Đồng tử trong đôi mắt hổ của Vân Phiên Phiên co chặt.
Giết hổ là bản năng của Tiêu Trường Uyên!
Tiêu Trường Uyên sẽ giết cô mất!
Vân Phiên Phiên sợ tới mức xoay người bỏ chạy, dùng cả bốn chân nhảy lên cũi sắt, uyển chuyển linh hoạt nhẹ nhàng như một chú mèo.
Lo Tiêu Trường Uyên sẽ trèo theo, nên Vân Phiên Phiên leo một mạch lên đỉnh chuồng.
Bốn cái vuốt hổ bấu chặt lan can chuồng, thân hổ run bần bật vì sợ, trông cô cực kỳ thê thảm sợ sệt.
Đám thái giám quản lý chuồng cọp đều trợn tròn mắt lên.
Một lúc lâu sau, họ mới thì thầm bàn tán với nhau.
“Hổ mà còn biết trèo cũi sắt…”
“Mèo biết leo cây, hổ là mèo to, chắc nó phải biết leo chuồng chứ…”
“Sao tự dưng con hổ này lại sợ chết khiếp vậy nhỉ?”
“Chắc tại sát nghiệt của tiểu điện hạ nặng quá.
Ngài ấy đã giết quá nhiều hổ, còn vương mùi hổ, nên con hổ ốm yếu này mới không dám tới gần tiểu điện hạ…”
“Nó sẽ không bị tiểu điện hạ hù chết đấy chứ?”
“Trong ba năm vừa rồi, hổ trong nước Mặc gần như tuyệt tích, đám thái giám quản lý chuồng cọp chúng ta vất vả lắm mới tìm được con hổ này ở huyện Thanh Thành.
Nếu nó chết ngay đơ bây giờ, để bệ hạ trách tội, e là chúng ta cũng chẳng sống nổi.”
Vân Phiên Phiên bấu chặt vuốt hổ vào lan can chuồng.
Cô sợ Tiêu Trường Uyên sẽ vung kiếm lên, kết thúc kiếp làm hổ ngắn ngủi của cô.
Nhưng cô đợi mãi mà không thấy cơn đau trong tưởng tượng của mình, cô cẩn thận cúi đầu xuống, len lén nhìn chàng Uyên thời trẻ.
Cậu bé Uyên đang nhìn cô chăm chú.
Cặp mắt lạnh băng đen láy kia tựa như đóng thành đá.
Phủ một tầng sát ý đỏ như máu.
Lạnh lẽo ác ôn.
Vân Phiên Phiên sợ tới mức nhắm nghiền mắt lại, bốn cái chân hổ ôm chặt lan can chuồng.
Cái đuôi cuộn tròn treo trên cũi sắt.
Thân hổ run bần bật vì hãi hùng.
Lòng cô ấm ức chỉ muốn rơi lệ.
Rõ ràng đáng lẽ bây giờ cô phải nằm trong lòng bạo quân Uyên, làm nũng với chàng, tại sao ông trời lại đẩy cô tới nơi đáng sợ này, để cái tên Uyên con nít con nôi kia dọa cô…
Cu cậu Uyên thời niên thiếu có vẻ đáng sợ ghê.
o(╥﹏╥)o
Vân Phiên Phiên không khỏi bật khóc như mưa.
Cô bắt đầu nhớ nhung vòng tay ấm áp của bạo quân Uyên.
Đám thái giám canh chuồng cọp đứng ngoài cũi sắt quan sát cô hổ Phiên hồi lâu.
Thấy con hổ này không bị tiểu điện hạ hù chết ngay được, họ đều thở phào nhẹ nhõm, coi như đã giữ được cái đầu rồi.
Đám thái giám lũ lượt rời khỏi đình viện.
Bây giờ đang là cuối Thu đầu Đông.
Cảnh mùa Thu lạnh lẽo.
Làm lòng Vân Phiên Phiên cũng tái tê buồn rầu.
Cũi sắt được đặt trong một khoảng sân trống trải.
Ngẩng đầu là thấy bầu trời Thu xanh thẳm.
Cũi sắt lọt gió đủ bề, trống vắng lạnh lẽo.
Cô hổ Phiên run bần bật treo mình trên đỉnh chuồng.
Cô treo gần một canh giờ, bốn chân bắt đầu cứng đờ tê dại, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mặt trời ngả về Tây, hoàng hôn nhuộm thắm bầu trời.
Tâm trạng của Vân Phiên Phiên lên xuống thất thường, thay đổi liên tục: Sợ hãi, hoảng hốt, tuyệt vọng, ấm ức, oán giận, chai sạn, bình tĩnh…
Tới lúc mặt trời xuống thung.
Vân Phiên Phiên đã dám mở đôi mắt hổ ra, bình tĩnh thưởng thức cảnh mặt trời lặn trước mặt.
Chuồng cọp làm bằng sắt này cao tầm 3 trượng, cô treo mình trên đỉnh chuồng, tầm nhìn vô cùng trống trải.
Cô lướt mắt qua những bức tường u ám trong cung điện, nhìn mây tía đằng xa.
Nắng ở chân trời rực rỡ chói lọi, cảnh đẹp huy hoàng.
Vân Phiên Phiên ngắm rặng mây tía kia không chớp mắt.
Cô không hề nhận ra cái đuôi hổ của mình đã buông xuống khỏi đỉnh cũi, thậm chí cô còn vô thức lắc lắc đuôi trong không trung.
Cậu bé Uyên ngước hàng mi lạnh băng lên.
Liếc mắt nhìn cô.
Ráng màu rực rỡ đậu trên thân con hổ.
Mạ lên mình nó một lớp viền vàng.
Khiến nó có vẻ vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng.
Cậu bé Uyên liếc mắt theo hướng con hổ đang nhìn, đằng xa chẳng có gì cả, chỉ có rặng mây tía nhuốm ánh vàng kim trải khắp trời.
Nó đang ngắm ráng chiều đấy ư?
Thoáng kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đen của cậu bé Uyên.
Một con hổ còn biết ngắm mây tía cơ à?
Thật là nực cười…
Cậu bé Uyên chậm rãi nắm chặt thanh kiếm lạnh trong tay mình.
Cậu căm ghét thế giới nực cười này.
.
Màn đêm buông xuống, Vân Phiên Phiên đã treo mình gần ba canh giờ trên chuồng cọp từ lúc nào không hay.
Bầu trời đêm đặc kín những sao.
Vân Phiên Phiên cạn sức, run rẩy sắp ngã.
Cô biết thể lực của mình đã đi tới giới hạn, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Một khi rơi xuống, cô sẽ bị chàng Uyên thời bé này tàn nhẫn giết hại.
Giờ Hợi khắc đầu, đêm khuya tĩnh lặng.
Hoàng cung rực rỡ ánh đèn.
Khoảng sân hẻo lánh hoang vắng lạnh lẽo, ít người hầu qua lại, chỉ có một ngọn đèn tù mù treo dưới mái hiên của cung điện.
Ánh đèn hiu hắt, rọi bóng cây lờ mờ.
Vân Phiên Phiên muốn trước khi chết.
Được ngắm trời sao một lần cuối.
Ít nhất cũng phải mang theo cảnh tượng đẹp đẽ xuống mồ.
Kẻo không cô sẽ chết mà không nhắm mắt mất.
Cô hổ Phiên ngẩng đầu nhìn lên sao trời.
Bốn chân mệt nhoài.
Ngã đánh rầm xuống đất.
Cô chờ đợi cái chết.
Nhưng cái chết trong tưởng tượng của cô lại không đến.
Vân Phiên Phiên không thể tin nổi.
Cậu bé Uyên lại còn tha cho cô cơ đấy.
Cô rón rén quay đầu lại.
Cậu bé Uyên nắm chặt thanh kiếm lạnh.
Cặp mắt đen lạnh băng khát máu đang nhìn cô đăm đăm.
Cô thấy rõ được vẻ cảnh cáo trong ánh mắt cậu ta.
Nếu mi dám động đậy dù chỉ một chút.
Ta sẽ giết mi.
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội ôm đầu mình, vùi đầu trong vuốt hổ, mình hổ run bần bật.
Cô chẳng dám động cựa gì.
Cố gắng giả chết.
Ai dè, cô nằm một lát thì thiếp đi mất.
Khi Vân Phiên Phiên thức giấc lần nữa thì đã là ban ngày.
Bóng dáng cậu bé Uyên đã biến mất trong cũi sắt, chắc hẳn bây giờ cu cậu đã tới trại tử sĩ rồi.
Đám thái giám canh chuồng cọp xách một thùng thịt lợn tươi rói tới cho cô hổ Phiên ăn.
Họ không dám tới gần cũi sắt, chỉ dám kẹp thịt bằng gậy gỗ ở ngoài cũi, thọc gậy gỗ kèm miếng thịt lợn còn nhễu máu tới cạnh cô hổ Phiên.
Mấy cậu thái giám cho vài miếng thịt lợn vào, thấy cô hổ Phiên không ăn, họ hơi cáu kỉnh.
“Sao con hổ này lại không ăn thịt?”
“Hay nó sợ quá nên ốm rồi.”
“Không ngờ đêm qua tiểu điện hạ lại tha cho con hổ ốm này, không giết nó ngay.”
“Vất vả lắm mới tìm được một con hổ, nếu nó không bị tiểu điện hạ giết, mà lại chết đói vì chúng ta, chắc chắn bệ hạ sẽ trách tội chúng ta…”
“Vậy biết làm sao đây?”
“Ba năm, hổ ở nước Mặc đều bị tiểu điện hạ giết sạch rồi, không thể tìm thấy hổ mới được đâu.
Nếu còn thế này, cả lũ chúng ta sẽ toi đời mất.”
Mặt đám thái giám tái mét vì sợ, họ tận tâm tận lực dùng gậy gỗ bỏ hết thịt vào trong cũi sắt, thậm chí còn bắt đầu đưa tới tận miệng cô hổ Phiên.
Vân Phiên Phiên ngửi thấy mùi thịt sống còn dính máu, dạ dày quặn lên vì ghê tởm.
Cô giơ vuốt lên gạt miếng thịt dính máu sát miệng mình đi, nổi cơn tức.
“Grào grào grào grào grào!”
Đây thèm vào mà ăn thịt tươi nhé!
Hội thái giám nghe thấy tiếng hổ gầm tức giận thì đều sợ hãi bỏ chạy trối chết.
Con hổ này trông thì ốm yếu thoi thóp, không ngờ tiếng gầm lại oai phong như thế.
Ai nấy đều yên lòng, xem ra con hổ ốm này không chết đói ngay được đâu.
Vân Phiên Phiên vươn vuốt hổ đẩy hết chỗ thịt máu me ra ngoài cũi sắt, mặt đượm vẻ ghét bỏ.
Cô túm mấy cây cỏ xanh trên mặt đất, nhai trong miệng.
Cô đã chịu đói suốt một ngày.
Tới giờ Thân (15-17h), cậu bé Uyên mình đầy vết thương đi vào từ bên ngoài.
Hình như hôm nay cu cậu gặp phải kẻ địch mạnh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ dính đầy màu sắc lạ.
Xương mày ứ xanh, khóe môi có vết thương đọng máu.
Làn da cậu bé tái nhợt như sương giá, những vết thương xanh tím trên mặt cậu trông cực kỳ bắt mắt.
Bé trai tựa như một người ngọc bị nhiễm bẩn, vô cùng chật vật.
Trông cậu cực kỳ đáng thương.
Trong nguyên tác, Tiêu Trường Uyên là một vị vua lớn lên trong chuồng cọp.
Chàng đã dành hết thời thơ ấu và trai trẻ trong chuồng hổ.
Từ năm 6 tuổi đến 17 tuổi, Tiêu Trường Uyên luôn bị Chiêu Diễm Đế nhốt trong chuồng cọp, ban ngày chàng phải chém giết với những tay lính cảm tử trong trại tử sĩ, buổi tối chàng phải về chuồng cọp vật lộn với hổ dữ.
Suốt mười một năm, chàng luôn sống trong mưa máu gió tanh.
Sau này, Tiêu Trường Uyên 17 tuổi xuất chinh, dẹp yên thiên hạ, thống nhất năm nước trong chưa đầy hai năm.
Rồi sau đấy, chàng lên ngôi vua năm 19 tuổi, trở thành chủ của giang sơn.
Năm 20 tuổi chàng mất trí nhớ, lưu lạc tới làng họ Giang.
Cuộc đời chàng đầy thăng trầm gian khổ.
Nhưng bây giờ, cậu bé Uyên này chỉ mới 9 tuổi thôi.
Trái tim Vân Phiên Phiên thấy đau nhâm nhẩm.
Cô rất muốn ôm lấy cậu bé Uyên, an ủi cậu.
Nhưng thân thể hiện tại của cô lại là thứ mà cậu căm ghét nhất, nên Vân Phiên Phiên đành phải đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống, rúc trong một góc chuồng.
Đôi vuốt hổ ôm song sắt, cô cuộn tròn cái đuôi cọp, quay tấm thân hổ về phía cậu bé Uyên đang nằm sấp dưới đất.
Bụng Vân Phiên Phiên đã sôi òng ọc vì đói.
Nhưng cô lại không dám quay đầu nhìn cậu.
Cô sợ bị cậu tự tay chém chết.
Hai người trải qua một đêm bình yên.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào đám thái giám canh chuồng cọp cũng mang thịt mang nước tới cho cô hổ Phiên.
Thi thoảng cô hổ Phiên sẽ uống nước, nhưng cô từ chối ăn thịt tươi.
Đám thái giám bắt đầu thay đổi thịt bò thịt vịt thịt gà phong phú, mang sang cho cô.
Họ lo cho cái bụng của cô.
Nhưng cô hổ Phiên chẳng ăn gì cả.
Thậm chí cô còn không thèm uống nước nữa.
Vì Vân Phiên Phiên đã chán làm hổ rồi, cô không muốn kéo dài hơi tàn trong thân xác hổ nữa.
Cô muốn trở lại bên cạnh bạo quân Uyên.
Cô lạc quan suy đoán, có lẽ sau khi mình chết ở đây, cô có thể quay về chốn cũ.
Vì thế Vân Phiên Phiên quyết định bỏ đói bản thân.
Một lòng một dạ đợi chết.
Cô biết, dạo này cậu bé Uyên luôn quan sát cô trong bóng đêm.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia dừng lại trên người mình.
Dù sao cô cũng sắp chết rồi, nên cô không còn sợ cậu bé Uyên nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời không chút kiêng nể.
Đêm nay.
Vân Phiên Phiên nằm sấp trên mặt đất, đôi chân hổ ôm lan can chuồng, ngẩng đầu ngắm sao.
Màn đêm đẹp đẽ buồn bã, biển sao lộng lẫy.
Vân Phiên Phiên nhìn lên trời, không hề chớp mắt.
Giọng nói lạnh lùng của cậu bé Uyên đột nhiên vang lên ở đằng sau.
“Sao có đẹp không?”
Vân Phiên Phiên vô thức gật đầu.
“Grào grào…” Đẹp.
Bỗng dưng, Vân Phiên Phiên sốc run người hổ.
Cậu ta đang thử cô!
Vân Phiên Phiên quay đầu lại một cách khó khăn.
Nhìn bé trai bằng ánh mắt hoảng hốt sợ sệt.
Cậu bé Uyên đặt thanh kiếm cạnh cái đầu hổ của Vân Phiên Phiên, đôi mắt lạnh lẽo như đóng thành băng.
“Quả nhiên mi là một con yêu quái.”
Vân Phiên Phiên run bần bật vì sợ, lắc đầu như trống bỏi: “Grào grào grào grào grào.” Tôi không phải là yêu quái.
Sợ chàng Uyên thời bé không hiểu được tiếng hổ của mình, Vân Phiên Phiên duỗi vuốt hổ ra, vạch từng nét chữ trên mặt đất: “Tôi không phải là yêu quái.” Cô ngập ngừng, mặt dày viết tiếp: “Tôi là tiên nữ.”
Mặt đất trải đá xanh.
Vuốt hổ vạch ra mấy hàng chữ trên phiến đá.
Cậu bé Uyên khẽ nhíu mày, nâng cái đầu hổ của Vân Phiên Phiên lên bằng kiếm, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Cặp mắt non nớt lạnh lẽo.
Chậm rãi hiện lên vẻ khinh thường đậm đặc.
“Hóa ra đám tiên nữ các cô đều yếu nhớt vậy à?”
Vân Phiên Phiên cảm thấy mất hết mặt mũi, vì thế cúi đầu tiếp tục vạch chữ bằng vuốt hổ để bịa chuyện: “Bây giờ tôi đang xuống cõi phàm lịch kiếp, nên mất hết pháp lực.
Bao giờ lịch kiếp xong quay về, tôi sẽ trở nên rất lợi hại, lợi hại nhất thiên hạ.”
Cô viết một chuỗi thật dài bằng vuốt hổ.
Cậu bé Uyên lại cười khẩy một tiếng.
“Chỉ với cô thôi hả?”
Vân Phiên Phiên nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt cậu ta.
Lòng cô đã bị tổn thương 10,000 điểm.
Anh bạo quân hồi nhỏ đáng ghét quá!
Cô muốn tự kỷ một mình.
Vân Phiên Phiên giận dỗi quay đầu đi.
Cậu bé Uyên vỗ vỗ lên cái đầu hổ của cô bằng thanh kiếm lạnh.
“Này cô tiên, cô tên là gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cảm thấy hai người đang ở trong một tuần trăng mật kỳ quái…
[HẾT CHƯƠNG 76].