Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Ra khỏi nhà hàng, Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi hai người đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu cười trộm hai tiếng, Điền Hạ cùng Diệp Dương Hi đi phía sau.

"Diệp Dương Hi, buổi chiều cậu đừng đi, được không."

"Về sau gọi tên của tớ." Diệp Dương Hi nắm tay Điền Hạ, muốn đem bàn tay nhỏ của cô nắm chặt, nhưng lại sợ cô đau, nên dứt khoát đem tay cô bao trong lòng bàn tay.

Điền Hạ đấu tranh hai lần không có kết quả, có chút tức giận phồng miệng nói: "Nhưng cậu rõ ràng nói, tớ đồng ý, cậu liền nghe lời tớ."

Diệp Dương Hi cười, "Ngu ngốc, chính là bởi vì cậu đồng ý, tớ mới càng muốn đi."

"Tại sao?"

"Bởi vì trừ tôi, không ai có thể bắt nạt bạn gái của tôi, không ai có thể làm cậu khóc."

Đại hội thể dục thể thao được tiếp tục vào buổi chiều, ngoại trừ Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi hai người thường nhìn Diệp Dương Hi với ánh mắt mập mờ cùng nụ cười quái dị, hết thảy mọi chuyện khác đều bình thường.

Điền Hạ vẫn thất thần.

Đại hội thể dục buổi chiều cho phép năm ba tham gia, cô phân tâm nhìn năm ba thi đấu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Chương Ngư, ngược lại Nghiêm Vũ Phỉ lại thường xuất hiện trước mắt Điền Hạ, ngước cằm, bộ dáng dường như rất kiêu ngạo, ngay cả khi nhìn Diệp Dương Hi ánh mắt cũng mang theo khinh thường nhàn nhạt.

Điền Hạ không biết Nghiêm Vũ Phỉ cùng Chương Ngư có mối quan hệ thế nào, nhưng tại sao luôn có thái độ như vậy, cô vẫn không biết là vì cái gì.

Nhưng Diệp Dương Hi biết.

Thời điểm Nghiêm Vũ Phỉ lần thứ n đi đến trước mặt anh, Diệp Dương Hi lạnh lùng nhếch nhếch môi cười, cúi đầu cùng Điền Hạ nói chuyện lại ôn nhu như nước, "Một hồi tớ phải đi chạy tiếp sức, trận chung kết chính cậu cố gắng. Chạy xong đến đây cổ vũ cho tôi, nếu tôi chạy xong không nhìn thấy, lại hôn cậu."

Mặt Điền Hạ nháy mắt thay đổi, cúi đầu muốn cùng anh kéo dài khoảng cách: "Cậu có thể đừng như vậy có được hay không."

Diệp Dương Hi nhún vai, "Không có biện pháp, ai bảo cậu là bạn gái của tớ chứ."

Nhìn thấy hai người bọn họ lại đứng cùng nhau, Hứa Thiên Kỳ xông lên ôm chặt Diệp Dương Hi, "Mẹ nó, lại phát thức ăn chó?! Được rồi, Tiểu Điền Hạ, hạng mục 60m sắp bắt đầu rồi, còn không mau đi."

"Được, tớ qua liền." Điền Hạ đỏ mặt, xoay người một đường chạy chậm.

Diệp Dương Hi mỹ mãn nhìn bóng dáng Điền Hạ, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Hứa Thiên Kỳ vươn tay ở trước mặt hắn lung lay, bất mãn nói: "Quay lại! Thật là, tớ bận đến "sức đầu mẻ trán", cậu ở đây rảnh rỗi nói chuyện yêu đương?"

Diệp Dương Hi ghé mắt liếc Hứa Thiên Kỳ, "Thế nào?"

Hứa Thiên Kỳ, "Giải quyết xong hết rồi, cậu yên tâm."

Hai người cười thầm, kề vai sát cánh hướng sân thi đấu đi.

Thời điểm trận chung kết bắt đầu bởi vì không có Diệp Dương Hi bên cạnh, Điền Hạ lại cảm thấy lo lắng, tùy thích chạy cũng chỉ dừng lại với vị trí thứ ba, Phương Phương ở một bên cổ vũ cho cô, còn cố gắng lôi kéo bạn học khác còn tưởng rằng Điền Hạ được giải nhất.

Điền Hạ nhìn thành tích của mình, sốt ruột nhìn hướng nam sinh đang thi tiếp sức bên kia, hạng mục tiếp sức của bọn họ giống như đều đã chạy xong.

Hạng mục tiếp sức chính là hạng mục cuối cùng của buổi chiều hôm nay, sau khi kết thúc có thể trực tiếp về nhà, không cần trở về lớp học tập trung, vì thế vận động viên khúc quân hành vừa vang lên, học sinh trên sân thể dục cơ hồ đều tản ra.


Phương Phương lôi kéo Điền Hạ hết khen lại ôm, đến khi Phương Phương đem cô thả ra, Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ sớm liền chạy mất dạng.

Điền Hạ tìm một vòng không thấy hai người bọn họ, chỉ nhìn thấy Bối Lôi, cô chạy tới đỡ đầu gối thở gấp nói: "Tớ muốn đi cùng."

Bối Lôi bối rối, không xong, Diệp Dương Hi chưa nói có cho phép cô đi không, vậy hắn đem cô ấy đi được không?

Tứ trung nằm ở trung tâm, theo cửa sau của trường học, đi qua ba con phố liền đến chỗ công viên.

Công viên là nơi người dân sống gần đó ra luyện tập thể dục, buổi tối có thể nhìn thấy mấy người mặc đồng phục tứ trung đi dọc theo con đê tản bộ.

Gió vừa thổi, phối hợp trên mặt sông thường xuyên được thuyền lui tới, bờ bên kia lại có đèn đuốc huy hoàng nhà cao tầng làm bối cảnh, này thật sự là một nơi thích hợp nói chuyện yêu đương.

Hôm nay là thời gian thuỷ triều xuống, dưới đê lộ ra một bãi cát ngắn, mặt trên là những tảng đá lớn, sóng va đập vào đá, mát lạnh phiêu phiêu trong không khí.

Diệp Dương Hi ngồi xổm trên một tảng đá lớn hút thuốc, gió sông thổi tan sương khói, tựa hồ có chút cay mắt, anh nheo mắt lại, nhìn mặt sông, không biết suy nghĩ cái gì.

Hứa Thiên Kỳ đứng ở bên cạnh gọi điện thoại, "Cô ấy muốn tới đây, sao cậu không cản lại? Hay là dứt khoát cậu cũng đừng đến, cậu đem cô ấy mang đến, nếu có gì nguy hiểm, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?"

Trong điện thoại Bối Lôi đè thấp âm thanh, "Vậy cậu hỏi Dương Hi một chút, có cho cô ấy đến không, tôi sắp không chống đỡ nổi rồi."

Cái này, Điền Hạ nói muốn theo đến đây, quả thực vô dụng, Hứa Thiên Kỳ cầm điện thoại đưa cho Diệp Dương Hi, "Tự nói chuyện với cậu ấy đi."

Diệp Dương Hi tiếp điện thoại: "Kêu cô ấy nghe."

Đầu điện thoại bên kia yên lặng một lát, âm thanh Điền Hạ thông qua sóng điện truyền đến, nghe vào tai càng thêm ngọt lịm, "Diệp Dương Hi."

"Cậu gọi tôi là gì?"

"... Dương Hi."

"Ừ."

Ý cười bên môi Diệp Dương Hi ngay cả Hứa Thiên Kỳ nhìn đều cảm thấy chói mắt, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, che mắt thở dài, "Mẹ nó, chết tiệt."

Giọng nói Điền Hạ dừng lại hai giây, âm thanh mềm mềm lộ ra quật cường, "Tớ muốn tới đó."

Diệp Dương Hi ân một tiếng, "Tớ cũng chưa nói không cho cậu đến, thời điểm cậu tới nhớ mang cho tớ kẹo cao su, vị thỏ trắng."

"... Kẹo cao su nào có vị thỏ trắng?"

"Tớ mặc kệ, cậu tự nghĩ biện pháp. Tạm biệt."

Hứa Thiên Kỳ vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn: "Này! Cậu muốn cô ấy đến đây sao?"

Diệp Dương Hi cầm điện thoại trả cho hắn, hít một hơi khói, trầm giọng nói: "Khi còn nhỏ Điền Hạ nhìn thấy tôi đánh nhau, khóc đến thảm thiết, tôi bị đánh cậu ấy khóc, tôi đánh người khác cậu ấy cũng khóc. Trước đó tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc cậu ấy đang khóc vì cái gì, khóc vì người khác hay là khóc vì tôi, đến tận sau này tôi mới hiểu, nguyên nhân chủ yếu bởi vì tôi quá yếu."

Hứa Thiên Kỳ bối rối, "Đây là cái logic gì?"

Diệp Dương Hi hút hết một hơi thuốc cuối cùng, đứng dậy hoạt động gân cốt, "Ken két, ken két" âm thanh xương phát ra nghe vào tai làm cho người ta có chút sợ hãi. Anh quay đầu nhìn phía bờ đê, không khí xung quanh liền trầm xuống.


Hứa Thiên Kỳ cũng thu hồi biểu tình đùa giỡn.

Hôm nay Chương Ngư hình như muốn đem Diệp Dương Hi đánh chết không thì cũng phải tàn phế, lần này hắn mang đến chừng hơn ba mươi người, trái lại Diệp Dương Hi bên này, Bối Lôi còn chưa tới, bọn họ chỉ có hai người.

Nghiêm Vũ Phỉ đi theo bên người Chương Ngư, nhìn thấy bên Diệp Dương Hi thế nhưng một người cũng không có, khinh thường cười: "Xuy, tôi còn tưởng có nhiều người lắm."

Diệp Dương Hi trên tảng đá nhảy xuống, quan sát những người phía sau Chương Ngư, "Đây là toàn bộ người mà anh có thể gọi tới sao?"

Chương Ngư cũng quan sát Diệp Dương Hi một chút, thấy anh có hai người, vô cùng kiêu ngạo, hung hăng, "Mẹ nó cậu có ý gì? Chỉ bằng hai người các cậu, lại khinh thường tôi sao?"

Diệp Dương Hi gật gật đầu, "Đúng là có chút."

Hầu Tử thấy sắc mặt Chương Ngư chìm xuống, hắn lập cầm lấy cây bóng chày của người bên cạnh, hét lớn một tiếng: "Đưa cho tôi!"

"Chờ một chút."

Thời điểm mọi người chuẩn bị, một giọng nói nam từ phía trên đê truyền đến, tầm mắt mọi người tập trung chuyển đi.

Nghiêm Vũ Phỉ nháy mắt nhận ra: "Hạ Ký Thanh?"

Nguyên Khang tay cầm thanh sắt đen, ngồi xổm bên cạnh, đối với Diệp Dương Hi ngoắc, "Hừ, nhớ lão tử không?"

Hạ Ký Thanh đứng ở một bên, lãnh đạm cười, "Xin lỗi có chuyện, tới chậm."

Không giống như trong hẻm hôm đó, lúc này bên người bọn họ chỉ có một nam sinh, đứng đối diện Diệp Dương Hi chào hỏi: "Hi ca."

Thấy hai người kia, sắc mặt Hầu Tử một chút liền thay đổi, hắn dán bên tai Chương Ngư nhẹ giọng hỏi: "Ca, không phải anh nói thất trung không tới được sao?"

"Sao tao biết!" Sắc mặt Chương Ngư cũng không dễ nhìn.

Hắn vốn đã sớm hỏi thăm, năm ba của thất trung tổ chức ra ngoài đóng quân dã ngoại, người tổ chức chính là Hạ Ký Thanh. Địa điểm đóng quân dã ngoại là nông thôn của thành phố bên cạnh, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe đi tới đi lui, hơn nữa đều đến vào buổi sáng. Hắn đoán chắc bọn họ về không được, lại không tính đến hai người bọn họ, thế nhưng hoàn toàn không tham gia.

Cảm giác mình bị đùa bỡn, một cổ lửa giận hừng hực dấy lên, Chương Ngư chộp lấy gậy bóng chày trong tay Hầu Tử, gào thét hướng Diệp Dương Hi tiến lên: "A!"

Một tiếng này thét lên giống như chốt mở, người phía sau hắn chen chúc mà nhảy lên, mảnh đất nhỏ lập tức trở nên hỗn loạn.

"A!"

Hạ Ký Thanh cùng Nguyên Khang thấy thế, trực tiếp từ trên đê nhảy xuống, Nguyên Khang hưng phấn mà nói: "Dương Hi, đã lâu không cùng cậu đánh nhau, lão tử đến!!"

Hạ Ký Thanh ném cho Diệp Dương Hi một vật khoảng hai mươi cm màu đen, "Cầm lấy."

Vóc người Chương Ngư cũng không tính quá cao chỉ sợ còn chưa đủ 1m7, đánh nhau cũng chỉ có thể dựa vào lực, nhưng đem hắn so với Diệp Dương Hi, vóc người quả thực thấp đến rõ ràng.

Hắn đánh ra một gậy được Diệp Dương Hi dễ dàng né tránh, cảm thấy ngực đau xót, liền bị Diệp Dương Hi gạt ngã nằm trên mặt đất.

Nhưng Diệp Dương Hi nhìn cũng không nhìn hắn, tiếp nhận vật Hạ Ký Thanh ném tới, dùng lực vung lên, trong tay lập tức xuất hiện đoản côn* màu đen, anh vung hai lần, tiếng xé gió nghe vào tai phá lệ thoải mái.


(*Đoản côn:Đoản Côn là loại vũ khí trong thời gian gần đây trở nên rất thông dụng trong võ thuật. Đã có nhiều CLB, võ đường, phòng tập,.. đã tập luyện môn này vì tính chiến đấu cao cũng như nghệ thuật của nó.)

Anh đối Hạ Ký Thanh cười: "Cảm ơn."

Hứa Thiên Kỳ thấy côn ném qua lập tức hưng phấn lên, kêu to: "Của tôi đâu!"

Nguyên Khang đạp hai người gần hắn, nhặt lấy gậy bóng chày của bọn họ ném qua, "Của cậu!"

"Hừ! Tại sao lại cho cậu ta côn, còn tôi chỉ có thể sử dụng gậy bóng chày?" Hứa Thiên Kỳ có chút bất mãn, nhưng tốt hơn là không có gì; hắn nhìn thấy Hầu Tử đang muốn đánh lén, xông lên nhắm ngay phía sau lưng của hắn đập một gậy, "Lão tử đánh chết ngươi!"

Diệp Dương Hi bên này tổng cộng chỉ có sáu người, nhưng trừ Hứa Thiên Kỳ, bọn họ đều là những nhân vật hung dữ, đánh nhau ẩu đả không lưu tình chút nào.

Diệp Dương Hi cùng Hạ Ký Thanh ném côn đến chỗ nào, chỗ đó tru lên một mảnh thống khổ.

Người của Chương Ngư bên này tuy nhiều, nhưng so với kinh nghiệm cùng tàn nhẫn, đều không bằng người của Hạ Ký Thanh mang đến, thậm chí so ra còn kém hơn Hứa Thiên Kỳ.

Diệp Dương Hi lại một lần nữa đem Chương Ngư đánh đổ, giương mắt đảo qua nhìn thấy Dương Kiệt trong đám người thật giả lẫn lộn, anh nháy mắt với Nguyên Khang, "Đầu trọc, đồng phục màu xanh!"

Nguyên Khang hiểu ý, không nói hai lời xông lên, gậy sắt trong tay đánh mạnh vào chân Dương Kiệt, "Là hắn đúng không?"

Dương Kiệt thống khổ quỳ trên mặt đất kêu rên: "Đừng, đừng đánh tôi!"

Diệp Dương Hi phân tâm nhìn tình huống bên kia, không chú ý Chương Ngư trong tay áo lấy ra một con dao, đứng lên hướng anh thẳng tắp đâm tới.

Hứa Thiên Kỳ thấy thế kêu to: "Dương Hi cẩn thận!"

Diệp Dương Hi tránh không kịp, mắt thấy mũi dao đâm lên, Hạ Ký Thanh lại khí ngang trời vung ra một côn.

Đầu đoản côn tương đối nhỏ đánh vào cánh tay Chương Ngư, xương như bị đánh gãy truyền đến một trận đau nhức, hắn lập tức liền buông lỏng tay. Hắn khom lưng muốn nhặt, lại bị Diệp Dương Hi một cước đạp trên trên mu bàn tay.

Một tay khác lại muốn cào vào mắt cá chân Diệp Dương Hi, nhưng cũng bị người khác đạp lên, Hạ Ký Thanh dùng gót chân hung hăng trên mu bàn tay hắn nghiền một chút.

"A! ****** buông ta ra!"

Diệp Dương Hi nở nụ cười, "Thả anh ra cho anh đến đâm tôi sao?"

Bắt giặc phải bắt vua trước, mắt nhìn Chương Ngư bị Diệp Dương Hi dẫm dưới chân, những người hắn mang đến một chút cũng không dám cử động nữa.

Bất quá ngắn ngủi chỉ mới mười phút, mới vừa rồi khí thế còn cao ngang người, nay mặt mũi đều trở nên bầm dập.

Diệp Dương Hi cao giọng nói: "Trừ Hầu Tử, Dương Kiệt, người khác đều cho đi đi."

Được lệnh xá, không người nào nguyện ý ở lâu, thậm chí đều không nhìn Chương Ngư một chút, đỡ nhau đi ra.

Nghiêm Vũ Phỉ mắt thấy đối Chương Ngư thất bại thảm hại, cũng không chạy, ngược lại sửa sang lại quần áo, đạp catwalk hướng tới bên người Hạ Ký Thanh, "A Ký, em đã gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, anh không thấy sao?"

Hạ Ký Thanh nhíu mày, ném côn nhẹ nhàng, Nghiêm Vũ Phỉ liền ngã ngồi trên mặt đất, "Tôi không đánh phụ nữ, cô chờ một hồi sẽ có người tới thu thập."

Diệp Dương Hi nắm tóc Chương Ngư đem hắn xách xuống dưới đê, Hứa Thiên Kỳ đứng bên bờ sông, đang muốn chỉ huy người Dương Kiệt cùng Hầu Tử đào hố.

Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh đứng ở bên người Diệp Dương Hi, Nguyên Khang dùng gậy sắt đâm vào bụng Chương Ngư, "Tôi nói, cậu không có chuyện làm liền gây sự với Dương Hi muốn tự tìm chết sao?"

Khuỷu tay Diệp Dương Hi khoát lên đầu vai Nguyên Khang, trên cao nhìn xuống hỏi: "Nói đi, anh không tiếc công bắt Điền Hạ uy hiếp tôi, nói có chuyện muốn nói với tôi, rốt cuộc muốn nói cái gì, hiện tại có tâm tình cùng anh nói chuyện đây."

Nguyên Khang vừa nghe, "Cái gì? Hắn dám bắt Tiểu bạch thỏ? Chết tiệt, đến đến đến, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi lão tử không họ Nguyên!"


Hạ Ký Thanh một cước đạp lên mặt Chương Ngư, đạp biến dạng cũng không chịu nhấc chân, vẫn là Nghiêm Vũ Phỉ gặp Chương Ngư phun ra máu, nhào lên gỡ Hạ Ký Thanh ra.

"Đừng đạp, đừng đạp!"

Hạ Ký Thanh thu hồi chân, cực kỳ chán ghét nói câu: "Rác rưởi."

Chương Ngư lúc này giống như con cá chết, hắn tựa vào đê, ánh mắt lại âm trầm đến cực điểm, "Cha tôi sẽ giết chết các ngươi."

"Này còn gọi cha, gọi mẹ?." Nguyên Khang quả thực không nguyện ý cùng tên bại hoại này nói chuyện, quay đầu lại hỏi Hứa Thiên Kỳ: "Đã xong chưa?"

Hứa Thiên Kỳ cao giọng: "Xong rồi, xong rồi, đem hắn lại đây thử xem."

Ánh chiều tà chiếu trên mặt sông, gợn sóng lấp lánh có chút chói mắt, bãi cát được nước sông tẩm ướt nhìn qua mềm mại, thực tế lại có chút rắn chắc.

Hầu Tử cùng Dương Kiệt hai người đào nửa ngày, cuối cùng đào ra một cái hố to.

Nguyên Khang xách áo Chương Ngư, đem hắn ấn trong hố cát, "Chôn hắn!"

Hầu Tử cùng Dương Kiệt hai mặt nhìn nhau: "Chôn, chôn?"

Chờ Điền Hạ cùng Bối Lôi đến, đám đông đã sớm giải tán.

Diệp Dương Hi ngồi trên đê nhìn cô, Hạ Ký Thanh bên cạnh anh, hai người ung dung, thoạt nhìn đặc biệt vui vẻ, tảng đá treo trong lòng rốt cục cũng buông xuống.

Bối Lôi thấy thế tiếc nuối kêu to: "A, kết thúc rồi?! A a a, tôi còn chưa làm gì!"

Diệp Dương Hi bĩu môi, "Còn để lại cho cậu, cảnh đặc sắc đang đợi cậu."

Bối Lôi lại hưng phấn lên, "Quá tốt!"

Bối Lôi đi xuống, Nguyên Khang lên đây, bĩ khí phất tay với Điền Hạ: "Hi, tiểu bạch thỏ!"

Chào hỏi xong, đám người liền dẫn nhau đi uống rượu.

Diệp Dương Hi do dự một chút, quyết định vẫn mang theo Điền Hạ, "Theo chúng ta đi."

Điền Hạ có chút bận tâm Hứa Thiên Kỳ: "Nhưng bọn hắn..."

"Không có việc gì, người của bọn họ đang ở phía dưới, sẽ không xảy ra chuyện." Hạ Ký Thanh ý cười ôn hòa, không giống bộ dáng vừa rồi xuống tay ngoan độc.

"Nhưng là..."

"Đi thôi đi thôi!" Diệp Dương Hi đẩy Điền Hạ đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện.

Thời điểm ăn cơm tối, Hứa Thiên Kỳ gửi WeChat cho Diệp Dương Hi, "[ hình ảnh ] cách thủy triều còn nửa giờ."

Ban đêm dưới bãi cát, được đèn flash chiếu sáng, không nhìn thấy cơ thể Chương Ngư, hắn chỉ có nửa cái cổ cùng đầu lộ ở bên ngoài, quỷ dị như từ dưới lòng đất mọc ra. Hắn nhắm nửa con mắt, sóng nước vỗ vào trên mặt hắn, trong nước mang theo bùn cùng phù sa, dính vào trên mặt, bẩn thỉu.

Dương Kiệt cùng Hầu Tử quỳ bên cạnh đầu hắn, giống hai con khuyển* phi thường ủ rũ, những người khác đứng bên cạnh bọn họ đang so thắng lợi.

(*Khuyển: con chó)

Một hồi thủy triều lên, Chương Ngư chỉ sợ bị ngập chết, bất quá phải để hắn chịu khổ một chút để hắn ghi nhớ.

"Tiếp tục chờ thủy triều lên."

Sau khi trả lời, Diệp Dương Hi cất điện thoại tiếp tục chuyên tâm gắp đồ ăn cho Điền Hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận