Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn ở đằng xa chân trời dần tắt lịm.
Màn đêm màu than chì lặng lẽ buông xuống.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mát lạnh.
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, nhảy xuống chân núi Lạc Tuyền bằng khinh công.
Đám Cấm Vệ Quân dưới chân núi giơ đuốc, yên lặng chờ Tiêu Trường Uyên xuống núi.
Khương Khương bị trói gô lại, ném xuống đất.
Ả khóc lóc mãi mà chẳng ai để ý tới mình, nhưng ả lại không chịu bỏ cuộc.
Khuôn mặt trắng trẻo kháu khỉnh dính đầy những giọt lệ trong suốt, mặt ả đỏ ửng lên vì khóc, ả cất giọng nghẹn ngào: “Tôi cầu xin các anh, các anh tha cho tôi được không? Tôi chỉ là một đứa con nít thôi, chẳng lẽ nhà các anh không có trẻ con? Sao các anh có thể bắt nạt trẻ nhỏ như thế chứ?”
Đám Cấm Vệ Quân ngoảnh mặt làm ngơ, ban nãy họ đã tận mắt thấy đứa trẻ 6 tuổi này móc hộp bạc ra khỏi ngực áo, thả cổ trùng đỏ lòm cắn người lung tung.
May mà đao của thống lĩnh nhanh hơn, chặt đứt được cổ trùng, bằng không có lẽ bây giờ đội của họ đã chết cả.
Trải qua trận này, chẳng ai dám đối xử với ả ta như trẻ con nữa, họ vội vàng trói gô ả lại bằng dây thừng.
Tiếng khóc thê lương của Khương Khương vô cùng chói tai, nghe cực kỳ ghê rợn trong màn đêm đen thui, như tiếng gào thảm thương của ma quỷ vật vờ ngoài hoang không có nhà để về.
Mọi người nghe mà thấy rợn hết cả da, đồng loạt nắm chặt thanh đao trong tay, đầu ngón tay trắng bợt đi, sởn hết tóc gáy.
May mà đúng lúc này, Tiêu Trường Uyên nhảy xuống từ trong bóng đêm.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên, chạm chân xuống đất.
Đôi mắt sâu như đầm lạnh nhìn Khương Khương.
“Chết hay mất trí nhớ, ngươi chọn một cái đi.”
Khương Khương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Ta đã giải cổ giúp các người, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”
Giọng Tiêu Trường Uyên lạnh lẽo: “Xem ra ngươi thích bị ngũ mã phanh thây hơn nhỉ…”
“Ta chọn mất trí nhớ! Ta chọn mất trí nhớ là được chứ gì? Sau khi ta mất trí nhớ, các người không được giết ta!”
“Trẫm không giết ngươi.”
“Ngươi nói thì phải giữ lấy lời…”
“Ra tay đi, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn.”
Trước ánh mắt buốt như băng lạnh của Tiêu Trường Uyên.
Khương Khương khóc sướt mướt cứa rách cánh tay buông thõng của mình bằng dao găm, mở hộp bạc ra, cấy Ly Hồn cổ vào người mình, sau đó ngất đi.
Đoàn người lên đường về triều.
Tiêu Trường Uyên tống Khương Khương vào thiên lao, giam giữ ả ở tầng dưới cùng của thiên lao, không cho phép bất kì ai tới thăm.
Tấm rèm che trong tẩm cung buông xuống.
Làn sương khói từ lư hương hình hạc vàng lượn lờ.
Cửa điện đóng chặt, cửa sổ chạm hoa khép hờ.
Khi Vân Phiên Phiên còn hôn mê, cô đã từng thề trong bóng đêm rằng, sau khi tỉnh lại, cô nhất định sẽ hôn Tiêu Trường Uyên điên cuồng, hôn Tiêu Trường Uyên mãnh liệt, hôn cho chàng phát khóc, hôn cho chàng váng đầu, hôn hỏng chàng mới thôi…
Vân Phiên Phiên cuối cùng đã thực hiện được lời thề của mình.
Nhưng chủ ngữ và tân ngữ của cô lại bị đảo ngược.
Tiêu Trường Uyên ấn cô lên giường, hôn cho cô phát khóc, hôn cho cô váng đầu, hôn hỏng cô luôn.
Vân Phiên Phiên lại biến thành búp bê vải, hai má đỏ hây hây, người mềm nhũn lả đi trên long sàng, chẳng còn sức để ngồi dậy nữa.
Những dấu cắn xanh tím trải rộng trên làn da trắng nõn như ngọc của cô.
Cô không hề xuống giường suốt mười ngày mười đêm.
Giọng khản đặc vì kêu rên nhiều.
Cuối cùng Vân Phiên Phiên đã lĩnh ngộ được, một người đàn ông kiêng khem suốt hai năm mà bùng nổ thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Tuy rằng bây giờ người cô mềm nhũn yếu ớt như một con búp bê vải, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì trong quá trình này, cô cũng đạt được khoái cảm, thậm chí khoái cảm mà cô có được còn nhiều hơn Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên cực kỳ quan tâm đến cảm nhận của cô.
Những thủ đoạn chàng dùng để hầu hạ cô càng lúc càng cao tay hơn, khiến cô đắm say mê mẩn, không thể ngừng lại nổi.
Thậm chí còn khiến cô bắt đầu si mê chuyện này.
Đám cung nữ đứng ngoài điện nghe thấy những tiếng rên rỉ vọng ra từ bên trong, ai nấy đều đỏ mặt, thở dồn dập.
Tim họ đập loạn xạ, họ nghĩ thầm, nếu giờ phút này người con gái nằm hoan ái trên giường mà là họ thì…
Chỉ mới mường tưởng tới hình ảnh ấy thôi mà họ đã mặt đỏ tai hồng.
Những cung nữ này đều từng thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của Tiêu Trường Uyên.
Trước khi Hoàng Hậu xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy Tiêu Trường Uyên là một con ác quỷ khát máu bò ra từ luyện ngục, giết người như ma.
Chẳng ai muốn vào hầu ngủ, có tâm tư đen tối với chàng, bởi vì các cô đều biết, Tiêu Trường Uyên thanh tâm quả dục, không ham nữ sắc, nếu động phải chuyện kiêng kị của chàng, họ sẽ bị chàng giết hại tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ ác quỷ tuấn mỹ kia đã dính vào dục vọng của thế tục, trở nên vô cùng quyến rũ say lòng người.
Người cấm dục không còn cấm dục nữa, loại cám dỗ này đủ để khiến các cô đánh mất lý trí, cam tâm tình nguyện trở thành vũng bùn dưới chân chàng.
Vân Phiên Phiên không biết suy nghĩ trong lòng các cung nữ.
Lúc này, cô như một con tôm bị luộc chín, thân thể yêu kiều trắng muốt nhuộm màu hồng ngọc ngà.
Cô được Tiêu Trường Uyên bế vào bể tắm nước nóng bằng bạch ngọc để rửa ráy.
Tắm gội xong, Tiêu Trường Uyên chui vào trong chăn gấm bôi thuốc cho Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên rất xấu hổ, mỗi lần chàng bôi thuốc cô đều không chịu cho chàng nhìn.
Chàng đành phải chui vào trong chăn, sờ lần cơ thể cô trong bóng tối, bôi thuốc cho cô.
Thoa thuốc xong, Tiêu Trường Uyên chui đầu ra khỏi chăn.
Gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc rịn mồ hôi vì bị bí chăn, khiến khuôn mặt tuấn tú của chàng càng thêm đẹp đẽ tuyệt trần, mang vẻ nhẫn nhịn chịu đựng.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Vân Phiên Phiên ngoan ngoãn để mặc cho chàng hôn.
Một lát sau, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
Cô vùi khuôn mặt đỏ ửng trong lòng Tiêu Trường Uyên, không khỏi cất giọng nũng nịu hỏi chàng: “Phu quân, tại sao trong hai năm thiếp hôn mê, chàng chưa từng hôn lên môi thiếp?”
Tiêu Trường Uyên rủ hàng mi đen dày xuống: “Bởi vì Phiên Phiên đã từng nói, nàng không muốn trở thành búp bê vải.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, hỏi với vẻ mặt quái lạ: “Chàng hôn thiếp một cái, thì thiếp sẽ biến thành búp bê vải à?”
“Trẫm lo mình không nhịn nổi.”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô, cặp mắt đen láy lạnh lẽo kia sâu thẳm âm u như đầm lạnh dưới vách núi.
“Phiên Phiên, trẫm không muốn làm nàng tổn thương.”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, trái tim lập tức mềm nhũn.
Hóa ra chàng không muốn làm cô tổn thương, nên mới nhẫn nhịn không chạm vào cô suốt hai năm.
Vân Phiên Phiên siết chặt eo chàng: “Lần sau chàng đừng như vậy nữa.
Nếu lần sau thiếp lại hôn mê, chàng nhất định phải hôn lên môi thiếp, dù tổn thương thiếp cũng không sao, thiếp muốn sớm tỉnh lại…”
Vân Phiên Phiên bắt đầu kể truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng, Công chúa Bạch Tuyết cho Tiêu Trường Uyên nghe.
Những câu chuyện này đều liên quan đến nụ hôn tình yêu đích thực, nụ hôn của hoàng tử sẽ đánh thức được công chúa đang say ngủ.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu hôn Vân Phiên Phiên.
“Trẫm biết rồi, công chúa nhỏ của trẫm.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Quan hệ có vẻ hơi loạn nhỉ.
Nhưng thôi không sao.
Vân Phiên Phiên chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Cô cứ muốn làm công chúa nhỏ của anh bạo quân đấy.
Vân Phiên Phiên làm động vật suốt hai năm, để lại di chứng rất nghiêm trọng.
Trước kia, lúc Tiêu Trường Uyên phê duyệt tấu chương ở điện chính, Vân Phiên Phiên sẽ không quấy rầy chàng.
Nhưng bây giờ, Vân Phiên Phiên trở nên cực kỳ dính người, chẳng muốn rời xa Tiêu Trường Uyên tẹo nào.
Khi chàng phê duyệt tấu chương, Vân Phiên Phiên sẽ gối lên chân chàng như cô hổ Phiên ngày xưa.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nàng đang làm gì đấy?”
Vân Phiên Phiên ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người lên.
“Thiếp muốn bầu bạn với phu quân đấy.”
“Nhưng nằm sấp thế này nàng sẽ khó chịu.”
Tuy rằng ghế vua đủ chỗ cho cả hai, nhưng Vân Phiên Phiên lại vặn người một góc 90 độ, Tiêu Trường Uyên lo cô nằm như thế sẽ bị đau eo.
Vân Phiên Phiên chớp chớp cặp mắt hạnh trong veo xinh đẹp.
“Thiếp thoải mái lắm.”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô một lát, gọi người dọn ngự án và tấu chương tới cạnh chiếc trường kỷ gần cửa sổ khắc hoa, định xử lý chính vụ ở đấy.
Trường kỷ trải một lớp chăn mỏng mềm mại, nằm thích hơn ghế vua rất nhiều.
Nằm sấp ở đây, Vân Phiên Phiên có thể duỗi tay chân, không ảnh hưởng tới thân thể tẹo nào.
Tiêu Trường Uyên ngồi phê duyệt tấu chương trên trường kỷ, Vân Phiên Phiên gối lên chân chàng ngủ.
Chốc chốc, Tiêu Trường Uyên lại đưa bàn tay thon dài trắng muốt vuốt ve tóc cô, như đang vuốt ve một cô mèo nhỏ.
Dường như hai người lại quay về những năm tháng thơ ấu gian khổ trong chuồng cọp.
Vân Phiên Phiên cảm nhận được từng cái ve vuốt của Tiêu Trường Uyên trên đầu mình, cô mơ màng, dần thiếp đi.
Khi cô thức dậy, trời đã chập choạng.
Cô vẫn gối lên chân Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên lập tức ngồi dậy.
“Giờ nào rồi ạ?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Giờ Thân (15-17h).”
Vân Phiên Phiên ngẩn người.
Cô không ngờ mình lại thiếp đi trên đùi Tiêu Trường Uyên lâu thế.
Gần hai canh giờ rồi, chắc hẳn chân Tiêu Trường Uyên đã tê rần vì bị cô gối vào, cô áy náy nói: “Sao phu quân không đánh thức thiếp dậy?”
“Trẫm không đành lòng.”
Ai lại nhẫn tâm quấy nhiễu một cánh bướm đang say giấc nồng chứ?
Vân Phiên Phiên xoa bóp chân giúp Tiêu Trường Uyên: “Chắc là chân phu quân tê cứng rồi đúng không? Chàng mau đứng dậy hoạt động chút đi.”
“Trẫm không sao.”
“Không sao thì cũng phải đi lại một chút.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, đành phải đứng dậy, đi tới đi lui trong tẩm điện, cuối cùng chàng đứng trước mặt cô.
“Được chưa?”
Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên.
Gật đầu thật mạnh.
“Được rồi ạ.”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên hơi đờ ra, chàng nói khẽ với Vân Phiên Phiên: “Phiên Phiên, bây giờ nàng không phải bươm bướm, không cần gật đầu mạnh như lúc còn là bướm nữa đâu.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra hình như động tác ban nãy của mình hơi có vấn đề.
“Thiếp quên mất.”
Tiêu Trường Uyên sờ đầu cô.
“Đầu nàng có váng không?”
“Không váng đâu.”
“Không váng thật à?”
“… Hình như hơi váng thật.”
Vân Phiên Phiên rầu mặt.
Hồi cô còn là bươm bướm, đầu cô chỉ to bằng nửa hạt gạo, gật lên gật xuống không choáng được.
Nhưng giờ mới gật mạnh một cái mà cô đã cảm thấy mình sắp bị chấn động não đến nơi.
Tiêu Trường Uyên đưa tay xoa bóp đầu cho cô.
“Lần sau đừng quên đấy.”
Vân Phiên Phiên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Đôi mắt đen thẫm của người đàn ông.
Đang nhìn cô chuyên chú.
Chàng nhìn cô tới mức làm tim cô đập rộn ràng, mặt cô nóng lên.
Cô bổ nhào vào lòng Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, bây giờ chàng dịu dàng ghê.”
Tiêu Trường Uyên choàng tay qua vòng eo mảnh dẻ nõn nà của cô.
“Phiên Phiên thích trẫm dịu dàng à?”
Vân Phiên Phiên đang định gật đầu trong lòng chàng, nhưng chợt nhớ ra giờ mình không phải là bươm bướm nữa, không cần gật đầu mãi, cô thầm thì: “Thiếp thích phu quân dịu dàng nhất.”
“Vậy trẫm phải tàn nhẫn với Phiên Phiên một chút.”
Vân Phiên Phiên giật mình, ngước đầu lên từ trong lòng Tiêu Trường Uyên, ngơ ngác nhìn chàng.
“Tại sao?”
Tiêu Trường Uyên ngắm cô với ánh mắt u ám sâu thẳm.
“Bởi vì nàng không thể yêu trẫm quá nhiều được.”
Vân Phiên Phiên nhìn vào đôi mắt Tiêu Trường Uyên, đột nhiên nhớ tới lời chàng từng nói với cô, chàng nói chỉ cần cô thích chàng một chút, vì nếu cô yêu chàng quá nhiều, cô sẽ chắn tên cho chàng, chàng không muốn mất cô lần nữa.
Vân Phiên Phiên lí nhí nói: “Nhưng thiếp không kìm lòng được.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Không kìm được cũng phải kìm.”
“Phu quân đang làm khó người khác đấy.”
“Trẫm chỉ không muốn mất nàng thôi.”
“Thế thì thiếp không vui đâu.”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
“Sao lại không vui?”
Vân Phiên Phiên nói: “Bởi vì thiếp thích phu quân, nhưng phu quân lại cứ bắt thiếp không được thích.
Nếu phu quân không muốn thiếp thích chàng, chẳng thà thiếp về nhà luôn…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Trường Uyên đã hung hăng ấn cô lên trường kỷ, hôn cô như điên như dại.
“Nàng đừng mơ trốn được.”
“Vậy chàng cũng không được làm khó người khác.”
Một lúc lâu sau, Tiêu Trường Uyên mới cất giọng khàn khàn: “Được.”
Tuy chàng là vị vua bách chiến bách thắng.
Nhưng ở trước mặt nàng.
Chàng lại chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu thua.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Thiếp thấy chàng thua mà vui quá ha, đồ bạo quân nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tiêu Trường Uyên:…
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1].