời khỏi rừng trúc, chẳng thèm liếc Tiêu Trường Uyên lấy một cái.
Trong rừng trúc chỉ còn mình Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên.
À, còn một con chó nữa.
Bling Bling hếch cái đầu chó, nhìn hai anh chị chủ nhà nó.
Nó đói rồi á…
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên.
Sao anh chàng này lại có thể nói ra mấy câu kiểu đấy ngay trước mặt Giản Để Nguyệt chứ…
Mặt Vân Phiên Phiên đỏ tới tận mang tai.
Cô cúi gằm đầu, không dám nhìn vào cặp mắt đen u ám của Tiêu Trường Uyên.
“Thiếp sẽ không bao giờ thất vọng về phu quân đâu.”
Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay to xanh xao mảnh khảnh xương xương lên, nắm lấy cằm Vân Phiên Phiên.
Ép cô ngẩng đầu nhìn chàng.
“Lặp lại lần nữa đi.”
Vân Phiên Phiên nhìn vào đôi mắt đen tuyền tối tăm của Tiêu Trường Uyên, nói rất nghiêm túc: “Thiếp sẽ không bao giờ thất vọng về phu quân, dù phu quân thua hay thắng, thành công hay thất bại, thiếp sẽ luôn đứng đằng sau phu quân, mãi mãi tin tưởng phu quân ưm…”
Tiêu Trường Uyên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vân Phiên Phiên.
Nuốt hết những lời ngon tiếng ngọt còn lại của cô vào trong bụng mình.
[HẾT CHƯƠNG 50].