Hôm sau, Vân Phiên Phiên lấy ngân phiếu 20 lượng trả cho cụ Giang, coi như là tiền thuê nhà một năm của cô và Tiêu Trường Uyên.
Cụ Giang vội vàng chối từ: “Con bé này khách khí quá, căn nhà này nào đáng giá 20 lượng bạc? Cùng lắm năm lượng là đủ rồi.
Ở chỗ nhỏ bé quê mùa của già, mỗi năm một người kiếm được 10 lượng đã là nhiều, sao già có thể lấy nhiều tiền của con như thế chứ…”
Đến lúc đấy Vân Phiên Phiên mới biết, hóa ra giá cả thời xưa lại thấp như thế.
600 lượng bạc hẳn là một con số trên trời.
Chưa gì cô đã trở thành một gái nhà giàu giắt eo bạc triệu.
Đây quả thực là một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên càng muốn đưa chỗ bạc này cho cụ Giang.
Cô gắng khuyên cụ: “Bá ơi, bá cứ cầm đi.
Con với chồng con đụng phải bao nhiêu kẻ xấu trên đường, mãi mới gặp được người tốt như bá.
Bá cứ coi như chúng con gửi tiền vì tấm lòng của bá.
Nếu hôm nay bá không nhận số tiền này của con, thì lương tâm của cả con lẫn chồng con đều khó mà yên nổi…”
Vân Phiên Phiên khuyên can mãi, nói rách cả môi, cuối cùng mới thuyết phục được cụ Giang nhận số tiền này.
Sau đấy cụ Giang lại bảo Giang Thúy Thúy mang sang không ít cá khô, thịt khô, thịt viên coi như đáp lễ, sợ cầm nhiều tiền của cô quá.
Biết Vân Phiên Phiên thích động vật nhỏ, cụ Giang còn tặng mấy con gà con cho Vân Phiên Phiên nuôi.
Vân Phiên Phiên nhốt lũ gà con vàng óng vào hàng rào, cho chúng ăn gạo, nhìn chúng với vẻ mặt hiền từ.
“Bé gà đáng yêu thế này, nhất định phải hầm nấm nha!”
Tiêu Trường Uyên tình cờ đi ngang qua, nghe Vân Phiên Phiên nói thế, lông mày chàng bỗng giần giật.
“Nương tử, không phải nàng thích chúng nó à, sao lại muốn ăn chúng?”
Vân Phiên Phiên không để bụng, đáp: “Bởi vì gà hầm nấm rất ngon ạ.”
Tiêu Trường Uyên chau mày nói: “Nàng không cảm thấy ăn thứ mà mình tự tay nuôi là tàn nhẫn lắm sao?”
Vân Phiên Phiên: “…” Mị vừa nghe thấy cái qué gì thế?
Anh bạo quân máu me ác ôn giết người như ngóe đang thảo luận với mị thế nào là tàn nhẫn đấy à?
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, nghẹn họng trân trối nhìn Tiêu Trường Uyên.
Mãi lâu sau, cô mới cất tiếng được.
“Sao chàng lại cảm thấy tàn nhẫn? Thiếp nuôi lũ gà con này là để ăn mà…”
Gương mặt điển trai của Tiêu Trường Uyên lạnh đi, có vẻ hơi không vui.
“Nàng đã từng nghĩ tới cảm nhận của chúng chưa?”
Vân Phiên Phiên chẳng hiểu ra làm sao, nói: “Chúng nó là lương thực dự trữ, cảm nhận gì được cơ chứ? Tụi nó có phải yêu quái đâu…”
Đôi mắt âm u lạnh lẽo đen thẫm của Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên hồi lâu.
Chàng ta nói một câu khiến Vân Phiên Phiên rợn người.
“Nương tử, bất kể thứ gì nàng nuôi, cuối cùng đều vào bụng nàng à?”
Vân Phiên Phiên lập tức thấy rờn rợn: “Đại ca, chàng đừng có nói thiếp như kẻ biến thái thế được không?! Thứ thiếp đang nuôi là gia cầm, là đồ ăn, chúng không phải là thú cưng thú cảnh của thiếp.
Nếu thiếp nuôi mèo nuôi cún, thiếp sẽ chẳng bao giờ ăn chúng đâu!”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày hỏi: “Làm sao phân biệt được thứ nào nàng nuôi để ăn, thứ nào nuôi làm cảnh làm vui?”
“Thiếp sẽ đặt tên cho thú cưng.” Vân Phiên Phiên đáp, “Thú cưng là bạn bè của thiếp, là con cưng của thiếp, là kẻ đồng hành mà thiếp coi trọng nhất!”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên nói một câu râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Ta tên là Thạch Đầu, ta có tên.”
Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen tuyền tối tăm băng giá lên, nhìn chăm chú vào mắt Vân Phiên Phiên.
“Cho nên ta cũng là người bạn đồng hành mà nàng coi trọng nhất, đúng không?”
Vân Phiên Phiên đơ mặt ra, chẳng hiểu ra sao, trả lời: “Chàng là chồng thiếp, chàng đương nhiên là người thiếp coi trọng nhất rồi.”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng nhìn cô.
Đôi mắt đen lạnh lẽo sâu thẳm như mực kia vừa như chất chứa chút tình cảm không biết tên, lại như đang hoài nghi lời cô nói.
Còn như xuyên thấu qua đôi mắt cô, nhìn kỹ linh hồn cô.
Vân Phiên Phiên cảm thấy hôm nay Tiêu Trường Uyên hơi khác thường, cô chau đôi mày đẹp lại.
“Phu quân, hôm nay rốt cuộc chàng bị làm sao thế?”
Tiêu Trường Uyên không trả lời, chỉ im lặng nhìn đăm đăm vào mắt Vân Phiên Phiên.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc tạc kia không có bất kỳ biểu cảm gì.
Trong hàng rào, một đám gà con vàng óng ánh đang ríu rít cúi đầu mổ gạo.
Hai người nhìn vào mắt nhau.
Chẳng ai dịch mắt khỏi đối phương trước.
Đang lúc Vân Phiên Phiên tưởng rằng Tiêu Trường Uyên sẽ không trả lời cô, Tiêu Trường Uyên đột nhiên nói khẽ với cô: “Nương tử, có lẽ chính nàng cũng không để ý, ánh mắt nàng lúc nhìn tụi thỏ với gà, giống hệt ánh mắt nàng khi nhìn ta đấy.”
Lòng Vân Phiên Phiên thót lại.
Cô thấy hơi rờn rợn.
… Thế à?
Giống nhau thật ư?
Tại sao cô lại nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt như nhìn đồ ăn nhỉ?
… Chẳng lẽ là vì cô vã quá?
Vân Phiên Phiên lập tức phủ nhận trong lòng.
Không đúng, cô là một em gái ngây thơ đứng đắn.
Cô thèm vào mà vã nhé.
Cho nên nhất định có lý do khác.
Vân Phiên Phiên vắt hết óc để động não suy nghĩ.
Cô nghĩ ra rồi.
Nhất định là bởi cô có lòng riêng với Tiêu Trường Uyên, nên ánh mắt cô nhìn chàng ta và nhìn đồ ăn mới giống nhau đến vậy.
Cô chăm sóc thỏ và gà, là vì muốn ăn chúng nó.
Còn việc cô chăm sóc Tiêu Trường Uyên, cũng là vì cô muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về hiện đại.
Cái nhìn của cô mang theo mục đích khác, nên Tiêu Trường Uyên mới cảm nhận được rằng ánh mắt cô có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên đột nhiên thấy chột dạ.
Cô càng chột dạ, thì càng chém gió hăng hơn.
“Phu quân, chàng nhìn lầm rồi, ánh mắt này của thiếp rõ ràng là cái nhìn tràn ngập yêu thương đó.”
Tiêu Trường Uyên nhíu nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi.
“Thế à?”
“Đương nhiên là thế rồi.”
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt với chàng, tỏ vẻ đứng đắn lắm.
“Thiếp là vợ chàng, sao thiếp lại lừa chàng được?”
Tiêu Trường Uyên hơi mím môi lại, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm âm u lạnh lẽo, không nói câu gì.
Vân Phiên Phiên vỗ vỗ bả vai Tiêu Trường Uyên, cố gắng chuyển sự chú ý của Tiêu Trường Uyên qua chỗ khác.
“Thiếp cảm thấy có thể độ này phu quân mệt mỏi quá, nên hay suy nghĩ miên man…”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô với vẻ mặt lạnh te, vẫn chẳng nói gì.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát, bảo: “Hay là thế này vậy, mình ra ngoài đi dạo nhé, coi như giải sầu.
Tuy rằng chúng mình không có hộ tịch, không lên được phố huyện, nhưng mình có thể đi dạo chợ ở trấn trên, tiện thể mua những thứ mấy nay cần dùng.
Phu quân thấy thế nào?”
Tiêu Trường Uyên không chối từ.
“Được.”
Chợ ở trấn trên rất gần làng họ Giang.
Mất khoảng một nén nhang, Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên đã tới trấn trên.
Chỗ họp chợ ở đây vô cùng đông đúc, hàng trong chợ chủ yếu là rau dưa củ quả, thịt heo thịt dê, thêm mấy thứ kim chỉ linh tinh.
Hơi thở đời sống ở đây nồng đậm, ven phố toàn là tiếng hô hào hết đợt này đến đợt khác của những người bán rong.
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng tuấn tú, tướng mạo xuất chúng.
Đứng ở nơi đông người, chàng luôn là kẻ được chú ý nhất.
Chàng vừa xuất hiện là nhanh chóng thu hút ánh mắt của đám đông.
Tất cả mọi người trong chợ không phân già trẻ gái trai đều nhìn Tiêu Trường Uyên chằm chặp, đồ đang cầm rớt mất cũng chẳng ai thèm nhặt.
Vân Phiên Phiên lập tức nhăn hàng mày đẹp lại.
Không ổn, Tiêu Trường Uyên đẹp quá, thế này rất dễ bị tai mắt của Sở Nghị lần ra.
Nếu Sở Nghị tìm thấy Tiêu Trường Uyên trước cái hạn 3 năm.
Thì phiền to.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên lập tức kéo Tiêu Trường Uyên đến một góc không người.
Cô khom lưng quệt tay vào đống tro bụi trên mặt đất, bôi lên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên cau mày, ngăn cái tay làm xằng làm bậy của cô lại.
“Nàng lại bày trò quậy phá gì đấy?”
Vân Phiên Phiên trả lời bâng quơ: “Ai cũng nhìn chàng chòng chọc, thiếp ghen đấy! Chỉ mình thiếp được ngắm chồng thiếp thôi!”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy thì nhíu chặt mày.
Rốt cuộc tại sao chàng lại cưới cô nàng lộn xộn này nhỉ?
“Đây là cách mà nàng nghĩ được à?”
Vân Phiên Phiên nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ phu quân muốn mua khăn che mặt để đeo? Tuy thiếp cảm thấy phu quân của thiếp đeo gì cũng đẹp…”
“Im, bôi tro tiếp đi.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Vậy phu quân đồng ý rồi hở?”
Tiêu Trường Uyên cau mày, không tỏ ý kiến.
Vân Phiên Phiên lập tức vui liền, mắt cô cong như vầng trăng non, cô điên cuồng trét tro lên mặt chàng.
“Chàng đợi chút, thiếp bôi xong cho chàng ngay đây.”
Tiêu Trường Uyên thấy nụ cười tươi rói trên mặt Vân Phiên Phiên, chàng càng nhăn tít mày lại.
“Không được cười.”
Vân Phiên Phiên khựng tay lại, lập tức bực bội.
Ánh mắt cô nhìn Tiêu Trường Uyên ngập vẻ oán phụ sầu muộn.
“Thiếp cười một tí cũng không được à? Phu quân hết yêu thiếp rồi đúng không?”
“…”
Con gái phiền toái quá.
Tuy Tiêu Trường Uyên ghét thói lộn xộn của vợ chàng, nhưng chàng lại mặc cho nàng làm xằng làm bậy.
Chịu thôi, đây là vợ chàng mà.
Chàng không thể bỏ mặc vợ mình được.
Vợ chàng khùng điên như thế.
Chàng mà bỏ, chắc chẳng ai thèm nàng nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Chàng mới là kẻ không ai thèm ấy! Dòng thứ bạo quân các chàng chả ai báu đâu!
[HẾT CHƯƠNG 9].