Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ



"Thừa dịp tôi còn chưa tức giận thì mau cút ra, đừng để tôi nói nhiều."

Lời này của Diệp Dương Hi chính là nói nữ sinh có tên gọi Phỉ Phỉ kia.

Bởi vì do tập thể dục, trên người anh vẫn còn mang theo một chút không khí nóng, cộng với thời tiết hôm nay khá oi bức, nên tay áo đồng phục được anh xắn lên, để lộ cánh tay thập phần trắng nõn, cơ bắp lộ ra đường cong rõ ràng, mạnh mẽ; mồ hôi theo tóc mai nhỏ giọt, cộng với ngày khuôn mặt luôn luôn mang theo nụ cười cùng ánh mắt trầm, bộ dạng có chút đáng sợ.

Phòng học vốn mát mẻ nhưng bởi vì cửa lớp được anh mở ra nên nhiệt độ ngoài trời xen lẫn với sức nóng cơ thể của các nam sinh cứ thế ùa vào, thoáng chốc làm nhiệt độ trong phòng cứ vậy tăng lên.

Do vận động nên cả cơ thể dường như mang theo mùi hương nam tính làm cho các nữ sinh đi ngang không nhịn được liếc mắt nhìn anh nhiều hơn, Điền Hạ nghe thấy được đằng sau cô phát ra hai tiếng nuốt nước miếng.

"Dương Hi, không không, đàn anh... em, em tên là Nghê Phỉ." Nghê Phỉ bối rối nhìn Diệp Dương Hi, đứng lên nhìn chằm chằm vào Diệp Dương Hi, "Đàn anh, em, em thích anh, anh có thể..."

"Cô gọi tôi là gì?" Diệp Dương Hi đột nhiên ngắt lời cô ta, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhấc chân chậm rãi hướng bọn họ đi tới.

Trên người mang theo hơi nóng của mặt trời, đi qua Nghê Phỉ, nghiêng người ngồi cạnh Điền Hạ vị trí ngay cạnh lối đi, "Cô tên gì?"

Hiếm khi được đứng gần Diệp Dương Hi, Nghê Phỉ càng thêm khẩn trương nhịn không được nhìn chằm chằm theo dõi từng động tác của anh, tại chỗ ngồi Điền Hạ có thể nhìn thấy tai của cô ta chậm rãi phiếm hồng, "Nghê, Nghê Phỉ, em là Nghê Phỉ."

Điền Hạ không biết Diệp Dương Hi lý do gì lại muốn ngồi bên cạnh cô, còn cầm bình nước của mình.

Thấy hành động của anh, cô không nhịn được cau mày, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Diệp Dương Hi, đây là bình nước của tôi."

Có lẽ do sinh bệnh làm cho giọng nói của cô nhỏ lại nên Diệp Dương Hi không nghe thấy, từ từ vặn mở nắp ly. Hơi nóng từ chai nước của cô cứ thế bốc lên khiến trán của anh nhăn lại.

Anh thế nào lại quên, cái cô ngốc này đang sinh bệnh, nước uống đều là nước nóng.

Thấy anh đang cầm cốc nước bất động, Điền Hạ sợ anh thật sự sẽ uống nước từ cốc của cô, sốt ruột dùng bút đâm chọc đùi anh.

Diệp Dương Hi đối với hành động của cô ngoảnh mặt làm ngơ, giương mắt nhìn hướng Nghê Phỉ, ánh mắt sắc bén như dao: "Thật buồn nôn, cô xác định muốn dùng khuôn mặt tô tô vẽ vẽ đó tỏ tình với tôi?"

Sắc mặt Nghê Phỉ thoáng chút tái nhợt, "Lời nói của anh có ý gì?"

Diệp Dương Hi bĩu bĩu môi, thản nhiên nói: "Ý là mau cút, tôi không thích những cô gái tô tô vẽ vẽ gì đó trên mặt, nhìn thật bẩn, vẽ nhiều như thế chắc chắn gương mặt bên trong rất tởm a"

"Nhưng anh còn chưa thấy gương mặt thật của em." Giọng nói Nghê Phỉ có chút gấp gáp.

Lời này của anh vừa dứt, Điền Hạ liền hiểu được ý đồ của Diệp Dương Hi, cô vừa ghé mắt, quả nhiên nghe Diệp Dương Hi nói: "Vậy bây giờ đem những thứ trên mặt cô xóa hết cho tôi."

Nghê Phỉ kinh ngạc nhìn anh: "Bây giờ sao?"


Diệp Dương Hi cong môi cười, ánh mắt có chút tà khí,"Đúng vậy, ngay bây giờ"

Ánh mắt Nghê Phỉ rũ xuống hai tay nắm chặt lại, môi đỏ mọng mím thật chặc không nói gì.

Nhâm Thuần ở một bên nhìn cảm thấy tình huống có chút không thích hợp, liền lặng lẽ lấy chân chạm chạm vào người của Điền Hạ.

Trong phòng học an tĩnh một hồi.

"Diệp Dương Hi."

Là giọng nói của Điền Hạ.

Diệp Dương Hi nghiêng đầu, chống lại đôi mắt của cô đang nhìn thẳng vào anh, giọng nói cũng không có một chút sợ hãi mềm mại lên tiếng.

"Gần đến giờ vào lớp các học sinh phải nhanh chóng trở về, trước hết để cho Nghê Phỉ học muội đi thôi, có thể chứ?"

Có thể chứ?

Giọng nói mềm mại đến mức Diệp Dương Hi cảm giác trái tim của anh hình như đang từng chút vỡ nát, giọng nói cứ lẫn quẫn va chạm trong đầu của anh như muốn nhấn chìm anh vào nó không có cách nào thoát khỏi.

Điền Hạ biết, Diệp Dương Hi là đang muốn trước mặt mọi người làm cho Nghê Phỉ mất mặt.

Thời điểm trung học đối với bọn họ mà nói, vẫn còn một cái nhận thức lệch lạc, là thời kỳ trưởng thành của thiếu niên, cho nên tâm lý có chút tò mò và bắt chước thế giới bên ngoài.

Trong trường học giống Nghê Phỉ, tuổi nhỏ nên đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kỳ thấy thứ đẹp đẽ lại muốn bắt chước theo.

Vì thế hầu hết họ chỉ cố tình ăn mặc xinh đẹp để người khác chú ý muốn mình trông thật khác biệt không giống như người khác, muốn cho mọi người đều cảm thấy"Oa, cô nữ sinh này không giống với chúng ta" muốn được mọi người khen ngợi.

Giống như vậy lấy liền biến mình trở thành người khác, thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng Nghê Phỉ lại quá lợi dụng lớp trang điểm đem mình đối với nữ sinh kia khác một trời một vực.

Diệp Dương Hi muốn cô ta xóa lớp trang điểm ngay trước mặt bạn bè thì không khác gì muốn cô ta xấu mặt.

Nghê Phỉ muốn cho hai nữ sinh kia thấy rằng cô ta không giống với họ, muốn họ phải lúc nào cũng phải tôn thờ cũng phải hâm mộ cô, nhưng Diệp Dương Hi lại muốn cô ta cởi bỏ lớp mặt nạ khác nào muốn cô ta giống như bọn người kia.

Nếu họ phát hiện Nghê Phỉ bất quá chỉ là học sinh trung học bình, họ có còn sùng bái, đi theo cô ta?Và chắc chắn cô ta sẽ không còn là trung tâm của mọi người.

Chỉ sợ lúc đó lòng tự tôn sự kiêu ngạo của Nghê Phỉ sẽ bị tổn thương.


Điền Hạ không rõ anh tại sao phải làm như vậy, bắt nạt nữ sinh.

Lớp học của cô nằm ngay vị trí cầu thang. Qua cánh cửa lớp có thể thấy một số học sinh đang dần dần quay trở về lớp học, Hứa Thiên Kỳ đem bọn họ ngăn ở bên ngoài cửa. Một số học sinh tò mò không nhịn được liền cứ thế mà chòm người về trước.

Có người nhận ra Nghê Phỉ, "Này, đó không phải là em gái năm dưới sao?"

"Hình như là cái gì Phi? Nhưng học sinh năm dưới không phải đều về lớp rồi sao, tại sao lại xuất hiện ở lớp chúng ta làm cái gì?"

"Còn phải hỏi, chắc chắn đến để đưa thư tình chứ còn gì nữa."

Những tiếng xì xào, đùa giỡn cứ thế mà truyền vào trong phòng học, những tiếng bàn tán cứ vậy lớn hơn đến nỗi Điền Hạ cảm thấy xấu hổ cho Nghê Phỉ, gặp Diệp Dương Hi chậm chạp không có phản ứng, cô lại dùng đầu bút đâm chọc đầu gối của anh, "Diệp Dương Hi, nhanh nhường cô ta đi thôi."

Điền Hạ bị cảm, nói chuyện thanh âm theo giọng mũi theo tiếng hít hít, lúc này giọng điệu lại có chút nóng nảy, nghe vào tai giống như đang khóc.

Cổ họng Diệp Dương Hi động một chút, bỗng nhiên nghiêng người tới gần cô, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Cô ta khi dễ cậu, cậu còn muốn thả cô ta đi?"

Điền Hạ bối rối, cô lúc nào bị khi dễ?

Cô ghé mắt nhỏ giọng giải thích: "Cậu lầm rồi, tôi không có bị ăn hiếp, Nghê Phỉ cũng không có khi dễ tôi"

Diệp Dương Hi nhìn chằm chằm vào cô như muốn kiểm tra cô có phải hay không nói dối.

Câu trả lời tất nhiên là không phải.

Vì thế, anh thản nhiên đứng dậy, nghiêng nghiêng đầu, động động vai, chậm rãi co giãn gân cốt, xoay người trở lại trên chỗ ngồi, "Đi đi".

Gặp Nghê Phỉ thất thần bất động, Nhâm Thuần nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: "Đi nhanh đi."

"Chờ chút."

Nghê Phỉ theo tiếng ngẩng đầu.

Trên tay Diệp Dương Hi là bức thư hồng nhạt quen thuộc, mang theo những rung động trái tim cô gái cứ thế bị anh từng chút từng chút xé nát.

Vụn giấy phiêu phiêu đãng đãng như những bông hoa giấy cứ vậy mà bay vào thùng rác.

Diệp Dương Hi vỗ vỗ tay, phía bên phải khóe miệng hơi nhếch lên, "Đừng đến nữa."

Nhâm Thuần hít vào một hơi khí lạnh, âm thầm chậc lưỡi: "Thật là tần nhẫn!"


Điền Hạ lo lắng nhìn về phía Nghê Phỉ, sau khi cô ta sửng sốt mấy giây, sau đó liền khóc chạy ra khỏi lớp.

Những người đang chờ bên ngoài lớp học thấy Nghê Phỉ khóc chạy ra ngoài, tiếng huýt sáo, tiếng trêu chọc, cao thấp vang lên.

Hai nữ sinh đi theo Nghê Phỉ thấy cô ta khóc chạy đi liền đuổi theo sau lưng, "Phỉ Phỉ!"

Hứa Thiên Kỳ là người đầu tiên bước vào phòng học.

Ở ngoài cửa sổ xem xong toàn quá trình hắn ức chế không ngăn được tâm tình kích động, chạy đến mặt đối mặt với Diệp Dương Hi vỗ nhẹ lên vai, "Dương Hi, chết tiệt quá khốc! Lão tử sùng bái cậu!"

Diệp Dương Hi ánh mắt nhếch lên: "Hôm nay mới biết được sao?"

Hứa Thiên Kỳ: "... Cút!"

Điền Hạ quay đầu nhìn Diệp Dương Hi, bắt gặp anh cũng đang nhìn cô.

Mặt cô không chút thay đổi.

Khi anh nhìn cô lần nữa, anh nhìn thấy trong mắt cô nhàn nhạt lộ ra một tia chán ghét thoáng qua.

*

Hôm sau chính là cuối tuần, Điền Hạ nghe theo lời Phương Nhược Mai cả ngày đều nằm ở trên giường dưỡng bệnh.

Hai ngày nay thời tiết khác thường, rõ ràng ngày hôm qua ban ngày còn nóng đến cả người mồ hôi ướt đẫm, đến buổi tối liền bắt đầu hạ nhiệt độ mưa, không khí lạnh cứ thế đem theo cái oi bức của thành phố quét đi mất.

Mùa đông cứ như vậy nhẹ nhàng đến.

Vừa tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã tắt nắng không khí có chút ảm đạm ngột ngạt kèm theo những cơn gió to thổi đi những chiếc lá thu, làm cho Điền Hạ có ảo giác rằng cô giống như đã muốn ngủ rất lâu.

Cô thực sự rất thích thơm ngọt ngào của hoa quế*

(Hoa quế*:



Lúc vừa chuyển đến tiểu khu này, Điền Nhất Bân ở sân trước đều trồng hoa quế, hàng năm vào thời gian này, toàn bộ trong nhà đều giống như là ngâm trong mật ong.

Năm nay hoa quế nở ra sớm, lại gặp thời tiết như vậy, Điền Hạ còn chưa kịp ngắm hoa đã thấy hoa sắp tàn hết, thật sự cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trong gió lớn các bông hoa bị vung vào cửa sổ làm cho từng chút từng chút tan đi.

Điền Hạ nhịn không được đem trong phòng cửa sổ mở ra, xuyên qua khe hở gió thổi vào đến làn gió thơm mà lạnh lẽo.

Do dự nửa ngày, cô vẫn là đứng dậy đi đóng cửa sổ.


Làn gió mang theo mùi thơm tuy tốt, nhưng cô thật sự không muốn bệnh vừa mới khỏi liền tái phát.

Điền Nhất Bân hai ngày nay đi thành phố lân cận giảng thuật, Phương Nhược Mai buổi tối lại tăng ca, trong nhà không ai làm cơm, bất quá Điền Hạ phải nhờ giao hàng.

Thời điểm người giao hàng đến cô đã mặc áo khoác thật dày.

Người đưa hàng nhìn toàn thân cô bao bọc trong lớp áo khoác dày cộm không nhịn được sửng sốt nửa giây, "Chúc, chúc quý khách dùng cơm vui vẻ."

Thời tiết vào đầu mùa đông không tính là quá lạnh bất quá là gió hơi nhiều nên khi thấy cô trên người toàn trang phục giữ ấm liền có chút xuất thần.

Điền Hạ tiếp nhận gói hàng, giọng nói êm ái: "Cảm ơn."

Thời điểm đóng cửa liền quét mắt qua biệt thự đối diện ngày thường đều là một màu đen, nay lại có chút đèn vàng ấm áp.

Công ty chuyển nhà để xe tải đứng ở cửa, trong gió lớn, mấy công nhân hợp lực đem sô pha theo trên xe chuyển xuống dưới.

Điền Hạ không nhịn được có chút tò mò, có hàng xóm mới chuyển nhà tới sao?

*

Thứ hai như cũ vẫn là một ngày đầy gió.

Dưới chiếc áo khoác đồng phục của trường, Điền Hạ mặc thêm một áo len mỏng màu hồng rất phù hợp với màu da trắng của cô, cổ áo cao bao bọc được cả cằm khiến cô càng thêm đáng yêu.

(Áo len cao cổ*:



Phương Nhược Mai đem khóa áo khoác kéo cao lên một chút, dặn dò: "Ở trường học nóng liền đem khóa kéo rộng mở ra, nhưng đừng cởi ra hết, trời này con rất dễ cảm phải chú ý một chút"

Mặc dù Điền Hạ đã lên trung học, nhưng Phương Nhược Mai vẫn vô thức đem cô dặn dò như học sinh tiểu học.

"Đúng rồi." Phương Nhược Mai mở ra ví tiền đưa cho Điền Hạ 100 đồng tiền, "tối hôm nay tới mẹ trực ban, con nên mua thức ăn ở ngoài về ăn, với lại nhớ chú ý vệ sinh một chút đừng làm mình đau bụng."

"Con nhớ rồi." Điền Hạ nhu thuận gật đầu, cẩn thận đem tiền đặt ở trong túi áo, "Mẹ, con đi học đây."

Ra khỏi nhà, Điền Hạ theo bản năng nhìn thoáng qua căn biệt thự đối diện.

Cánh cửa sắt vẫn là đóng chặt.

Sau khi chuyển đến được hai ngày, cô vẫn chưa thấy người hàng xóm mới trông thế nào.

Sau khi kiểm tra áo khoác, Điền Hạ cúi đầu bước nhanh nhanh ra hướng cửa tiểu khu.

Cơn gió lớn thổi từ đằng sau cô cứ thế mà thổi bay tầm mắt của người thanh niên.

(Sorry mọi người, tối qua wattpad của mình bị lỗi nên không thể đăng bài cho mọi người được 😥😥😥, cảm ơn những lời chúc sinh nhật của các bạn, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, đọc truyện vui vẻ nhé)😊😊😊😊


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận