Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Không ngờ Tiêu Trường Uyên mới đi nửa đường lại vòng về ngay.
Tim cô siết lại, cô căng thẳng nhìn chàng, bắt đầu nói dối trong vô thức.
“Thiếp, thiếp muốn đi cho Bling Bling ăn.”
Hồi sáng cô từng hỏi Tiêu Trường Uyên về việc này rồi.
Nhưng lúc ấy Tiêu Trường Uyên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ kéo cô luyện ma công.
Cho nên bây giờ cô vừa hay có thể lấy chuyện này làm cái cớ.
Trước kia, mỗi lúc Vân Phiên Phiên lừa gạt Tiêu Trường Uyên, lòng cô luôn thấy áy náy với chàng Uyên mất trí nhớ ngây thơ thuần khiết.
Nhưng bây giờ, người cô đang dối gạt là bạo quân Uyên tàn ác, nên tất cả cảm xúc áy náy trong lòng Vân Phiên Phiên đều không cánh mà bay.
Chỉ còn vẻ hùng hồn ngay thẳng.
Chính nhờ vẻ ngay thẳng này, nên đôi mắt cô trông cực kỳ trong vắt vô tội.
Không giống như đang nói dối.
Tiêu Trường Uyên cũng không hoài nghi lời cô.
Ánh mắt chàng lạnh lẽo âm u, chàng hơi chau mày.
“Trẫm cho nó ăn rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe chàng nói thế.
Chẳng hiểu sao lại thấy hơi cảm động.
Mấy nay anh bạo quân cáu gắt quạu cọ như ma mà vẫn không quên cho chó ăn hộ cô…
Đúng là một bạo quân tốt tính hiền lương thục đức.
“Phu quân, sao chàng lại về rồi?”
Vân Phiên Phiên lo Tiêu Trường Uyên phát hiện ra điều gì nên mới quay lại đây.
Nhưng Tiêu Trường Uyên chỉ đi tới, bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội duỗi bàn tay nhỏ, nắm chặt vạt áo mỏng trước ngực chàng.
Cặp mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp ngập tràn sợ hãi.
“Phu quân tính làm gì?”
“Đưa nàng lên phố huyện.”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng cụp mi, nhìn Vân Phiên Phiên mặt mũi trắng bệch nằm trong lòng mình.
“Phiên Phiên không đợi ngay dưới mí mắt trẫm…”
Mắt chàng âm u sâu thẳm và lạnh băng như một vực sâu phủ đầy tuyết.
“Trẫm không yên tâm.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy câu này.
Trái tim lập tức siết chặt lại.
Dục vọng khống chế của Tiêu Trường Uyên với cô thật sự quá mạnh.
Mạnh đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Vân Phiên Phiên nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên, ngước hàng mi run rẩy, nhìn chàng với vẻ yếu đuối đáng thương.
“Nhưng mà phu quân ơi, thiếp đau quá, thiếp không muốn lên phố huyện…”
Hàng mi dài cong vút của thiếu nữ rung rung, như con bướm xinh đương vỗ cánh.
Tiêu Trường Uyên không khỏi cúi đầu, hôn lên hàng mi run rẩy của cô.
Động tác của chàng rõ ràng vô cùng dịu dàng.
Nhưng giọng điệu chàng còn buốt giá hơn cả làn sương lạnh dưới mái hiên giữa trời Đông giá rét.
“Đau cũng phải nhịn.”
Người đàn ông cúi đầu thân mật hôn lên hàng mi của người con gái, cất giọng lạnh băng như một thanh đao bằng tuyết.
“Đây là hình phạt vì Phiên Phiên đã lừa gạt trẫm.”
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, sống mũi cô cay cay, suýt thì òa khóc tại trận.
Cô lo rằng cả đời này mình cũng không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên hôn lên mi Vân Phiên Phiên xong thì đứng dậy, bồng cô với vẻ mặt lạnh tanh, đi ra ngoài nhà.
Chàng đặt cô lên chiếc xe bò.
Ván xe cứng quá, Vân Phiên Phiên quả thực thấy hơi đau, không nhịn được mà rụt người lại.
Tiêu Trường Uyên thấy vậy thì khẽ chau mày, chàng xoay người, về phòng cầm một chiếc chăn ra, lót trên ván xe cứng quèo lạnh băng.
Vân Phiên Phiên ngồi vào đệm, thân thể co quắp bấy giờ mới thả lỏng.
“Cảm ơn phu quân.”
Cô luôn dễ dàng cảm nhận được sự dịu dàng bị vùi lấp dưới sương giá tuyết lạnh của Tiêu Trường Uyên.
Nhưng, nếu so sánh với chàng Uyên mất trí nhớ ngây thơ ngày xưa.
Thì bạo quân Uyên lạnh băng bây giờ vẫn chẳng thể dịu dàng bằng chàng của khi ấy.
Tiêu Trường Uyên đánh xe bò, đưa Vân Phiên Phiên lên phố huyện.
Xe tới y quán, Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên xuống, bồng cô một mạch vào thẳng y quán.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt, muốn tự đi, nhưng Tiêu Trường Uyên lại từ chối yêu cầu của cô.
Đám đông trong y quán đồng loạt ngẩng đầu, nhìn hai người chằm chằm, vẻ kinh ngạc cảm thán dâng trào trong mắt.
Thứ nhất là kinh ngạc vì hành động dạn dĩ của họ, thứ hai là ngỡ ngàng trước nhan sắc tuyệt trần của họ.
Hồi xưa, trước mỗi lần vào thành, Vân Phiên Phiên đều bôi tro lên mặt Tiêu Trường Uyên, che khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần của Tiêu Trường Uyên dưới lớp nhọ nồi đen thùi lùi, để tránh né thám tử của Sở Nghị và Duệ Vương.
Nhưng hiện giờ Tiêu Trường Uyên đã nhớ lại tất cả, cô không cần phải lo lắng về chuyện ấy nữa.
Bởi vì cô biết Tiêu Trường Uyên của bây giờ hoàn toàn có thể đối phó với họ.
Khuôn mặt đẹp đẽ khôn cùng của vị vua hoàn toàn lộ ra trước mắt đám đông.
Ai nấy đều nhìn hai người bằng ánh mắt ngạc nhiên sững sờ.
Nhận ra ánh mắt của đám người, Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày, đôi tay đang bế Vân Phiên Phiên siết chặt thêm.
Chàng chậm rãi ngước cặp mắt giá lạnh âm u lên, ánh mắt chàng như băng, chàng nhìn mọi người với vẻ hung ác nham hiểm.
Giọng người đàn ông lạnh lẽo u ám, tràn trề sát ý, tựa như đang nhỏ máu.
“Còn liếc nàng ấy thêm một cái, ta sẽ xẻo hết mắt chúng bay.”
Áp suất đáng sợ tỏa ra từ người chàng tựa như sát khí rét căm lạnh lẽo như băng, khiến lòng người bỗng dưng nảy sinh nỗi sợ.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, mặt ai nấy tái mét, không dám ngẩng đầu nhìn ngó họ nữa.
Toàn thân Tiêu Trường Uyên tỏa ra khí lạnh, khuôn mặt tuấn tú sầm lại.
Chàng bế Vân Phiên Phiên vào buồng trong của y quán.
Một lát sau, Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên ra khỏi y quán.
Mọi người cúi rạp đầu, không dám thở mạnh, căn phòng im thin thít.
Đến tận lúc Tiêu Trường Uyên đi rồi, đám đông mới dám ngẩng lên, cùng thở hắt ra, sôi nổi châu đầu ghé tai bảo nhau.
“Vị công tử ban nãy là ai thế? Tướng mạo tuấn tú làm sao, mà tính cách lại đáng sợ thế nhỉ?”
“Chắc là người trong giang hồ, tôi thấy mắt anh ta toàn là sát khí.”
“Thứ người giang hồ giết người không chớp mắt này, chúng ta đừng dây vào thì hơn…”
Một người trong số ấy đột nhiên móc một bức tranh ra từ ngực áo, hỏi bệnh nhân bên cạnh.
“Bác xem thử công tử ban nãy có giống người này không?”
Người bệnh cúi đầu liếc bức họa: “Giống, mà lại không giống lắm.
Nhưng đều phi phàm xuất chúng như nhau.
Huynh đài đang tìm ai à?”
Người nọ mặt không đổi sắc, trả lời: “Cậu con trai nhà họ hàng xa của tôi bị mất tích, đang nhờ mọi người tình kiếm khắp nơi…”
“Thì ra là thế…”
Người bệnh đang tính hỏi thêm, thì lại chợt phát hiện kẻ bên cạnh mình đã mất tăm mất tích từ khi nào không hay.
Kẻ đó chính là thám tử mà Duệ Vương sắp xếp trong huyện Thanh Thành để tìm kiếm tung tích của Tiêu Trường Uyên.
Thám tử vội vàng rời khỏi y quán, nhìn bốn xung quanh.
Tiêu Trường Uyên đã biến mất khỏi đường cái.
Mặt gã thám tử lạnh tanh, gã ta nhanh chóng đi tới một gian nhà biệt lập, gõ vòng đồng trên cánh cửa.
Một lát sau, cánh cửa gỗ mở ra, thám tử bước vào, nói với người trong nhà: “Khẩn cấp bẩm báo cho Duệ Vương điện hạ, có một người tình nghi là Tiêu Trường Uyên vừa xuất hiện ở y quán trong huyện Thanh Thành, xin điện hạ phái người tới xác nhận.”
Tuy rằng đám thám tử này được Duệ Vương sắp xếp tới các phố huyện để nằm vùng, nhưng họ lại không biết diện mạo thật của Tiêu Trường Uyên.
Ngày đó, một lá thư mật được gửi từ huyện Thanh Thành tới Lạc kinh.
Người đưa thư cất nó trong ngực áo, vung roi thúc ngựa mang ra khỏi thành.
.
Tiêu Trường Uyên mua thuốc mỡ xong thì đánh xe bò đưa Vân Phiên Phiên trở về làng họ Giang.
Chàng bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đi vào trong nhà.
Vân Phiên Phiên đã quen với việc coi Tiêu Trường Uyên như công cụ thay đi bộ, ngày ngày được chàng bế tới bế lui.
Tiêu Trường Uyên bồng Vân Phiên Phiên đến giường.
Chàng đưa tay ra định bôi thuốc cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt, rụt người vào một góc.
“Thiếp, thiếp có thể tự bôi ạ.”
“Phiên Phiên.”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím lại, mặt chàng lạnh như băng, “Trẫm không thích bị nàng từ chối đâu.”
Cuối cùng, Vân Phiên Phiên đành phải ỡm ờ để Tiêu Trường Uyên ấn mình lên giường bôi thuốc cho cô.
Cô cảm thấy hai việc tắm gội và thoa thuốc này còn thân mật tê dại hơn cả luyện ma công.
Bôi thuốc xong, người Vân Phiên Phiên lả đi, đôi mắt ướt át, khuôn mặt nhỏ đỏ như sắp bốc khói.
Cô được Tiêu Trường Uyên ôm vào lòng như một con búp bê.
Tiêu Trường Uyên không cầm lòng nổi, chàng cúi đầu, hôn lên khuôn mặt nóng rẫy như phải bỏng của Vân Phiên Phiên.
Giọng người đàn ông trầm khàn.
Tựa như đang kìm nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.
“Mấy ngày nay trẫm sẽ tạm tha cho nàng.”
Vân Phiên Phiên nghe đến đây, chỉ muốn òa khóc vì mừng rỡ.
Anh bạo quân nhà cô cuối cùng cũng làm người rồi.
Có lẽ vì cảm xúc vui mừng trong mắt cô quá sức rõ ràng.
Nên Tiêu Trường Uyên cúi đầu, cắn mạnh lên cái tai đỏ như ứa máu của cô.
Hai mắt Vân Phiên Phiên lại rưng rưng ậng nước.
Cuộc đời này khó sống quá.
.
Anh bạo quân quả nhiên rất biết giữ lời hứa.
Mấy ngày tiếp theo, chàng không bắt cô luyện ma công nữa.
Nhưng, Vân Phiên Phiên vẫn không thoát khỏi màn khen thưởng và trừng phạt mỗi ngày của anh bạo quân.
Hơn nữa càng ngày chúng càng có xu thế nghiêm trọng hơn.
Vân Phiên Phiên vẫn chưa bỏ ý định cũ, cô bắt đầu tìm phương án mới cho kế hoạch chạy trốn.
“Phu quân, chúng mình sắp hết tiền rồi.”
Vân Phiên Phiên lấy ngân phiếu trong rương đựng đồ ra kiểm kê, phát hiện bên trong chỉ còn hơn một trăm lượng.
Dạo này Tiêu Trường Uyên không hề vào núi săn thú nữa, vì thế Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ thuần khiết vô tội.
“Đám thú hoang trên núi đang chờ phu quân đại giá quang lâm đấy…”
Cô định lấy cớ săn thú để đuổi Tiêu Trường Uyên ra chỗ khác, sau đó nhân cơ hội này xách tay nải chạy trốn.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Trẫm bế Phiên Phiên đi săn thú chung.”
Vân Phiên Phiên từ chối khéo: “Phu quân bế thiếp thì bắn tên làm sao được? Đôi tay khỏe khoắn vạm vỡ của phu quân nên dùng để bắn tên, dùng để kiếm tiền, chứ đừng dùng vào những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt như bế thiếp…”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm lạnh nhạt.
“Phiên Phiên nói phải lắm.”
Vân Phiên Phiên nghe chàng đáp như vậy, đang định phơi phới nỗi vui.
Ai dè ngay giây tiếp theo, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trầm trầm của Tiêu Trường Uyên.
“Vậy Phiên Phiên tự đi bộ lên núi nhé.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, lập tức xìu đi như quả cà tím gặp sương giá.
Cô không thể nào từ chối Tiêu Trường Uyên cho nổi, đành phải đeo giỏ tre lên núi.
Bling Bling theo sau hai người.
Núi rừng sâu thẳm âm u, cành cây và đá vụn trải đầy dưới chân, phát ra tiếng lạo xạo qua mỗi bước đi.
Vân Phiên Phiên đi được nửa đường, hai chân bắt đầu nhũn ra.
Cô mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Tất cả là tại dạo này Tiêu Trường Uyên toàn bế cô tới lui, làm hai chân cô trở thành vật trang trí, đi chưa được mấy bước đã bắt đầu mềm nhũn cả ra.
Vân Phiên Phiên ngồi bệt xuống tảng đá vì mệt.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhu nhược đáng thương nhìn Tiêu Trường Uyên.
Cô dang hai tay ra, đòi Tiêu Trường Uyên bế mình.
“Phu quân, thiếp mệt quá…”
Tiêu Trường Uyên đi đến trước mặt cô.
Chàng cụp đôi mắt giá băng, nhìn xuống cô với vẻ mặt lạnh lùng.
“Chẳng phải nàng đã nói đôi tay của trẫm không phải là để làm những việc nhỏ nhặt vụn vặt đó ư?”
Anh bạo quân hay ghim quá đấy.
Vân Phiên Phiên lập tức nhận lỗi: “Thiếp xin lỗi, phu quân, thiếp sai rồi.”
Tiêu Trường Uyên không động cựa, chỉ lạnh lẽo nhìn cô: “Nói cho trẫm, đôi tay trẫm nên dùng để làm gì?”
Vân Phiên Phiên tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, đáp: “Nên dùng để bế thiếp ạ.”
Tiêu Trường Uyên cũng không làm khó Vân Phiên Phiên quá lâu, chàng vươn tay bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
Chàng bế cô lên, nhẹ nhàng như cầm một người giấy vậy.
Vân Phiên Phiên được chàng ấp trong lòng, lập tức thấy yên tâm hơn hẳn.
Cô tựa gò má hồng đào lên bả vai rộng lớn của Tiêu Trường Uyên.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng xâm chiếm toàn thân.
Cô híp mắt, mơ màng ngái ngủ nói: “Phu quân, hình như thiếp đi mệt rồi, chàng để thiếp ngủ một giấc nhé.”
Cơn gió nhẹ đầu Hạ mát lạnh, thổi qua rừng núi tĩnh mịch, lá cây cất tiếng xào xạc.
Lát sau, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên vẳng lại bên tai cô.
“Ngủ đi.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng chàng, lại có ảo giác như bạo quân Uyên biến lại thành chàng Uyên mất trí nhớ ngày xưa.
Bởi vì giọng chàng có vẻ hơi dịu dàng.
Vân Phiên Phiên không nghĩ thêm nữa.
Cô buồn ngủ quá.
Nên nặng nề thiếp đi.
Khi thức dậy lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng Tiêu Trường Uyên.
Họ đang ở cạnh vách đá trong núi rừng.
Phía Tây không có cây cối che đậy, phóng mắt rộng khắp, mặt trời lặn ngoài xa như chất vàng nóng chảy, phản chiếu lên những đụn mây sặc sỡ sắc màu, đẹp như gấm hoa.
Vân Phiên Phiên đắp chiếc áo đen tuyền của Tiêu Trường Uyên trên người.
Cô dụi dụi mắt, ngắm mặt trời lặn phương xa, cong đôi môi đỏ lên.
“Hoàng hôn hôm nay đẹp thật.”
Không ngờ, cô lại ngủ thẳng từ trưa tới chạng vạng.
Chàng cố ý bế cô tới đây, để cô thưởng thức cảnh mặt trời lặn tuyệt đẹp này sao?
“Sao phu quân không đánh thức thiếp dậy?”
Giờ đã là hoàng hôn, Tiêu Trường Uyên bế cô, nhất định không thể đi săn thú được.
Có lẽ hôm nay họ phải xuống núi tay không rồi.
Hình như phát hiện ra Vân Phiên Phiên đang suy nghĩ điều gì, Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Bling đi săn thú rồi.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, còn tưởng là mình nghe lầm.
“… Cái, cái gì cơ?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Trẫm đã dạy Bling cách đi săn rồi.”
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn Tiêu Trường Uyên, đôi mắt hạnh đầy vẻ kinh ngạc.
“Nhưng mà, Bling Bling chỉ là một chú cún thôi, cún con làm sao biết đi săn được?”
Tiêu Trường Uyên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Chỉ có nàng mới thấy nó là chó cún.”
Chẳng bao lâu sau, Vân Phiên Phiên nghe được tiếng động.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Bling Bling ngoạm một con thỏ hoang trong miệng quay về.
Nó ngoạm con thỏ hoang tới cạnh núi đá, có mấy con thú nhỏ đang chất đống ở đấy, cộng thêm vài củ nhân sâm.
Bling Bling thấy Vân Phiên Phiên đã dậy, đôi mắt ngập nước lập tức sáng lên, vẫy đuôi điên cuồng với cô.
Hình như nó muốn cô khen nó.
Vân Phiên Phiên sững sờ, cô trợn tròn cặp mắt hạnh trong vắt xinh đẹp lên.
Chú cún nhà cô chẳng những biết leo vách núi, biết tìm nhân sâm ngàn năm, mà còn biết cả săn thú…
Thế này chẳng hóa thành tiên rồi còn gì.
Tiêu Trường Uyên ở ngay đằng sau cô, nói nhẹ tênh: “Về sau Bling sẽ chịu trách nhiệm lên núi săn thú, kiếm tiền nuôi gia đình.”
Vân Phiên Phiên: “…” Chàng nghe thử mà xem, chàng đang nói tiếng người đấy hả?
Sao lại để một con cún nuôi cả gia đình chứ?
Tiêu Trường Uyên bỏ hết đống thú săn được vào giỏ tre.
Chàng đeo giỏ tre sau lưng, bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đi về hướng nhà mình.
Hai người dùng bữa, tắm gội xong thì nằm lên giường.
Vân Phiên Phiên vừa manh nha nghĩ bụng hình như hôm nay anh bạo quân hơi bị dịu dàng với mình.
Thì Tiêu Trường Uyên chồm người qua, bắt đầu luyện ma công.
Hai má Vân Phiên Phiên đỏ ửng, người cô nhũn cả ra.
Sau khi tan tành mộng đẹp, cô bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ về kế hoạch chạy trốn.
Một lát sau, cuối cùng cái đầu rối như tơ vò của cô cũng nảy ra một ý.
“Phu quân, chàng không muốn về hoàng cung sao?”
Nhắc đến cũng kỳ, kể từ khi nhớ lại tất cả, Tiêu Trường Uyên chưa từng nhắc đến việc trở lại hoàng cung.
Ở trong nguyên tác, sau khi nhớ lại chuyện cũ, Tiêu Trường Uyên lập tức xông về hoàng cung.
Nhưng, Tiêu Trường Uyên bây giờ lại chưa từng đề cập đến chuyện này.
Tiêu Trường Uyên ôm thân thể yểu điệu của Vân Phiên Phiên, ngón tay xanh xao mảnh khảnh vuốt ve bờ vai ngọc ngà trắng hồng của cô.
Nét mặt chàng lạnh lùng, đôi mắt phượng híp lại, khóe mắt vương chút lười biếng sau khi được thỏa mãn.
“Phiên Phiên muốn tới hoàng cung à?”
Vân Phiên Phiên nín thở, lo lắng gật đầu.
Tiêu Trường Uyên hỏi với giọng điệu lãnh đạm.
“Vì sao?”
Vân Phiên Phiên vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt nói: “Bởi, bởi vì thiếp muốn làm Hoàng Hậu.”
[HẾT CHƯƠNG 60].