“Phiên Phiên, ban nãy nàng trò chuyện với ai thế?”
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vang lên bên tai Vân Phiên Phiên.
Giọng chàng mang vẻ lười biếng sau khi được thỏa mãn.
Kèm theo chút nguy hiểm thoáng qua.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Tim cô không khỏi đập dồn dập.
Làm sao Tiêu Trường Uyên lại có thể nghe thấy tiếng trò chuyện giữa cô và hệ thống?
Rõ ràng cô chẳng phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Dường như nhận thấy sự nghi hoặc của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên chậm rãi nói: “Ban nãy tiếng thở của nàng không giống bình thường lắm, rõ ràng nàng sắp ngủ rồi, nhưng lại như đột ngột bừng tỉnh.
Trong một khoảng thời gian rất dài, nàng không hề thở, như đang nói chuyện với ai vậy.”
Tiêu Trường Uyên còn biết tường tận tần suất thở của Vân Phiên Phiên khi nói chuyện với người khác.
Vân Phiên Phiên sửng sốt, lập tức thấy rợn người.
Dục vọng khống chế của anh bạo quân với cô mãnh liệt quá rồi đấy?
Chàng ta còn kiểm soát cả tiếng thở của cô nữa.
Vân Phiên Phiên cảm thấy mình sắp ngạt khí.
Nghe chàng nói vậy, cô thậm chí còn quên mất làm sao để hít thở bình thường.
Tiêu Trường Uyên phát hiện ra cô ngừng hô hấp.
Chàng chậm rãi chống người dậy, đôi môi mỏng hơi mím, duỗi tay nắm cằm cô, xem xét tình hình của Vân Phiên Phiên.
Chàng thấy hàng mày mảnh của thiếu nữ chau lại, gò má trắng hồng đỏ lên, có vẻ đang bị khó thở.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
“Nàng sao thế?”
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt hạnh rưng rưng nước mắt, ấm ức đáng thương nhìn Tiêu Trường Uyên.
Hàng mi đen dài cong vút kia tựa như con bướm gẫy cánh đang rung nhè nhẹ.
“Nghe phu quân nói thế, thiếp quên cả cách thở bình thường rồi.”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, cau mày nói: “Sao Phiên Phiên ngốc thế, còn quên cả cách thở nữa ư?”
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của vị vua vừa như ghét bỏ, lại vừa như yêu chiều.
Nước mắt của Vân Phiên Phiên hoen mi, cô nức nở nhìn Tiêu Trường Uyên: “Tại vì vừa nãy phu quân đột nhiên bàn về chuyện hô hấp với thiếp chứ sao nữa, bình thường thiếp có để ý chuyện đấy đâu, bây giờ phải làm sao đây? Hình như thiếp thật sự không biết thở…”
Tiêu Trường Uyên nhíu nhíu mày, hơi bất đắc dĩ nói: “Làm theo trẫm nhé, nào, hít vào, thở ra…”
Vân Phiên Phiên làm theo lời chàng, hít vào, thở ra, nhưng vẫn cảm thấy nhịp thở sai sai.
Cô càng để ý đến hơi thở của mình, thì càng thấy ngạt hơn: “Không ổn rồi, nhịp thở của phu quân không hợp với thiếp, dài quá, thiếp thở ngắn hơn phu quân.”
Hai người nghiên cứu nhịp hô hấp một lúc lâu.
Bụng Vân Phiên Phiên tự dưng sôi òng ọc vì đói.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, thiếp đói rồi.”
Cô đã không ăn gì suốt một ngày trời.
Tiêu Trường Uyên chau mày nói: “Trẫm sai người mang thức ăn lên.”
Vân Phiên Phiên nũng nịu gật đầu: “Vâng.”
Tiêu Trường Uyên đứng dậy, choàng long bào màu đen thêu hoa văn tối màu lên, từ tốn đi về phía cửa điện.
Tiêu Trường Uyên đi rồi, đột nhiên Vân Phiên Phiên thấy dễ thở hơn nhiều.
Hóa ra không phải cô quên mất cách thở, mà cô chỉ đơn giản là sợ Tiêu Trường Uyên mà thôi.
Khi chàng ta nghi ngờ cô, cô sẽ vô thức cảm thấy khó thở.
Chiều nay, chàng ta suýt dìm chết cô trong bể tắm.
Cơ thể cô bắt đầu sợ hãi Tiêu Trường Uyên theo bản năng.
Tiêu Trường Uyên mở cửa điện ra, người hầu trong cung lập tức bước lên.
Chàng ra lệnh cho đám hầu mấy câu, các cung nhân nhanh chóng mang những món ngon nóng hổi còn nghi ngút khói vào tẩm điện, cung kính đặt lên chiếc bàn bằng gỗ sưa chạm hoa văn mây cuộn.
Xong xuôi, họ lại ra khỏi tẩm điện, đóng cửa điện lại.
Toàn bộ quá trình này, đám cung nhân chẳng hề dám ngẩng đầu lấy một lần.
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đặt nàng trên chiếc ghế trước bàn.
Sáu món và một canh bày trên bàn, thêm cả hai đĩa điểm tâm nữa.
Vân Phiên Phiên phát hiện tất cả những món ăn này đều được để trong bộ đồ ăn bằng bạc, ngay cả bát đũa cũng làm bằng bạc trắng.
Cô nghĩ bụng Tiêu Trường Uyên làm vậy chắc là để thử độc.
Vân Phiên Phiên thầm thở than trong lòng, làm hoàng đế quả nhiên nguy hiểm thật, lúc nào cũng phải đề phòng có kẻ hạ độc.
Tiêu Trường Uyên nhấc đũa lên, định đút cho Vân Phiên Phiên ăn.
Vân Phiên Phiên chớp chớp cặp mắt hạnh trong vắt xinh đẹp, nhìn chàng với vẻ yếu ớt đáng thương.
“Phu quân, thiếp muốn tự ăn.”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô.
Chắc là trông cô đáng thương quá.
Nên Tiêu Trường Uyên mở lòng từ bi đưa đũa bạc cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên nhận đôi đũa bạc từ chàng.
Quả thực mừng muốn rớt nước mắt.
“Cảm ơn phu quân.”
Cuối cùng cô cũng có thể tự ăn tối rồi.
Không phải để chàng đút như con búp bê vải nữa.
Vân Phiên Phiên ăn nhanh như gió cuốn, Tiêu Trường Uyên ngồi bên cạnh, cùng ăn với cô.
Hai người dùng bữa xong, Tiêu Trường Uyên sai đám hầu vào dọn dẹp.
Sau khi trở về hoàng cung, thay đổi lớn nhất chính là thời gian Tiêu Trường Uyên ở cạnh cô càng dài hơn.
Trước kia, hồi ở làng họ Giang, Tiêu Trường Uyên còn vào bếp nhóm lửa nấu cơm gánh nước giặt đồ, mấy việc này sẽ tiêu tốn một ít thời gian của chàng.
Nhưng bây giờ, đám người hầu kẻ hạ trong cung nhận hết những công việc ấy, Tiêu Trường Uyên ở cạnh cô suốt ngày.
Chẳng rời xa cô dù chỉ nửa khắc.
Rửa mặt xong, Tiêu Trường Uyên ôm thân thể Vân Phiên Phiên, nằm trên chiếc long sàng che rèm lụa vàng kim.
Ngọn đèn cung đình tỏa ra ánh sáng vàng dìu dịu.
Vân Phiên Phiên nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về lời hệ thống nói.
Cô vượt thời không đến thế giới này, vốn dĩ là để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Bây giờ cô đã làm xong nhiệm vụ, tất nhiên nên về nhà thôi.
Nếu Tiêu Trường Uyên vẫn là chàng Uyên mất trí nhớ dịu dàng biết chừng mực ngày xưa.
Có lẽ Vân Phiên Phiên còn do dự không biết có nên về nhà hay không.
Bởi vì cô thích chàng Uyên mất trí nhớ, cô không nỡ xa chàng.
Nhưng Tiêu Trường Uyên bây giờ chỉ là một tên cuồng khống chế lạnh lùng tàn bạo.
Chàng ta thậm chí còn muốn giết cô.
Vân Phiên Phiên không tìm thấy bất cứ lý do gì để ở lại thế giới này nữa.
Cô phải về nhà.
Sự quyết tâm trào dâng trong lòng Vân Phiên Phiên.
Cô phải chết trước mặt Tiêu Trường Uyên.
Cô phải để lại cái xác lạnh lẽo cho chàng ta.
Cô phải dùng cái chết…
Để tôn ánh trăng là chính mình lên ngôi.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên mở mắt ra.
Cô ngạc nhiên phát hiện Tiêu Trường Uyên vẫn nằm cạnh mình.
“Phu quân, chàng không phải lên triều sao?”
Tiêu Trường Uyên nằm trên long sàng, chống người bằng một tay, cặp mắt đen nhìn cô đầy sâu xa.
“Trẫm bãi triều ba ngày, ở bên Phiên Phiên.”
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, tim hơi thót lại.
Nếu cái ông sát thần này cứ ru rú cạnh cô, thì cô không có cơ hội tự vẫn được rồi.
Vân Phiên Phiên đã nghĩ về phương pháp chết suốt đêm qua.
Trong hoàng cung không có độc dược, cô không thể uống thuốc độc tự sát được.
Quá trình thắt cổ bằng lụa trắng lại đau đớn quá, Vân Phiên Phiên không muốn chết khổ sở như thế.
Cho nên cuối cùng Phiên Phiên lựa chọn tự tử bằng trâm vàng.
Lấy tiền đề là Tiêu Trường Uyên không ở ngay sát cạnh cô.
Nếu Tiêu Trường Uyên ở cạnh cô, chàng ta nhất định sẽ cản cô lại.
Chàng ta nhanh hơn cô, còn khỏe hơn cô, nếu chàng ta đánh cô ngất xỉu trước khi cô kịp tự sát, thì cô sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa.
Bởi vì chàng ta sẽ bắt đầu đề phòng với tất cả hành vi nguy hiểm của cô.
Hệ thống chỉ nói Vân Phiên Phiên phải chết trước mắt Tiêu Trường Uyên, chứ không bảo cô phải tự vẫn ngay trước mặt chàng ta.
Cô có thể chuẩn bị lúc chàng ta lên triều, rồi đâm chết bản thân bằng kim trâm trước khi chàng ta hạ triều.
Như vậy cô có thể kéo dài hơi tàn, chết ngay trước mắt Tiêu Trường Uyên.
Kế hoạch vô cùng hoàn hảo, Vân Phiên Phiên muốn chết luôn cho chóng, tránh đêm dài lắm mộng.
Vân Phiên Phiên tận tình khuyên nhủ: “Phu quân là vua, nên lấy việc nước làm trọng…”
Tiêu Trường Uyên nói với giọng điệu thờ ơ: “Trẫm là bạo quân, bạo quân không cần quan tâm đến việc nước.”
Chàng chỉ muốn quan tâm đến Phiên Phiên của chàng.
Vân Phiên Phiên: “…”
Đúng là nói có sách mách có chứng, làm người ta phục lăn.
Vân Phiên Phiên không chịu bỏ cuộc, cô khuyên Tiêu Trường Uyên mãi, tới khi miệng đắng lưỡi khô.
Tiêu Trường Uyên vẫn lù lù bất động như trái núi.
Chàng còn cố chấp hơn cả tưởng tượng của cô.
Cuối cùng Vân Phiên Phiên mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đành phải thôi.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân, thôi nhịn chàng ta thêm ba hôm nữa.
Ba ngày sau, cô sẽ chết, để cái tên này có hối cũng không kịp.
Hai người ăn xong bữa sáng, Vân Phiên Phiên muốn dạo hoàng cung, nên đề nghị Tiêu Trường Uyên đưa cô đi loanh quanh.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, định bế Vân Phiên Phiên lên, đi du ngoạn ở Ngự Hoa Viên, nhưng Vân Phiên Phiên sợ sệt né ngay.
Tiêu Trường Uyên ôm hụt, khuôn mặt điển trai lạnh lùng có vẻ bực bội, giọng chàng nhuốm màu nguy hiểm.
“Trẫm cho nàng trốn à?”
Vân Phiên Phiên cảm thấy ngày nào cũng bị chàng bế tới bế lui thì hơi mất mặt.
Ngày xưa họ còn ở làng họ Giang thì thôi, bây giờ vào cung rồi, chàng vẫn bế cô như búp bê vải.
Như thế đám người hầu trong cung biết đối xử với cô làm sao?
Nếu chuyện này lan từ hậu cung ra triều đình, chẳng phải cô sẽ trở thành trò cười cho khắp thiên hạ ư?
Vân Phiên Phiên không muốn thế.
Dù sao cô cũng sắp rời khỏi đây rồi, cô có dũng khí để phản kháng Tiêu Trường Uyên, vì thế cô nói: “Thiếp muốn tự đi cơ, ngày nào cũng để phu quân bế, chân thiếp sắp tê cứng rồi.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy thì chau mày lại.
“Sao nàng nhõng nhẽo thế.”
Vân Phiên Phiên hơi bị ấm ức.
Cô nhõng nhẽo hồi nào, rõ ràng là tại dục vọng khống chế của chàng ta mạnh quá ấy.
Tuy Tiêu Trường Uyên có trách móc Vân Phiên Phiên một câu, nhưng chàng không ép cô.
Vân Phiên Phiên cuối cùng đã có quyền đi lại tự do.
Điều ấy khiến Vân Phiên Phiên hơi kinh ngạc, cô không ngờ Tiêu Trường Uyên lại dễ thỏa hiệp như thế, chàng đồng ý ngay dễ như trở bàn tay.
Vân Phiên Phiên nghĩ tới nghĩ lui, trước đó Tiêu Trường Uyên kiểm soát cô như thế, lẽ nào là vì cô chưa từng dứt khoát phản kháng chàng?
Tuy rằng có rất nhiều chuyện cô không muốn làm, nhưng Tiêu Trường Uyên hù dọa mấy câu, cô lại không dám nói là mình không muốn nữa.
Vân Phiên Phiên ép bản thân đừng nghĩ nhiều thêm về việc này.
Cô đã quyết định phải rời khỏi nơi đây.
Đối với cô bây giờ, nghĩ quá nhiều, chẳng có lợi ích gì.
Tiêu Trường Uyên đưa Vân Phiên Phiên đi dạo Ngự Hoa Viên.
Ở đây tĩnh lặng, phong cảnh như tranh vẽ.
Núi giả đá xanh vờn quanh dòng suối trong vắt, thêm cả mái đình thủy tạ rường cột chạm trổ xây kế dòng nước, khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Vân Phiên Phiên tựa lan can của nhà thuỷ tạ, ngắm đám cá chép hoa béo múp được nuôi trong suối một lát.
Cô ngước mắt lên, đột nhiên thấy một toà lầu cực cao.
Cô chỉ vào nơi đó, hỏi: “Phu quân, kia là lầu gì?”
Tiêu Trường Uyên ngước mắt nhìn toà nhà nọ.
Chàng thờ ơ nói: “Đó là lầu Đoạt Nguyệt.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, nhìn kỹ về hướng đấy, lòng thầm kinh ngạc cảm thán.
Hoá ra toà nhà đấy chính là lầu Đoạt Nguyệt trong tiểu thuyết.
Vân Phiên Phiên có ấn tượng rất sâu đậm với toà lầu này, bởi vì nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên đã từng bắt nữ chính Diệp Tố Hinh đứng ở trên ấy, phơi gió lạnh hát cho các vị thần tiên trên trời nghe.
Nữ chính suýt đóng đá thành pho tượng điêu khắc bằng băng, có bắt Vân Phiên Phiên phải quên hình ảnh này cũng khó.
Vân Phiên Phiên lập tức hưng phấn nói: “Phu quân, thiếp muốn lên đấy ngắm cảnh.”
Lầu Đoạt Nguyệt cao 20 trượng, tổng cộng hơn 300 bậc thang.
Lúc trèo đến bậc thứ một trăm mấy, Vân Phiên Phiên đã thở hồng hộc vì mệt, quần áo tích đầy hơi nóng.
Cô quay đầu lại, gò má hồng hào đỏ ửng, vươn hai tay ra với Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, chàng bế thiếp lên đi.”
Tiêu Trường Uyên cụp mi nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng.
“Chẳng phải Phiên Phiên nói hôm nay muốn tự đi sao?”
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước, lập tức làm nũng: “Phu quân, thiếp mệt quá đi.”
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, bế ngang Vân Phiên Phiên lên, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc, đôi môi mỏng hơi mím.
Biểu cảm của chàng rất khó giải thích, không rõ là đang vui hay không vui.
Vân Phiên Phiên không để ý đến chuyện vui giận của chàng, chỉ bấu chặt ngón tay vào vạt áo trước ngực chàng.
Cô đột nhiên cảm thấy, làm búp bê vải cũng có mấy điểm tốt, ít nhất là không phải leo cầu thang vất vả.
Tiêu Trường Uyên không đi cầu thang, mà dùng khinh công bay thẳng lên mái nhà.
Tới đài ngọc, Vân Phiên Phiên nhảy xuống từ lòng chàng.
Hai chân vừa chạm đất là cô tươi tỉnh phấn khởi chạy đến cạnh lan can bằng đá cẩm thạch trắng ngay.
Cô dõi mắt trông về nơi xa, thu hết cảnh hoàng cung vào mắt mình.
Cô thậm chí còn có thể thấy con đường dài và bậc thang ngoài cung điện, nhà cửa phố xá, và cả cảnh núi biếc sương xanh, rừng rậm thăm thẳm đằng xa.
“Trước kia ngày nào phu quân cũng đến đây quan sát thiên hạ à?”
Vân Phiên Phiên đứng đây, có ảo giác như mình là chủ của đất trời.
Cô cho rằng Tiêu Trường Uyên xây nên toà lầu cao này, là để quan sát thiên hạ.
Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Trẫm ít đến lắm.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, cô đột nhiên nhớ ra, Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác tính tình lạnh nhạt, thanh tâm quả dục.
Hình như chàng cũng không có hứng thú với thiên hạ, chẳng qua chàng đã bị Chiêu Diễm Đế ép phải thay đổi theo chiều hướng xấu.
Trong lúc báo thù, chàng tiện thể trở thành chủ nhân của thiên hạ thôi.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy Tiêu Trường Uyên hơi đáng thương.
Vân Phiên Phiên hóng gió một lát trên lầu Đoạt Nguyệt, rồi về tẩm điện theo Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, thiếp không có tẩm điện riêng sao?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Tẩm điện của trẫm chính là tẩm điện của Phiên Phiên.”
Vân Phiên Phiên do dự hỏi: “Nhưng làm thế liệu có hợp quy củ không?”
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên nhìn vào Vân Phiên Phiên: “Phiên Phiên, nàng có biết tại sao trẫm lại muốn làm bạo quân không?”
Bởi vì anh là nhân vật phản diện chứ sao.
Vân Phiên Phiên đáp: “Không biết.”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Bởi vì làm bạo quân thì có thể tùy theo ý mình, không phải tuân theo quy củ.
Trẫm không thích bị người khác khống chế, trên cuộc đời này, không có bất kì ai, bất kì quy củ gì có thể trói buộc được trẫm.
Trẫm muốn bao trùm trên quy củ, để tất cả mọi người phải cúi đầu xưng thần với trẫm.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, mặt hơi tái đi.
Bởi vì trùng hợp thay, cô đã làm chuyện mà Tiêu Trường Uyên ghét nhất.
Cô đã lừa Tiêu Trường Uyên xoay mòng mòng như chong chóng.
Thảo nào Tiêu Trường Uyên lại muốn giết cô.
Vân Phiên Phiên chìm trong sợ hãi, nên quên mất không hỏi Tiêu Trường Uyên, tại sao chàng lại không thích bị người khác kiểm soát như thế.
Tiêu Trường Uyên ở cạnh Vân Phiên Phiên ba ngày.
Ngày nào hai người cũng bám dính lấy nhau, tối nào cũng luyện ma công đến nửa đêm.
Vân Phiên Phiên nghĩ bụng mình sắp xa chàng rồi, nên biểu hiện nhiệt tình hơn trước, thậm chí còn chủ động hôn chàng.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại nhíu mày né tránh nụ hôn của cô, tiện đà cúi đầu chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Vân Phiên Phiên không hiểu tại sao chàng lại kháng cự mỗi lúc cô chủ động hôn chàng.
Cô chỉ cho là đầu óc thằng cha này chập mạch.
Ba ngày rốt cuộc cũng trôi qua, hôm nay Vân Phiên Phiên thức giấc từ giờ Dần (3-5h sáng).
Cô tự mặc bộ quần áo lên triều màu đen thêu hoa văn rồng vàng cho Tiêu Trường Uyên, đội mũ miện có dải ngọc rủ cho chàng.
Tiêu Trường Uyên thấy hơi ngạc nhiên, cúi đầu thơm lên gò má trắng hồng của cô.
“Sao hôm nay Phiên Phiên nghe lời thế?”
Vân Phiên Phiên không thể nói là vì mình đang vui được, đành phải bịa chuyện: “Thiếp không nỡ xa phu quân đấy.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, quả nhiên vui sướng híp cặp mắt phượng lại.
Chàng dịu giọng: “Vậy hôm nay trẫm không lên buổi triều sớm nữa, ở lại tẩm điện với Phiên Phiên.”
Vân Phiên Phiên: “…” Bây giờ mình rút lại câu nói kia có còn kịp nữa không?
Hiển nhiên là không kịp rồi.
Vân Phiên Phiên miễn cưỡng khuyên nhủ: “Phu quân đã bãi triều ba ngày, nếu còn tiếp tục bãi triều nữa, đám triều thần kia sẽ bàn luận về thiếp thế nào đây? Họ nhất định sẽ cho rằng thiếp là yêu phi hại nước hại dân.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Phiên Phiên muốn làm yêu phi sao? Muốn làm thì cứ làm đi, không cần để ý tới lời của lũ triều thần kia, chúng không lật thiên hạ của trẫm được đâu.”
Khi vị vua nói những lời này, cặp mắt phượng tối tăm đen kịt của chàng lóe lên vẻ dạt dào hứng thú.
Vân Phiên Phiên: “…” Cái kiểu tính cho tôi làm yêu phi của anh là thể loại gì đấy?
Tiêu Trường Uyên bảo bãi triều, là bãi triều thật luôn.
Lần này chàng nói sẽ bãi triều nửa tháng, vứt hết công việc cho tả hữu thừa tướng.
Quả này đúng thực Vân Phiên Phiên đã tự vác đá đập lên chân mình.
Nhưng cô không chịu bỏ cuộc, bắt đầu suy nghĩ làm sao để chết trước mặt Tiêu Trường Uyên.
Nửa tháng dài quá, cô không đợi được tới thời khắc ấy.
Cô phải lập tức chết rồi về nhà ngay.
Tuy Tiêu Trường Uyên không lên triều, nhưng tả hữu thừa tướng sẽ đưa những tấu chương họ cho là quan trọng tới tẩm điện của Tiêu Trường Uyên, đề nghị chàng tự phê duyệt.
Hôm nay, Tiêu Trường Uyên đang phê duyệt tấu chương, Vân Phiên Phiên mở cửa sổ ra, phát hiện mình có thể nhìn thấy lầu Đoạt Nguyệt từ tẩm điện.
Một kế hoạch điên rồ nảy ra trong đầu cô.
Vân Phiên Phiên đợi mấy hôm, rốt cuộc cũng đợi được tới đêm trăng tròn.
Gió mát trăng thanh, sao lạnh điểm xuyết.
Ông trăng tròn sáng tỏ, treo cao trên màn đêm.
Bóng đêm mông lung.
Vân Phiên Phiên kéo tay Tiêu Trường Uyên, hưng phấn nói: “Phu quân, thiếp muốn lên lầu Đoạt Nguyệt ngắm trăng.”
Hôm nay cô cố ý mặc một bộ cung trang màu hồng.
Váy hồng như sen, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt trần của cô, khiến cô thêm mỹ miều say lòng người, sáng trong như trăng rằm, dịu dàng thanh nhã.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nói: “Trăng ở đâu chẳng thế, lầu Đoạt Nguyệt cao quá, buổi đêm lên đấy rất nguy hiểm, dễ bị trượt chân.”
Đôi mắt hạnh ngập nước của Vân Phiên Phiên nhìn chàng, ánh mắt cô tựa như một bé mèo đáng thương vô tội.
“Nhưng mà thiếp muốn lên lầu Đoạt Nguyệt ngắm trăng ý…”
Tiêu Trường Uyên thấy cô yếu đuối đáng thương thế này, đành phải nói: “Trẫm bế nàng lên, nàng không cần leo cầu thang nữa.”
Vân Phiên Phiên lập tức gật đầu, cong mắt lên, nở một nụ cười xán lạn.
“Cảm ơn phu quân, phu quân tốt với thiếp nhất.”
Tiêu Trường Uyên cho lui hết những kẻ xung quanh, để Vân Phiên Phiên xách một chiếc đèn cung đình tinh xảo.
Chàng bế ngang Vân Phiên Phiên lên, nhanh nhẹn bay xuyên qua hoàng cung rực rỡ ánh đèn như một cái bóng.
Đêm lạnh như nước, Tiêu Trường Uyên dùng khinh công bay dọc cầu thang lên mái của lầu Đoạt Nguyệt.
Trăng sáng trên cao, gió phất vào mặt, tóc đen tung bay, vạt áo phấp phới.
Sau khi hai chân chạm đất, Vân Phiên Phiên xách ngọn đèn cung đình, hưng phấn chạy đến ven lan can, ngẩng đầu trông trăng.
Ngọn đèn cung đình tù mù cô xách lúc chớp lúc tắt trong gió cuốn.
Vân Phiên Phiên vui vẻ nói: “Phu quân, trăng đêm nay đẹp quá!”
Tiêu Trường Uyên thấy người cô sắp nhoài ra ngoài lan can thì hơi cau mày lại, đưa tay kéo Vân Phiên Phiên về đằng sau.
“Phiên Phiên, chỗ đó nguy hiểm, đừng đứng ở…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Trường Uyên đã cảm thấy ngực mình bị ấn một cái.
Vân Phiên Phiên lại còn duỗi tay đẩy mạnh chàng ra.
Trong khoảnh khắc chàng ngã xuống.
Tiêu Trường Uyên khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Đồng tử co chặt.
Chàng thấy một cảnh tượng khiến chàng tức giận vô cùng.
Vân Phiên Phiên duỗi tay, đẩy mạnh cơ thể Tiêu Trường Uyên ra.
Cô biết, anh bạo quân yếu ớt mong manh dễ bị đẩy ngã.
Ngày xưa, cô tưởng mẹ tác giả cho mình bàn tay vàng này để cô từ chối chàng.
Mãi tới giờ khắc này, cô mới biết, mẹ tác giả cho cô bàn tay vàng này là để cô được về nhà!
Vân Phiên Phiên đẩy phắt Tiêu Trường Uyên ra, quẳng cây đèn cung đình mình đang xách đi.
Cô xoay người trèo lên lan can bằng cẩm thạch trắng.
Ngọn gió đêm trên cao thổi qua mái tóc đen tựa như dòng thác của cô.
Cuồng phong thốc đến, làm chiếc váy dài mỏng màu hồng cô mặc bay lên.
Gió thổi căng tay áo, váy dập dềnh sóng hồng.
Toàn bộ quá trình này không quá ba giây.
Đêm khuya Thất Tịch như mơ, lấy trăng làm đất bắc cầu thang mây.
Dưới vầng trăng tròn trắng ngà sáng tỏ, thiếu nữ áo hồng đạp lên lan can bằng đá cẩm thạch trắng, dang rộng hai tay, tung người nhảy xuống.
Cô tựa như một con bướm trắng phá kén chui ra.
Thả mình tự sát trong đêm trăng.
Vân Phiên Phiên nhắm chặt mắt lại.
Hàng mi rung loạn trong gió cuốn.
Cô không hề cảm nhận được chút sợ hãi nào, trong lòng cô chỉ có niềm vui sướng vì sắp được về nhà.
Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.
Nhưng cơ thể cô bỗng dừng lại giữa không trung.
Có người túm chặt cánh tay cô lại.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run rẩy.
Cô kinh ngạc mở mắt ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Má cho con bàn tay vàng không phải để con dùng như thế đâu nhá!
[HẾT CHƯƠNG 65].