Hôm sau, Vân Phiên Phiên tỉnh dậy.
Cô chậm rãi mở mắt ra.
Tình cờ bắt gặp một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Hai tròng mắt của người đàn ông u ám, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Chẳng rõ chàng đã ngắm cô bao lâu.
Vân Phiên Phiên cảm thấy, gương mặt lạnh lùng tuyệt trần như núi băng của Tiêu Trường Uyên có vẻ hơi u oán.
Biểu cảm này…
Trông như là vã mà không được xả.
Không, đây nhất định là ảo giác của cô.
Chàng Uyên mất trí nhớ nhà cô thuần khiết lắm.
Chàng còn chẳng biết “Vã” là vã cái gì, nữa là vã mà không được xả.
Cho nên, Vân Phiên Phiên chỉ cho là mình hoa mắt.
Cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi bản thân.
Có phải cô trở nên đen tối rồi không, mà nhìn gì cũng thấy bậy bậy.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt tự kiểm điểm ba giây đồng hồ.
Hai người dậy rửa mặt.
Đám người hầu trong cung bưng món ngon lên.
Ăn cơm xong, Vân Phiên Phiên đưa Tiêu Trường Uyên đi dạo trong hoàng cung.
Cô muốn để chàng làm quen với hoàn cảnh mới.
Hoàng cung của nước Mặc rất lớn.
Vân Phiên Phiên ở đây bao nhiêu ngày mà vẫn chưa dạo hết.
Cô chưa đi qua mấy điện ngách.
Nhưng như thế là đã đủ để làm hướng dẫn viên du lịch cho Tiêu Trường Uyên.
Các cung nhân chuẩn bị kiệu vua cho Vân Phiên Phiên, nhưng Vân Phiên Phiên muốn đi bộ hơn nên từ chối họ.
Cô cho lui hết những kẻ xung quanh, không để người hầu đi theo.
Hai người dạo từ Ngự Hoa Viên tới cổng Hi Đức.
Vân Phiên Phiên duỗi tay chỉ lầu Đoạt Nguyệt, giới thiệu tòa lầu cao có cầu thang bằng ngọc này cho Tiêu Trường Uyên: “Đây là lầu Đoạt Nguyệt, là tòa lầu cao nhất trong hoàng cung.
Đứng ở trên ấy, có thể quan sát toàn bộ hoàng cung, phu quân có muốn lên xem không?”
Tiêu Trường Uyên nhớ tới hồi ức đau khổ.
Chàng khẽ nhíu mày.
“Không muốn.”
Đêm qua, Vân Phiên Phiên suýt rơi xuống từ tòa lầu ngọc này.
Bây giờ chàng chỉ muốn san phẳng nơi này thành đất bằng.
Đôi mắt giá băng của Tiêu Trường Uyên dần lóe lên màu máu.
Quai hàm xanh xao căng chặt.
Vân Phiên Phiên không nhận lấy điềm lạ gì.
Nghe Tiêu Trường Uyên bảo không muốn lên lầu.
Cô chỉ cho là chàng không có hứng thú với tòa lầu ngọc này.
Hai người đi dạo hết buổi sáng trong hoàng cung.
Tới trưa thì về tẩm cung dùng bữa.
Ăn cơm xong, hai người đi bộ một lát trước cửa tẩm điện.
Mỗi ngày, Vân Phiên Phiên đều ngủ một lát sau bữa trưa.
Lúc này cơn buồn ngủ đang xâm lấn đầu cô, cô ngáp một cái, cặp mắt hạnh đẹp đẽ trong vắt phủ một lớp hơi nước mịt mù.
Cô ngái ngủ nói với Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, thiếp hơi buồn ngủ, thiếp muốn về tẩm điện ngủ trưa một lát…”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Ta ngủ cùng nương tử.”
Nói đoạn, người đàn ông duỗi tay, bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đi vào trong tẩm cung.
Vân Phiên Phiên vươn ngón tay mảnh khảnh trắng muốt nắm vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên.
Cô không hề cảm thấy động tác này của Tiêu Trường Uyên có gì không ổn, bởi vì ngày xưa chàng Uyên mất trí nhớ cũng thường xuyên bồng cô như vậy.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên về tẩm cung.
Chàng buông rèm che, ôm cơ thể yểu điệu thơm ngọt của cô trong vòng tay mình, khép mi lại chợp mắt.
Không biết bao lâu sau.
Tiếng thở của Vân Phiên Phiên trở nên đều đều nhè nhẹ.
Chàng biết cô đã ngủ rồi.
Tiêu Trường Uyên mở cặp mắt tối tăm đen kịt ra.
Mắt chàng không có vẻ gì là buồn ngủ.
Tiêu Trường Uyên buông tay.
Thả thân thể mềm mại của Vân Phiên Phiên xuống long sàng.
Dường như cảm thấy long sàng không đủ mềm mại.
Hàng mày đẹp của thiếu nữ hơi chau lại, cô ậm ừ trong giấc ngủ mơ.
Tiếng rên dịu dàng quyến rũ này lọt vào tai Tiêu Trường Uyên, tựa như đốm lửa đốt cháy thảo nguyên…
Làm mắt chàng cũng cháy lên ngọn lửa.
Chàng suýt mất đi lý trí.
Tiêu Trường Uyên cố gắng hết sức để khống chế dục vọng của mình.
Chàng biết bây giờ chàng không thể làm vậy.
Chuyện này không phù hợp với thân phận của chàng.
Nếu để Vân Phiên Phiên phát hiện ra chàng không mất trí nhớ.
Vậy thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chàng nhất định phải kiềm chế.
Nhất định phải nhẫn nại.
Tiêu Trường Uyên kiềm chế tới mức hai mắt đỏ quạch què, hàng lông mày nhíu chặt, như một con thú bị nhốt trong lồng.
Chàng có sức mạnh để phá hủy tất cả.
Nhưng trước một Vân Phiên Phiên yếu ớt mảnh mai, chàng chỉ có thể nhẫn nại, kiềm chế, đè nén.
Cuối cùng chàng không thể nhịn được nữa, nhưng chỉ dám cúi đầu hôn thật khẽ lên môi cô, sợ làm cô thức giấc.
Giống như sợ quấy nhiễu con bướm đậu trên cánh hoa.
Rõ ràng nàng yếu ớt như thế.
Chàng có thể bóp chết nàng chỉ bằng một bàn tay.
Nhưng nàng lại có sức mạnh thao túng được chàng.
Hơn nữa còn khiến chàng vui vẻ chịu đựng.
Tiêu Trường Uyên ngập ngừng lưu luyến buông lỏng Vân Phiên Phiên ra.
Chàng còn phải giải quyết rất nhiều chuyện.
Tiêu Trường Uyên đứng dậy xuống giường.
Những tảng băng trong góc cung điện phả ra làn gió mát lạnh.
Tiêu Trường Uyên lo Vân Phiên Phiên nhiễm lạnh, chàng đắp tấm chăn mỏng lên eo cô, cẩn thận che rèm cho cô, rón rén đi ra ngoài điện.
Chàng ra khỏi tẩm cung.
Đám người làm trong cung đồng loạt cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn chàng.
Tiêu Trường Uyên cất giọng lạnh băng: “Không cho phép bất cứ ai vào quấy rầy Hoàng Hậu nghỉ trưa.”
Đám cung nhân nơm nớp lo sợ: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Tiêu Trường Uyên đi về hướng cổng Hi Đức.
Chàng vừa đi vừa lạnh lùng ra lệnh cho Lưu Thuận ở bên cạnh mình: “Lập tức bảo người của ti Xây Dựng phá lầu Đoạt Nguyệt đi, trẫm không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Lưu Thuận cúi đầu thưa: “Vâng, thưa bệ hạ.”
Ti Xây Dựng chuyên phụ trách việc tu sửa hoàng cung, sau khi nhận được mệnh lệnh, chủ sự tự mình dẫn dắt 300 cung nhân đi phá lầu.
Hầu hết 300 cung nhân này đều mới gặp Tiêu Trường Uyên lần đầu.
Thấy ánh mắt của bệ hạ hung ác nham hiểm, vẻ mặt không vui, họ đều tái mặt vì sợ, hai chân nhũn ra.
Tiêu Trường Uyên cất giọng lạnh băng: “Lúc phá lầu không được phát ra bất kỳ tiếng động gì.
Nếu quấy nhiễu Hoàng Hậu nghỉ trưa, trẫm sẽ bắt các ngươi dâng đầu lên gặp trẫm.”
Mọi người kinh sợ nói: “Dạ, thưa bệ hạ.”
Bởi vì Tiêu Trường Uyên không cho ti Xây Dựng phát ra bất cứ tiếng động gì, nên mọi người không dám đập búa tạ thẳng lên lầu Đoạt Nguyệt.
Họ lót tấm đệm mềm dày có thể giảm xóc tiêu âm lên ngọc thạch, sau đấy đập ngọc thạch cách tấm đệm.
Khi ngọc thạch rạn, họ mới dám dùng công cụ cạy đá ra từng tí một.
Họ dỡ bỏ lầu Đoạt Nguyệt vừa gian nan vừa thong thả, y như đàn kiến chuyển nhà.
Toàn bộ quá trình phá bỏ tòa lầu có thể ví như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ.
Tiêu Trường Uyên đi đến trước các Văn Uyên.
Các Văn Uyên là nơi để sách ở hoàng cung, nơi này cất chứa mọi loại sách trong thiên hạ, là thư viện sách lớn nhất của nước Mặc.
Tiêu Trường Uyên cho lui hết người hầu kẻ hạ.
Chàng đi vào các Văn Uyên với khuôn mặt lạnh băng.
Chàng biết nơi này góp nhặt tất cả sách vở trong thiên hạ, cho nên ở đây chắc chắn có loại sách ấy.
Loại sách miêu tả nghi thức phòng the.
Vân Phiên Phiên không chịu nói sự thật về ma công cho chàng.
Thì chàng sẽ ép Vân Phiên Phiên phải nói cho chàng.
Tiêu Trường Uyên nhanh chóng tìm được chồng sách nọ ở một góc kệ.
Chàng lật bừa bãi, hàng mi đen dày rủ xuống, vẻ mặt lười nhác.
Tiêu Trường Uyên không để tâm lắm nhưng vẫn học được rất nhiều tư thế mới.
Cuối cùng, chàng tập trung vào phần làm sao để lấy lòng phụ nữ.
Ánh mắt chàng ngưng lại.
Đôi mắt phượng của Tiêu Trường Uyên híp vào.
Vẻ thích thú lóe lên trong đáy mắt chàng.
Hóa ra…
Còn có thể làm thế này nữa…
Tiêu Trường Uyên vui sướng ra mặt, mang số sách này về tẩm cung.
Trong tẩm cung, làn gió mát lạnh phất qua tấm rèm che.
Vân Phiên Phiên vẫn đang nằm ngủ trên long sàng.
Tiêu Trường Uyên bỏ số sách này vào hộp gấm, đặt hộp gấm lên kệ sách đằng sau ngự án.
Chàng cởi giày tất, lẹ làng trèo lên giường, ôm thân thể yểu điệu của Vân Phiên Phiên vào lòng.
Tiêu Trường Uyên khép mi chợp mắt, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra lát nữa, khóe môi Tiêu Trường Uyên hơi nhếch lên.
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc không che giấu nổi nụ cười.
Vân Phiên Phiên ngủ đến giờ Dậu (17-19h) mới thức giấc.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều ngập trời.
Vân Phiên Phiên nhấc tấm rèm lên.
Nhìn thấy mây tía trải khắp bầu trời ngoài cửa sổ.
Mặt cô ngẩn ra.
Không ngờ mình lại đánh một giấc lâu như thế.
Vân Phiên Phiên duỗi tay, đẩy đẩy Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân…”
Tiêu Trường Uyên đã nhận ra sự biến đổi trong hơi thở của cô từ lúc cô sắp tỉnh, giờ bị cô đẩy, chàng giả vờ như mình vừa thức giấc, nói với vẻ mặt buồn ngủ: “Nương tử, sao vậy?”
Vân Phiên Phiên nhíu mày nói: “Mặt trời xuống núi rồi đấy, sao hôm nay phu quân ngủ lâu thế?”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên u tối: “Nương tử ở cạnh ta, ta không muốn thức dậy.”
Vân Phiên Phiên hơi đỏ mặt lên khi nghe chàng nói thế.
Từ khi anh chàng này mất trí nhớ.
Chàng càng giỏi nói lời âu yếm hơn trước kia.
Vân Phiên Phiên lệnh cho người hầu mang đồ ăn lên.
Hai người dùng bữa xong, Vân Phiên Phiên hoạt động một lát trong cung điện, ôm bộ đồ ngủ sạch sẽ vào bể nước nóng bằng bạch ngọc để tắm gội rửa mặt.
Tiêu Trường Uyên ngồi trên long sàng, lẳng lặng chờ cô tắm gội.
Nghe thấy tiếng nước xa xăm vọng lại từ bồn tắm, ánh mắt Tiêu Trường Uyên hơi dại ra.
Vân Phiên Phiên mặc áo ngủ xong xuôi ra ngoài.
Đôi con ngươi tối tăm đen kịt của Tiêu Trường Uyên đang nhìn cô.
Không biết có phải là ảo giác của Vân Phiên Phiên không.
Mà cô cảm thấy mắt Tiêu Trường Uyên hôm nay đen hơn bình thường.
Như vực thẳm đen ngòm sâu không thấy đáy.
Ai mà ngã vào, sẽ mất luôn xác thịt.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Tiêu Trường Uyên liếc nhìn Vân Phiên Phiên, ôm áo ngủ vào bồn đi tắm.
Chàng nhanh chóng tắm xong, bước ra từ đằng sau bình phong.
Vân Phiên Phiên cảm thấy tốc độ tắm gội của chàng hôm nay còn nhanh hơn hôm qua.
Người Tiêu Trường Uyên còn tỏa ra hơi ẩm, những giọt nước đọng trên hàng mi đen dày, trông chàng vô cùng thuần khiết ngoan ngoãn.
“Nương tử, chúng ta phê duyệt tấu chương đi.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt.
Tiêu Trường Uyên không phải là người cần cù việc nước.
Tuy rằng lời đề nghị của chàng khiến cô cảm thấy lạ kì, nhưng nghĩ đến việc đúng là hôm nay Tiêu Trường Uyên ngủ hơi nhiều, đã lãng phí quá nhiều thời gian, nên cô không hoài nghi thêm nữa.
Cô gật gật đầu, cùng đi ra gian ngoài của tẩm cung với Tiêu Trường Uyên.
Lúc trước, mỗi lần Tiêu Trường Uyên phê duyệt tấu chương trong tẩm điện, chàng chưa bao giờ kiêng dè Vân Phiên Phiên.
Thậm chí chàng còn từng cầm tay dạy cô phê duyệt tấu chương, sau đó đùa nghịch với cả cô lẫn tấu chương trong tay mình.
Hôm nay Vân Phiên Phiên vừa hay có thể dạy lại những gì mình học được lúc trước cho Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên đi đến trước ngự án, không để ý tới tấu chương, mà nhìn kệ sách đằng sau ngự án.
“Nương tử, hộp gấm này đựng thứ gì?”
Vân Phiên Phiên nhớ tới ấn Phượng dính máu, và cả người đàn ông điên rồ kia, sống mũi bỗng thấy cay cay.
Cô nói với vẻ mặt hoảng hốt: “Hình như trong hộp là ngọc…”
Tiêu Trường Uyên duỗi tay mở hộp gấm kia ra, vờ như ngạc nhiên lắm.
“Nương tử, đây không phải ngọc, mà là một quyển sách.”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, đi qua.
Đúng lúc này, Tiêu Trường Uyên giở quyển sách nọ ra.
Mắt hai người cùng dừng lại trên bức tranh sống động như thật kia.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run rẩy, tim cô đập loạn nhịp.
Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ ửng tới mang tai.
Cô thấy hơi kinh ngạc, tại sao bạo quân Uyên lại cất chứa loại sách này?
Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt đen tuyền tối tăm kia lên.
“Nương tử, đây không phải là ma công sao?”
Vân Phiên Phiên đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chàng nghe thiếp giải thích đã…”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên tối đi: “Được, ta nghe nương tử giải thích.”
Vân Phiên Phiên không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Trường Uyên.
Cô cất giọng run rẩy: “Cái này thật ra không phải ma công…”
Tiêu Trường Uyên làm bộ làm tịch hỏi: “Vậy nó là cái gì?”
Vân Phiên Phiên cắn nhẹ đôi môi anh đào, má đỏ hây hây, xấu hổ đến mức không thốt nên lời.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, bế ngang Vân Phiên Phiên lên, đi về phía long sàng.
“Không sao, nương tử cứ giải thích từ từ…”
Tiêu Trường Uyên buông rèm che, đôi môi mỏng nhạt màu nhếch lên thật khẽ khàng.
“Chúng ta còn thời gian cả đêm…”
Đêm dài đằng đẵng, căn phòng kiều diễm.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỹ thuật diễn xuất nát bươm của anh bạo quân còn trụ được hẳn ba chương.
Đúng là làm người ta không thể tin nổi.
[HẾT CHƯƠNG 70].