Gió mát trăng thanh, bóng đêm như nước.
Vân Phiên Phiên ngửa đầu nhìn lên.
Tim đập loạn xạ.
Tiêu Trường Uyên lại còn vươn tay ra túm được cổ tay cô.
Chàng túm cô lại bằng một tay, tay kia giữ chặt lan can ngọc.
Chàng tóm cánh tay Vân Phiên Phiên, treo mình trên lan can bằng đá cẩm thạch trắng.
Thân thể hai người đung đưa trong không trung vì quán tính.
Những ngón tay đang bám trên lan can cẩm thạch của Tiêu Trường Uyên mảnh khảnh trắng muốt, gân xanh giần giật trên mu bàn tay.
Nhất định là trong khoảnh khắc Vân Phiên Phiên nhảy xuống khỏi lầu cao, chàng nhảy theo cô đã không chút do dự, nên mới treo mình trên lan can ngọc.
Làn gió đêm mát lạnh phất qua mái tóc đen như thác nước của vị vua.
Tóc đen bay tán loạn trong gió cuốn, long bào phần phật.
Vân Phiên Phiên thấy đôi mắt lạnh lùng hung ác như đang ứa máu của vị vua.
Tựa như ngọn núi băng phủ máu, rét căm đáng sợ.
Tim cô siết chặt.
Mặt Vân Phiên Phiên trắng bệch vì sợ.
Hơi thở nghẹn lại.
Cô biết.
Mình toi đời rồi.
Phần cổ tay bị Tiêu Trường Uyên nắm chặt của Vân Phiên Phiên như bị chàng bóp nát tại trận.
Cô đau đến độ nói không nên lời.
Người cô hơi rung rinh, Tiêu Trường Uyên nâng cánh tay của cô lên, dễ dàng như xách tai một con thỏ.
Chàng tàn nhẫn quẳng cô lên đài ngọc của lầu Đoạt Nguyệt.
Hai chân Vân Phiên Phiên nhũn ra vì sợ, cô ngã lăn ra đất, toàn thân run bần bật.
Cô khiếp hãi tới nỗi còn chẳng có sức để bò dậy.
Tiêu Trường Uyên xoay người đi lên, hai mắt đỏ quạch như nhuộm máu, vẻ mặt hung ác, đôi môi mỏng mím chặt.
Chàng bước từng bước về phía Vân Phiên Phiên.
Dưới ánh trăng thê lương, gương mặt tuấn tú tái nhợt tựa sương giá kia vô cùng yêu dị khát máu ma quái.
Toàn thân chàng đè nén áp suất thấp như giông bão sắp đến, hàng mi phủ một lớp vụn băng, mang theo lửa giận ngập trời.
“Tại sao?”
Giọng người đàn ông âm trầm như nhỏ máu.
Giọng nói lạnh băng giá buốt của chàng không giống đang chất vấn, mà như đang lấy mạng cô.
Toàn thân Vân Phiên Phiên run bần bật không kiểm soát nổi.
Môi cô run run.
Không nói nên lời.
Cái bóng đáng sợ của người đàn ông phủ lên thân hình nhỏ xinh yếu mềm của người con gái.
Chàng vươn bàn tay to mảnh khảnh trắng muốt ra, kẹp cứng cằm cô lại.
Hai tròng mắt của người đàn ông ngập vẻ độc địa khát máu, quai hàm chàng căng lên.
Chàng nhìn chằm chằm vào mắt cô, thong thả hỏi cô từng câu từng chữ.
“Tại sao nàng lại nhảy xuống?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo như bão tuyết trên núi băng.
Vân Phiên Phiên chưa bao giờ sợ Tiêu Trường Uyên như lúc này.
Cô những tưởng Tiêu Trường Uyên mà mình từng gặp trong bể tắm đã đủ đáng sợ rồi, nhưng cô không ngờ rằng, Tiêu Trường Uyên lúc này còn đáng sợ hơn Tiêu Trường Uyên trong bể tắm gấp mười lần, hoặc có thể là gấp trăm lần, gấp ngàn lần…
Cô thậm chí còn cảm nhận được sát khí của chàng đối với mình.
Dòng khí lạnh thấu xương không ngừng tỏa ra từ người chàng.
Vân Phiên Phiên sợ đến nỗi nói không nên lời, toàn thân run bắn.
Cô hãi hùng tột độ, người run như cầy sấy nên không để ý những ngón tay của người đàn ông cũng đang run lẩy bấy.
Ngay từ khoảnh khắc Vân Phiên Phiên nhảy xuống khỏi tòa lầu cao chót vót kia, Tiêu Trường Uyên đã thấy hoảng sợ cùng cực, thân thể không khỏi run rẩy.
Nếu chàng chỉ chậm một bước thôi, thì cô gái chết tiệt này đã vuột khỏi tay chàng, rơi xuống khoảng không, đập người lên mặt đất, tan nát máu thịt.
Chính vì thế, Tiêu Trường Uyên mới không đàn áp nổi cơn giận điên cuồng.
Vân Phiên Phiên chìm trong sợ hãi.
Giọng nói lạnh băng vô cùng tàn nhẫn của người đàn ông vang lên.
“Vân Phiên Phiên, nói đi.”
Vân Phiên Phiên sợ tới mức hàng mi lay động, đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước, trông như sắp khóc đến nơi.
Cô run run môi nói: “Tôi, tôi muốn về nhà…”
“Về nhà?”
Người đàn ông giữ chặt cằm cô, giọng nói lạnh lẽo như nước.
“Vì sao phải về nhà? Trẫm đối xử với nàng còn chưa đủ tốt sao?”
Vân Phiên Phiên nghe chàng nói vậy, hàng mi run rẩy, giọt lệ trong suốt nóng hổi tràn ra khỏi mi mắt, lượn theo gương mặt tái nhợt của cô, rơi trên mu bàn tay xanh xao thon dài của Tiêu Trường Uyên, trông cô cực kỳ yếu ớt đáng thương.
Cô ngân ngấn nước mắt, nói: “Không tốt, chẳng tốt chút nào, tôi không muốn làm búp bê vải của chàng, tôi chỉ muốn về nhà thôi…”
“Búp bê vải?”
Người đàn ông tức quá bật cười.
Chàng bóp chặt cái cằm nõn nà của cô, giọng chàng lạnh lẽo đến độ làm người ta hãi hùng: “Nàng cảm thấy trẫm coi nàng như búp bê vải ư?”
Vân Phiên Phiên trông chàng hung ác nham hiểm như thế, thì không kìm nổi nỗi sợ trong lòng.
Cô đã từng trải qua cảm giác hút chết.
Tiêu Trường Uyên đè cô dưới hồ nước, khiến cô không thở nổi.
Dáng vẻ lúc này của Tiêu Trường Uyên trông còn đáng sợ hơn khi ở hồ nước hôm ấy.
Vân Phiên Phiên cảm thấy hôm nay mình chết chắc rồi.
Cô sắp chết đến nơi, nhưng trong lòng lại có niềm thôi thúc muốn trút hết tất cả.
Dù sao hôm nay cô cũng khó lòng thoát khỏi cái chết, chi bằng trước khi chết cứ xả hết mọi bất mãn của mình đối với chàng ta cho sướng đời.
Mắt Vân Phiên Phiên ửng đỏ, cô rưng rưng chực khóc nói: “Chẳng lẽ tôi không phải là con búp bê vải chàng nắm trong tay sao? Chàng không ngừng kiểm soát lời nói hành vi của tôi, kiểm soát hơi thở của tôi, thậm chí chàng còn muốn kiểm soát cái chết của tôi.
Ở bên cạnh chàng, tôi không tài nào thở nổi.
Chàng còn nhớ hôm ấy tôi nói mình quên mất cách thở không? Thật ra tôi không hề quên cách thở, tôi chỉ đơn thuần sợ chàng thôi, chàng khiến tôi không thở nổi…”
Vân Phiên Phiên rốt cuộc cũng kể ra tất cả bất mãn của mình, nói toạc hết với Tiêu Trường Uyên.
Cô gân cổ, lệ rơi như mưa, nhìn chàng với đôi mắt đỏ sậm ướt đẫm.
Cô đang chờ đợi cái chết của mình, cảm giác giải thoát gần như tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Tiêu Trường Uyên không ngờ.
Vân Phiên Phiên lại có nhiều bất mãn với chàng như thế.
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên hơi mím lại, chàng rủ đôi mắt đen kịt âm u lạnh lẽo xuống, nhìn khuôn mặt Vân Phiên Phiên.
Mặt thiếu nữ tái mét, môi cắt không còn giọt máu, hàng mi cong vút dính những giọt nước mắt trong suốt.
Hàng mi của cô run rẩy, hiền hòa thanh tú, trông cô vô cùng yếu đuối đáng thương.
Đôi mắt hạnh ẩn dưới hàng mi đen dày ướt át đỏ hoe.
Đồng tử đen tuyền, y như mắt mèo, dịu dàng và vô tội.
Phiên Phiên của chàng không chỉ có cặp mắt như một cô mèo giảo hoạt, mà tính cách nàng cũng giống mèo.
Mèo sẽ ngoan ngoãn nép trong lòng chủ, thân mật cọ lên da thịt chủ, dụi đầu mình lên ngón tay chủ, cướp hết sự chú ý của chủ nhân.
Sau đó, nó sẽ nhìn chủ mình bằng đối mắt đáng thương vô tội.
Nó rất thích dính lấy chủ, nhưng điều ấy không có nghĩa là mèo yêu chủ.
Nó chỉ quen với cái ôm của chủ, lười bỏ đi mà thôi.
Con mèo dùng vẻ ngoài vô tội ngây thơ để che đậy trái tim lạnh nhạt thờ ơ.
Phiên Phiên của chàng cũng thế.
Nàng thích nép mình trong lòng chàng, luôn thuận theo chàng, luôn nghe yêu cầu của chàng.
Nàng nhìn chàng bằng cặp mắt đáng thương vô tội kia, khẩn khoản xin chàng rủ lòng thương, xin chàng ôm nàng vào lòng.
Thi thoảng nàng sẽ xòe vuốt cào chàng.
Rồi nàng lại chủ động hôn chàng, ngoan ngoãn dịu hiền đến lạ kỳ.
Vân Phiên Phiên đã từng chạy trốn được một lần.
Nhưng Tiêu Trường Uyên cho rằng lần trước Vân Phiên Phiên trốn khỏi chàng, là vì chàng không có khả năng giữ chặt lấy nàng.
Cho nên sau khi tìm được nàng về, chàng càng nắm chặt nàng hơn.
Chàng những tưởng mình đối xử với nàng như thế, nàng sẽ không thoát khỏi vòng tay chàng được nữa.
Nhưng chàng không ngờ, nàng vẫn muốn chạy trốn khỏi chàng.
Hơn nữa nàng còn dùng cách thức tàn nhẫn vô tình như vậy.
Rõ ràng nàng luôn tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ nghe lời.
Nhưng những việc nàng làm, luôn vô cùng nhẫn tâm, vô cùng tuyệt tình.
Mãi tới giờ khắc này, Tiêu Trường Uyên mới phát hiện ra, chàng ôm nàng quá chặt, chẳng những không khiến Vân Phiên Phiên tới gần chàng hơn, ngược lại còn làm nàng tẩu thoát mau hơn, khiến nàng quyết đoán đẩy chàng ra, sau đó rời xa chàng.
Tiêu Trường Uyên hình như đã hiểu loáng thoáng vấn đề nằm ở đâu rồi.
Chàng buông lỏng cằm Vân Phiên Phiên ra.
Đôi mắt đen tuyền u ám giá băng kia, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Vân Phiên Phiên chăm chú.
Chàng chuyển động trái cổ lên xuống, cất giọng trầm khàn.
“Tại sao nàng lại sợ trẫm?”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, không ngờ Tiêu Trường Uyên lại không nổi cơn ngay.
Cô những tưởng sau khi cô nói thế, Tiêu Trường Uyên có thể sẽ siết chặt cổ cô, đưa cô chầu trời ngay.
Cô cho rằng mình sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Tiêu Trường Uyên giơ tay ra, bóp chặt cái cằm trắng mềm của cô.
“Phiên Phiên, nói đi.”
Vân Phiên Phiên hoàn hồn, hốc mắt hoe đỏ: “Bởi vì chàng muốn giết tôi.”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Nàng đang nói cái quái gì thế?”
Nước mắt của Vân Phiên Phiên chảy xuống, cô ngước khuôn mặt ướt đẫm như hoa lê dính mưa lên, khóc lóc nhìn chàng: “Chàng còn muốn lý sự nữa ư? Lần trước chàng đã muốn giết tôi dưới bể tắm rồi.
Chàng còn uy hiếp tôi, nói người con gái của chàng chỉ có thể sợ mình chàng thôi…”
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên khóc tới nỗi thở hổn hển, gần như sắp nghẹt hơi.
Chuyện này là một cú sốc lớn đối với cô.
Trước kia, tuy cô cảm thấy Tiêu Trường Uyên rất nguy hiểm, nhưng cô chưa bao giờ thực sự sợ chàng, bởi vì cô biết chàng sẽ bảo vệ mình.
Thậm chí lúc chàng tới huyện Tư Sơn cứu cô, cô còn cảm thấy chàng là vị thần hộ mệnh của cô.
Cô có thể làm búp bê vải cho chàng cả đời để báo đáp ơn cứu mạng này.
Nhưng tất cả đã thay đổi sau chuyện xảy ra dưới bể tắm.
Chàng ta lại còn muốn giết cô.
Chàng ta đã tự tay phá hủy cảm giác an toàn mà cô xây đắp về chàng.
Cho nên cô mới rời xa chàng không chút do dự.
Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên khóc thảm thương như thế thì hơi cau mày.
Chàng đưa ngón tay ra, lau nước mắt của Vân Phiên Phiên đi bằng ngón tay mình: “Sao nàng lại ngốc thế? Làm sao trẫm nỡ giết nàng? Trẫm làm vậy, chỉ để nàng quên đi cái đầu nhễu máu kia thôi…”
Đôi mắt đỏ quạch ướt đẫm nước mắt của Vân Phiên Phiên sửng sốt.
Cô ngước hàng mi, cặp mắt hạnh ướt át bối rối nhìn chàng.
“Thật thế ư?”
Tiêu Trường Uyên cau mày hỏi: “Sau hôm đó, nàng có còn nhớ đến cái đầu toàn máu kia nữa không?”
Vân Phiên Phiên giật mình, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại chuyện này.
Sau hôm ấy, quả thực cô không còn nhớ tới cái đầu be bét máu kia nữa, bởi vì nỗi sợ máu của cô đã bị thay thế hoàn toàn bởi nỗi sợ Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên trở thành người mà cô sợ nhất trên đời, những lúc sợ chàng, cô hoàn toàn không nghĩ về gì khác được.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nói: “Trẫm chỉ không muốn làm nàng sợ hãi, không muốn nàng mơ thấy ác mộng thôi, sao trẫm có thể có ý muốn giết nàng được?”
Chàng bắt đầu thấy hối hận sâu sắc.
Nếu chàng biết trước Vân Phiên Phiên sẽ sợ chàng đến thế vì chuyện kia, thì hôm đấy chàng tuyệt đối sẽ không hù họa nàng bằng cách này.
Chàng nhất định sẽ nghĩ ra cách gì tốt hơn, để Phiên Phiên của chàng không sợ máu nữa, cũng không sợ chàng.
Vân Phiên Phiên run rẩy hàng mi, ngước đôi mắt đỏ hoe ngập nước lên.
“Phu quân thật sự không muốn giết thiếp ư?”
Tiêu Trường Uyên trả lời: “Trẫm sẽ không bao giờ có ý muốn giết Phiên Phiên đâu.”
Chàng thà giết bản thân ngàn lần, chứ không bao giờ có ý định giết nàng.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên rũ xuống, giọng cô nhẹ bẫng.
“Nhưng thiếp không tin phu quân.”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày hỏi: “Vì sao lại không tin trẫm?”
Mắt Vân Phiên Phiên đỏ hoe lên, cô nói: “Bởi vì phu quân không còn yêu thiếp nữa.”
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên sầm xuống, chàng đảm bảo: “Trẫm yêu nàng.”
Vân Phiên Phiên khóc lóc nói: “Nhưng phu quân không còn yêu thiếp như ngày xưa nữa.”
Tiêu Trường Uyên vươn tay ra, ôm Vân Phiên Phiên thật chặt: “Trẫm còn yêu nàng hơn cả trước kia…”
Vân Phiên Phiên được chàng ôm vào lòng, nhưng cô lại không muốn nói gì cả.
Dòng lệ tuôn rơi lã chã từ mắt cô, dính ướt bả vai Tiêu Trường Uyên.
Người cô run nhè nhẹ, cô cảm thấy khó thở trong cái ôm của Tiêu Trường Uyên.
Cô thấy mình như một con búp bê vải rách nát thủng lỗ chỗ, cô đã bị chàng tổn thương quá sâu.
Cô không thể tin tưởng người đàn ông lạnh băng tàn bạo trước mắt mình nữa.
“Thiếp không tin lời phu quân.”
Tiêu Trường Uyên ôm cô, im lặng một lát, đột nhiên cất giọng tự giễu: “Rõ ràng từ đầu chí cuối Phiên Phiên toàn lừa gạt trẫm, vì sao cuối cùng người không được tin tưởng lại là trẫm? Vân Phiên Phiên, nàng thật sự từng yêu trẫm ư?”
Vân Phiên Phiên cảm thấy đau đớn vì sự trào phúng trong giọng chàng.
Tim cô hơi siết lại, đau đến mức không nói nổi thành lời.
Trăng sáng treo cao, lạnh như sương giá.
Tuy rằng đôi trai gái đang ôm riết lấy nhau.
Nhưng trái tim họ lại không còn gần nhau nữa.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi thả lỏng cánh tay đang ôm Vân Phiên Phiên ra.
Chàng không khỏi bật cười, giọng chàng lạnh băng, xen cùng chút mỉa mai.
“Hóa ra toàn là trẫm tự ảo tưởng.”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên: “Ban nãy nàng tự vẫn là để về nhà.
Điều ấy chứng tỏ, chỉ cần nàng chết rồi là có thể quay về ngay.
Nàng nói nàng sợ trẫm, là vì trẫm muốn giết nàng.
Nàng không cảm thấy hai việc này mâu thuẫn với nhau sao? Nếu trẫm thật sự muốn giết nàng, mà nàng lại muốn về nhà như thế, chẳng lẽ nàng không nên thấy vui à? Bởi vì nàng chết rồi, là có thể về nhà thôi…”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, vị vua trẻ tuổi điển trai mang cặp mắt đen như kết thành băng đá.
“Nói đến cùng, nàng chỉ ghét trẫm, muốn vứt bỏ trẫm thôi…”
Vân Phiên Phiên đỏ mắt lên, dòng lệ lập tức rơi xuống.
“Thiếp không…”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng hỏi: “Không làm sao?”
Mắt Vân Phiên Phiên đỏ hoe, cô nói: “Thiếp không ghét chàng.”
Tiêu Trường Uyên lạnh băng nhìn cô: “Vậy nàng có từng yêu trẫm không?”
Vân Phiên Phiên không trả lời được.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên mất dần sức sống.
Vân Phiên Phiên thấy chàng như vậy, không hiểu sao đột nhiên hơi đau lòng, cô hoảng loạn nói: “Thiếp thích chàng ngày xưa.”
Tiêu Trường Uyên khựng lại: “Trẫm ngày xưa?”
Mắt Vân Phiên Phiên ậng nước, cô nói: “Thiếp thích chàng khi chàng còn mất trí nhớ, khi đó chàng rất dịu dàng, rất biết chừng mực, đối xử với thiếp rất tốt…”
Đôi mắt giá băng hụt hẫng của Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên.
“Trẫm sẽ trả lại hắn cho nàng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui viết mà lòng tui đau quá man.
Thật ra bạo quân yêu Phiên Phiên nhiều lắm.
Nhưng ảnh lại yêu sai cách.
May mà Phiên Phiên đã chỉ rõ đường cho ảnh rồi.
Chương sau chắc sẽ ngọt rồi á.
[HẾT CHƯƠNG 66].