Vân Phiên Phiên quay đầu lại.
Mây đen giăng đầy trong sân, một người đàn ông điển trai mặc bộ đồ đen tuyền lặng lẽ đứng đó.
Đôi môi mỏng của chàng mím chặt, vẻ mặt chàng âm trầm.
Cặp mắt đen sâu như đầm lạnh, đè nén lửa giận giá băng, hung tợn nhìn cô chằm chằm.
“Nàng dám gọi hắn một câu nữa xem.”
Giọng người đàn ông trầm thấp giá buốt, đong đầy cơn cuồng nộ sắc bén, như đang nhỏ máu, khiến người ta run rẩy.
… Ối, sát khí mạnh thế.
Tuy Vân Phiên Phiên không biết chàng ta là ai, nhưng người cô lạnh toát vì hàn khí toả ra từ người chàng.
Trái tim ở trong lồng ngực đập điên cuồng không kiểm soát nổi.
Như thể nó sắp nhảy ra khỏi ngực cô.
Vân Phiên Phiên tưởng nhịp tim cuồng loạn này.
Là vì cô đang sợ người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông xách một chú cún màu trắng, cún con nhìn cô bằng đôi mắt đen long la long lanh.
Nó thè lưỡi, chào hỏi cô cực kỳ nhiệt tình.
“Gâu gâu gâu!”
Tổ hợp này vô cùng kỳ quái, anh chủ thì giống sắp nhào tới cắn chết cô, thú cưng thì như sắp xông lên liếm chết cô…
Tóm lại, trông rất là đáng sợ.
Người đàn ông buông tay ra, chú chó trắng kia sốt sắng nhào về phía Vân Phiên Phiên.
Nó ôm cẳng chân cô, ngẩng cái đầu chó lên, vui sướng vẫy đuôi với cô.
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt hung ác nham hiểm.
“Lại đây.”
Vân Phiên Phiên không động cựa.
Chàng ta có vẻ rất nguy hiểm.
Vân Phiên Phiên hoàn toàn không dám tới gần chàng.
Người đàn ông chậm rãi siết chặt những ngón tay tái nhợt.
Chàng nâng mi, đôi mắt âm u lạnh lẽo dần phủ một màu đỏ tươi như máu.
“Nàng muốn phản bội trẫm sao?”
Giọng người đàn ông trầm khàn.
Kiểu tự xưng này…
Vân Phiên Phiên ngẩn người.
Chẳng lẽ chàng ta chính là nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên?
Còn ở bên kia, Giang Xá Ngư nghe thấy giọng nói âm u băng giá của Tiêu Trường Uyên, máu cả người như đột nhiên bị rút sạch.
Nụ cười cứng đờ trên gương mặt hắn.
Hắn không ngờ.
Tiêu Trường Uyên lại tìm tới đây nhanh như vậy.
Nhưng mà…
Sao lại thế được?
Hắn không hề để lại bất kỳ manh mối nào.
Kẻ trộm Vân Phiên Phiên đi là Sở Nghị, toàn bộ đám thích khách kia đều là quân cảm tử, họ không thể bán đứng hắn được.
Tại sao Tiêu Trường Uyên lại tìm được nơi này?
Trừ phi…
Đôi mắt đen đặc của Giang Xá Ngư nhìn xuống Bling Bling.
Trừ phi con chó này có vấn đề.
Ánh mắt hắn lạnh đi.
Nếu biết trước sẽ thế này, hắn đã bảo Sở Nghị giết con chó phiền toái này trước, rồi mới trộm Vân Phiên Phiên đi…
Nhưng hiện giờ, sai một li đã đi một dặm, dù hắn có hối hận thế nào cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
Kế sách bây giờ của hắn chỉ là quỳ xuống xin Tiêu Trường Uyên tha mạng, giữ được toàn thây…
Môi Giang Xá Ngư trắng bệch, hắn tái mặt quỳ xuống dưới chân Tiêu Trường Uyên: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Vân Phiên Phiên nghe Giang Xá Ngư nói vậy thì hơi hoảng hốt.
Người đàn ông đáng sợ trước mắt cô quả nhiên chính là nhân vật phản diện khủng Tiêu Trường Uyên hung ác độc địa nhất trong nguyên tác.
Tiêu Trường Uyên không hề liếc Giang Xá Ngư lấy một cái, chỉ đưa đôi mắt âm u nhìn Vân Phiên Phiên.
Chàng chậm rãi đi về phía Vân Phiên Phiên.
Từng bước một.
Mỗi bước đều như đạp lên trái tim cô.
Tim Vân Phiên Phiên đập loạn xạ.
Đầu ngón chân không khỏi cuộn tròn lên.
Cô nghĩ bụng.
Chắc hẳn mình phải sợ chàng ta lắm.
Bằng không tim mình không thể đập nhanh tới mức này được.
Tiêu Trường Uyên từ tốn đi đến trước mặt Vân Phiên Phiên.
Vẻ mặt chàng căng chặt.
Chàng chậm rãi giơ tay lên.
“Về cung với trẫm.”
Vân Phiên Phiên nhìn Giang Xá Ngư: “Tướng công…”
“Hoàng hậu nương nương!”
Giang Xá Ngư đột nhiên nói vống lên, che đậy tiếng gọi của Vân Phiên Phiên.
Hắn cúi gằm đầu xuống đất, mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân: “Vi thần cung tiễn hoàng hậu nương nương và bệ hạ về cung…”
Vân Phiên Phiên nghe Giang Xá Ngư nói thế.
Vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Một cụm từ rất máu chó đột nhiên bật ra trong đầu cô.
“Vua cướp vợ của bầy tôi!”
… Trời ơi, ngược thế!
Trong khoảnh khắc ấy, Vân Phiên Phiên nhớ tới Đào Duy và Bùi Ngôn trong quyển truyện trước đó của tác giả.
Vua cướp vợ của quan, gây hoạ loạn lạc cung đình, chết thảm trong thâm cung, muốn mà không có được…
Đột nhiên cô thấy drama nổ phổi.
Quả drama siêu to khổng lồ này khiến cô choáng váng.
(Đào Duy và Bùi Ngôn là nhân vật phụ trong bộ “Nữ phụ, sao nàng lại khóc nữa rồi?” của Nhất Niệm Tịch Vụ viết năm 2014.
Truyện rất là drama, kiếp đầu thì như kể trên, kiếp sau hai người đều biến thành đàn ông, là sư huynh đệ của nhau.
Tác giả từng nhận xét về truyện này là “máu chó khủng khiếp tôi đọc lại còn thấy ngại”.)
Vân Phiên Phiên cho rằng Giang Xá Ngư không dám phản kháng uy quyền của Tiêu Trường Uyên, nên mới dâng cô cho Tiêu Trường Uyên.
Lòng cô đột nhiên trào dâng chua xót.
Cô không oán hận Giang Xá Ngư vì đã làm thế, nhưng không khỏi thấy thất vọng về chàng ta.
Tiêu Trường Uyên thấy ánh mắt Vân Phiên Phiên vẫn nhìn về phía Giang Xá Ngư, lửa giận bùng lên trong lồng ngực.
Chàng không thể nhịn được nữa, ấn Vân Phiên Phiên vào lòng mình.
“Không được phép nhìn hắn.”
Hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, chàng vòng tay qua eo cô.
“Nàng chỉ được phép nhìn trẫm thôi!”
Vân Phiên Phiên chớp chớp hàng mi dày cong vút.
Mắt hơi dại ra.
Trong đầu cô.
Liên tục nhảy ra năm cụm từ còn máu chó hơn nữa.
“Cậy mạnh hiếp yếu!”
“Có chạy đằng trời!”
“Cầm tù!”
“Giam lỏng!”
“Hấp diêm trước yêu sau!!!”
Năm cụm từ máu chó này như những cục thiên thạch to tổ chảng nện lên đầu Vân Phiên Phiên, khiến cô váng đầu hoa mắt, sao xẹt bay tứ tung, sắp xỉu ngang vì sợ.
Vân Phiên Phiên: “…”
Em tên là Vân Phiên Phiên, em vượt thời không tới một quyển tiểu thuyết tên là “Tận cùng khúc ca”.
Ngày đầu tiên xuyên vô sách, em đã gặp ngay quả drama nam nữ chính trở mặt thành thù căng đét.
Ngày thứ hai xuyên vô sách, em lại dính vào màn tình yêu bi thảm cậy mạnh ép yếu đến từ vị trí của nhân vật phản diện siêu khủng.
Em chỉ là một cô ma mới vừa xuyên vào sách.
Không đỡ nổi tình tiết kích thích thế này đâu.
Em cầu xin mẹ tác giả tha cho em!
Em xin dập đầu trước mẹ!
o(╥﹏╥)o
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, Vân Phiên Phiên vô thức duỗi tay nắm chặt vạt áo trước ngực người đàn ông.
Vẻ nghi hoặc đột nhiên hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp trong vắt của cô.
Cô cảm thấy động tác này rất quen thuộc, như thể mình đã từng làm vậy trăm ngàn vạn lần vậy…
Vân Phiên Phiên tái mặt nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Ngài định đưa tôi đi đâu…”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt điển trai lạnh lùng không có chút hơi ấm.
Chàng cất giọng trầm thấp lạnh băng.
“Về cung.”
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi hàng mi run lên, sắc mặt trắng bệch, người cô run lẩy bà lẩy bẩy.
Nhưng cô lại không dám đẩy Tiêu Trường Uyên ra, bởi vì cô biết Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác nguy hiểm đáng sợ đến mức nào, cô còn muốn sống tiếp.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô.
Trán chàng nhăn tít.
Nhưng chàng lại mím chặt đôi môi mỏng.
Không mở miệng nói gì.
Tiêu Trường Uyên nhấc chân bỏ đi.
Lúc lướt ngang qua Giang Xá Ngư đang phủ phục trên mặt đất, bước chân chàng khựng lại, vẻ mặt chàng âm u lạnh buốt: “Trẫm cho ngươi ba canh giờ, ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, xem lát nữa giải thích với trẫm thế nào.”
Môi Giang Xá Ngư trắng bệch: “Dạ, thưa bệ hạ.”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên băng hàn khát máu.
Tuy rằng lúc này chàng phẫn nộ tột cùng, cơn khát máu giết chóc đang gào thét trong lồng ngực chàng.
Chàng muốn xé xác tên Giang Xá Ngư đã cướp đi ánh mắt của Vân Phiên Phiên này thành từng mảnh nhỏ.
Nghiền hắn ra bã.
Nhưng chàng vẫn còn nhớ như in.
Phiên Phiên của chàng không thích nhìn thấy máu tươi.
Nàng yếu ớt mỏng manh như thế.
Lỡ nhìn thấy máu tươi, nàng lại mơ thấy ác mộng thì sao.
Nên Tiêu Trường Uyên phải dùng hết khả năng tự chủ của mình để kiềm chế sát ý đang sôi trào trong lồng ngực.
Tha cho Giang Xá Ngư.
Tiêu Trường Uyên dùng khinh công đưa Vân Phiên Phiên rời khỏi nơi này.
Vân Phiên Phiên thấy mình bay giữa trời cao, cô nhắm tịt mắt lại vì sợ, siết chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên.
Bling Bling hớn hở chạy theo sau họ.
Cuối cùng nó cũng giúp anh chủ tìm được chị chủ rồi.
Lần này rời cung, ngoài Bling Bling, Tiêu Trường Uyên chẳng mang theo bất kỳ ai bên cạnh.
Chàng bế Vân Phiên Phiên trong lòng, rời khỏi phủ họ Giang.
Đám quan binh của ti Ngũ Thành Binh Mã đang lùng sục tung tích của Sở Nghị ở khắp nơi.
Thấy Tiêu Trường Uyên đi ra từ phủ họ Giang, họ không dám nhìn cô gái nằm trong lòng chàng, đồng loạt quỳ xuống trước Tiêu Trường Uyên: “Tham kiến bệ hạ.”
“Bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Tiêu Trường Uyên ra lệnh cho chỉ huy sứ: “Canh chừng Giang Xá Ngư, không cho phép bất kì ai ra vào.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Đám quan binh của ti Ngũ Thành Binh Mã bao vây phủ họ Giang.
Giang Xá Ngư thấy hoa nở rực rỡ khắp vườn.
Mà chẳng có ai thưởng thức cùng hắn.
Hắn đứng lên.
Cười khổ một mình.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên bỏ đi bằng khinh công.
Chàng bay một mạch về hoàng cung, bồng cô về thẳng tẩm cung.
Chàng đặt cô cạnh bể tắm với khuôn mặt tỉnh bơ, giơ tay ra, định cởi quần áo của Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên tái mặt, khép chặt áo lại vì sợ.
“Đừng…”
“Đừng cái gì?”
“Đừng cởi quần áo của tôi.”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng ngước hàng mi đen dày lên.
“Nàng muốn tự cởi à?”
Vân Phiên Phiên sợ tới mức môi cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt cô trống rỗng ngây dại.
Chẳng lẽ mình không thoát được màn kịch bị hấp diêm này sao?
Vân Phiên Phiên không khỏi thấy buồn sâu sắc.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt lạnh băng.
“Sao nàng lại gọi Giang Xá Ngư là tướng công?”
Vân Phiên Phiên đáp: “Bởi vì chàng ấy là tướng công của tôi.”
“Nàng còn nói thêm một chữ…”
Người đàn ông đè cô lên bức bình phong lạnh băng, hung tợn nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Trẫm sẽ cắn chết nàng.”
Vân Phiên Phiên không khỏi rơi lệ ròng ròng.
Ban nãy cô quả nhiên không nhìn lầm.
Tên bạo quân này thật sự muốn cắn chết cô.
Tiêu Trường Uyên chậm rãi siết những ngón tay tái nhợt lại, rồi từ từ buông ra.
Chàng đè nén ngọn lửa giận đang lan tràn trong lòng mình xuống, cụp mắt nhìn cô: “Nàng mới rời xa trẫm một hôm, mà đã yêu tên thư sinh ẻo lả ấy rồi sao?”
Rõ ràng Vân Phiên Phiên mới là người bị cưỡng ép ở đây.
Thế mà cô lại cảm thấy.
Mặt anh bạo quân trông còn u oán hơn cả cô.
Như một anh chồng đáng thương bị vứt bỏ.
Nhưng, Tiêu Trường Uyên nói vậy là sao?
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt.
Vẻ hoang mang lan tràn trong đôi mắt hạnh trong vắt xinh đẹp.
Chẳng lẽ Tiểu Hoa vừa mới rời khỏi Tiêu Trường Uyên à?
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, cặp mắt lạnh tối tăm đen kịt ngóng nhìn Vân Phiên Phiên.
Mặt chàng trông hơi quạu cọ: “Có phải nàng vẫn còn giận trẫm vì vụ cô bướm nhỏ không?”
Vân Phiên Phiên càng hoang mang hơn.
Cô bướm nhỏ nào cơ?
Tiêu Trường Uyên cụp mi, bất mãn nói: “Nàng ấy chỉ là khách qua đường, trẫm chỉ thích nàng thôi.”
Vân Phiên Phiên chẳng hiểu sao lại được người ta tỏ tình.
Khuôn mặt nhỏ bỗng ửng hồng.
Tim đập cô đập rộn ràng.
Tiêu Trường Uyên hơi cau mày lại.
“Sao nàng không nói gì?”
Vân Phiên Phiên cố gắng ngậm chặt miệng.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên buốt giá.
“Nói đi.”
Nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng chàng.
Người Vân Phiên Phiên run lên, cô hơi ấm ức cất lời: “Chẳng phải ban nãy bệ hạ không cho tôi lên tiếng sao?”
Anh bạo quân quả nhiên thất thường khó đoán thay đổi xoành xoạch.
Giống hệt như những gì được viết trong nguyên tác.
Tiêu Trường Uyên nheo cặp mắt phượng đầy vẻ nguy hiểm, kề sát lại gần khuôn mặt nhỏ của cô: “Sao nàng lại gọi trẫm là bệ hạ?”
Đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông tựa như một vực sâu thăm thẳm.
“Nàng vẫn còn bất mãn với trẫm về chuyện gì à?”
Vân Phiên Phiên: “Vậy tôi nên gọi ngài là gì?”
“Phu quân.”
Vân Phiên Phiên hít một hơi khí lạnh vào.
Hóa ra nhân vật phản diện khủng cũng là chồng của Tiểu Hoa.
Cô âm thầm ngưỡng mộ.
Chị Tiểu Hoa ghê gớm quá.
Còn có tận hai anh chồng cơ đấy.
So với chị ta.
Vân Phiên Phiên cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày nói: “Có phải mấy năm nay nàng ngủ hỏng cả đầu rồi không, sao lại đần đi thế…”
Vân Phiên Phiên hơi chột dạ.
Cô nghĩ bụng, không phải Tiểu Hoa đần đi đâu, mà là tại cô ám vào người Tiểu Hoa, nên mới khiến Tiểu Hoa có vẻ đần độn hơn.
Chính cô đã làm Tiểu Hoa mất mặt.
Vân Phiên Phiên vô cùng áy náy.
Tiêu Trường Uyên cau mày hỏi: “Vân Phiên Phiên, rốt cuộc nàng thích tên ẻo lả kia ở chỗ nào?”
Chàng biết nàng rất hay phân tâm.
Rất dễ chân trong chân ngoài.
Trong mắt chàng chỉ có mình Vân Phiên Phiên.
Nhưng trong mắt Vân Phiên Phiên, lại có rất nhiều thứ.
Nhật nguyệt sao trời, núi sông thác nước, thơ ca rượu ngon.
Chàng yêu nàng, cũng yêu thế giới trong mắt nàng.
Nên chàng có thể chịu đựng việc nàng chân trong chân ngoài.
Đối với nàng.
Thế giới này có quá nhiều cám dỗ.
Nhưng đây không phải là lỗi của Vân Phiên Phiên.
Mà là lỗi của những kẻ đã dụ dỗ nàng.
Chàng muốn giết hết những ai từng quyến rũ nàng.
Sau đó thay thế chúng.
Tiếp tục mê hoặc Vân Phiên Phiên.
Chàng muốn khiến Vân Phiên Phiên mãi mãi không bao giờ rời xa chàng.
Tiêu Trường Uyên vẫn luôn cho rằng, ngày xưa cô bướm nhỏ ấy đã chán chơi với chàng, nên mới vứt bỏ chàng.
Vậy nên trong mối tình với Vân Phiên Phiên, chàng luôn ở thế yếu.
Tuy chàng là ngôi cửu ngũ cao quý, nhưng từ sâu trong xương tủy, chàng lại tự ti.
Cảm giác tự ti này bắt nguồn từ Chiêu Diễm Đế, bắt nguồn từ cô bướm nhỏ, bắt nguồn từ Vân Phiên Phiên.
Chàng muốn vận hết khả năng của mình để khiến Vân Phiên Phiên thích chàng.
Để nàng đừng vứt bỏ chàng.
Bởi vì từ lâu trái tim chàng đã hoang vu vắng lặng như một vùng phế tích.
Chỉ mình nàng mới có thể.
Nhảy vũ điệu duyên dáng trên vùng phế tích ấy.
Khiến chàng đắm say mê mẩn, nhớ nhung khôn dứt.
Vân Phiên Phiên chậm rãi mở to đôi mắt trong vắt.
“Sao ngài lại biết tên tôi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương nữa là hết nha.
Chuyện của Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện thì để tới ngoại truyện mị kể cho nghe.
[HẾT CHƯƠNG 83]
Em không làm ngoại truyện của Giang Thúy Thúy và Trần Phạp Thiện đâu, vì nhiều máu chó lắm..