Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Trình Thư Nặc cuốn cuốn chăn, mơ mơ màng màng trở mình, cô cũng không mở mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Dù đã một đêm trôi qua, cả người vẫn không thoải mái hơn, đầu óc mê man mệt mỏi, ngón tay cô đè đè huyệt thái dương, muốn thư giãn một chút.
Chờ sự bủn rủn ban đầu qua đi, Trình Thư Nặc chống người ngồi dậy, cô dựa vào nệm, từ từ căng mắt ra, tầm mắt dừng trong không khí mấy giây mới hậu tri hậu giác nhìn kĩ khung cảnh xung quanh, cảm xúc đầu tiên của cô rất nhạt, ánh mắt cũng tuỳ ý, càng nhìn lại càng không bình tĩnh nổi.
Ngày hôm qua cô thật sự bị chuốc quá nhiều rượu, dòng kí ức lung tung rối loạn hiện lên, Trình Thư Nặc đau đớn gõ gõ đầu, ép bản thân nhớ lại sự việc tối qua.
Cô nhớ rõ là cô chạm mặt Lâm Yến, cũng nhớ được anh nói muốn đưa mình về nhà, nhưng phong cách trang trí gam lạnh trước mắt rõ ràng không phải là nhà cô.
Trình Thư Nặc đột nhiên có hơi sợ hãi, cô không cách nào yên lòng nằm tiếp nữa, vội vàng xốc chăn lên xuống giường, mũi chân chạm đất thì khí lạnh liền thấm vào da thịt, Trình Thư Nặc bỗng tỉnh táo lại, cúi đầu thì mới phát hiện trên người mình chỉ có một cái áo sơ mi trắng, lỏng lẻo dán vào người.
Chiếc áo sơ mi đàn ông to rộng, tay áo sơ mi rất dài, vạt áo vừa khéo che đến hơn bắp đùi một chút.
Đáng sợ nhất là, ngoài cái áo sơ mi này, chỗ nào cô cũng đều trống không, bên trong không mặc gì cả.
Trình Thư Nặc: "..."
Cả người Trình Thư Nặc trực tiếp ngây ngẩn, cô khô héo đứng tại chỗ, chân cũng không bước lên nổi, lừa mình dối người kéo vạt áo xuống, thật sự không biết dùng vẻ mặt gì mà đối mặt với tình huống trước mắt này.
Từ nhỏ tới lớn cô đã gặp phải không ít chuyện nhưng bây giờ là lần đầu tiên cô cảm thấy hoang đường đến nỗi không cách nào nhìn thẳng.
Lúc cô còn đang giật mình, cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy ra.
Trình Thư Nặc vội vàng ngước mắt, tầm mắt trực tiếp chạm phải người đàn ông cao lớn ở cửa, trang phục đơn giản hưu nhàn, tóc có hơi dài, vài sợi rũ trên trán, sạch sẽ đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn cô, bình thản hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Lưng Trình Thư Nặc cứng đờ, tinh thần nháy mắt quay trở lại, cô nhanh chóng kéo tấm chăn trên giường che trước người, quấn bản thân kín mít, cô không thể bình tĩnh nổi, mạnh mẽ chống đỡ nói: "Quần áo của tôi đâu? Anh cởi à? Lâm Yến con mẹ nó anh..."
Cô nhịn không được buông lời thô tục, rồi lại không tìm được từ ngữ thích hợp, nên đành phải hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.
Lâm Yến không hề dao động, mặt mày anh chẳng có chút biến hoá nào, đôi mắt đen trong trẻo, chỉ nói: "Ngày hôm qua cô ầm ĩ muốn tắm rửa, tôi không ngăn được."
Trình Thư Nặc bị nghẹn, nắm thật chặt cái chăn trước người, cô bị nói đến mức chột dạ, đành phải đề cao âm lượng giữ thể diện cho mình, "Đồ của tôi đâu?"
Thấy cô hỏi như vậy, vẻ mặt Lâm Yến khó có khi phong phú hơn, lông mày anh nhướng lên, nhếch môi, "Đồ nào?"
Giọng điệu của Trình Thư Nặc không tốt, "Cái gì mà đồ nào?"
"Cô mặc rất nhiều đồ, cũng cởi rất nhiều đồ, tôi không biết cô đang chỉ cái nào."
"..."
"Quần và áo ở ngoài sô pha, áo ngực cô ném vào bồn tắm, quần lót thì cô ném trên đất."
"..."
Khoé miệng Trình Thư Nặc mạnh mẽ nhếch lên, thái dương cũng theo đó nhảy lên thình thịch, cô ép bản thân phải bình tĩnh hít sâu, nhưng máu nóng vẫn không ngừng xông lên đầu, "Lâm Yến anh con mẹ nó cuối cùng là muốn làm gì vậy?"
Khác với Trình Thư Nặc đang mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt Lâm Yến hoàn toàn không có kẽ hở, anh hơi dựa vào bên cửa, tầm mắt nhẹ nhàng dừng trên người cô, "Cô uống say, tôi có ý tốt đưa cô về nhà, trở về nhà thì cô ầm ĩ muốn tắm rửa, tôi cũng đồng ý với cô, tắm xong lại nói với tôi là không có quần áo, tôi không chỉ cho cô mượn quần áo, ngay cả giường cũng nhường cho cô."
Giọng điệu anh hơi dừng, nghiêm túc nhìn cô, bình tĩnh nói: "Bây giờ cô lại trách tôi, định qua cầu rút ván hả?"
Trình Thư Nặc nghẹn họng, bên tai thoáng hồng lên, ánh mắt hơi loé.
Lâm Yến cực kì có thâm ý mà nhìn cô, tiếp tục nói: "Có lẽ tối qua khi cô cả người trần truồng nhào vào lòng, tôi nên làm chút chuyện gì đó, dù sao thì cũng sẽ bị cô mắng, giờ tôi đúng là đang chịu thiệt rồi."
Lâm Yến nói có sách mách có chứng, nghe giọng điệu cũng có thể thấy được mấy phần tiếc nuối, vẻ mặt Trình Thư Nặc hoàn toàn không nhịn được nữa, nhưng cô cũng không ngu ngốc, lạnh giọng chất vấn: "Tôi để anh đưa tôi về nhà, không phải là để anh đưa tôi tới đây."
Lâm Yến đã đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn lại cô, "Xin lỗi, tôi không biết nhà cô ở đâu."
Trình Thư Nặc thật sự là tức đến bật cười, "Anh không biết?"
Lâm Yến hơi hơi gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi phải biết nhà bạn gái cũ ở đâu sao?"
Trình Thư Nặc: "Anh..."
Lâm Yến ra vẻ nghiêm trang qua loa lấy lệ với cô, Trình Thư Nặc không còn gì để nói, cô lại hít sâu thêm lần nữa, để mình bình tĩnh lại, nhưng bây giờ cô đang quấn chăn, hình ảnh rất buồn cười, muốn nghiêm túc một chút cũng chẳng ra cái gì cả.
Lâm Yến thấy cảm xúc của cô đang kích động, im lặng một lát, nói: "Rửa mặt một chút rồi ra ăn sáng đi."
Anh dứt lời, Trình Thư Nặc lại như bị dẫm phải đuôi, "Tôi như thế này thì làm sao mà ăn."
Lâm Yến: "Tôi cũng không để ý lắm đâu."
Trình Thư Nặc: "..."
Trình Thư Nặc chưa từng hoang đường như vậy, cô cũng không phải cô gái nhỏ gì nữa, phản ứng của thân thể rất rõ ràng, cô không phát sinh chuyện gì với Lâm Yến cả, nhưng loại hoàn cảnh xấu hổ này cũng khiến cô bất ngờ.
Có lẽ là Lâm Yến thật sự không thèm để ý, dù sao cô cũng là một cô gái, trần truồng lắc lư trước mặt bạn trai cũ, chuyện này nói thế nào thì cũng rất xấu hổ.
Cô nóng nảy, đôi mắt cũng có hơi đỏ lên, "Di động của tôi đâu rồi? Anh đưa di động cho tôi."
Bắt đầu từ tối qua Lâm Yến vẫn cầm di động của cô, giờ phút này Trình Thư Nặc hỏi tới, anh tuỳ ý nói: "Hết pin rồi, đang để ở phòng khách."
Trình Thư Nặc: "..."
Ban đầu Trình Thư Nặc muốn gọi điện thoại nhờ người đưa quần áo tới, nhưng những lời này của Lâm Yến đã chặt đứt luôn con đường cuối cùng của cô, ngón tay nắm chăn càng siết chặt thêm, cảm thấy giận dữ, bước nhanh đến cửa, Lâm Yến lại chặn ngay phía trước không để cô qua, Trình Thư Nặc tức giận trừng anh, "Cút ngay."
Lâm Yến do dự hai giây rồi lui về sau một bước, Trình Thư Nặc vòng qua anh ra ngoài, Lâm Yến lại đưa tay ngăn cô lại, Trình Thư Nặc nhíu mày nhìn anh.
Đáy lòng Lâm Yến có muôn vàn suy nghĩ, mắt cũng không thèm chớp một cái mà nhìn cô gái trước mặt, trong lòng vẫn nghĩ mãi, nhưng lời nói đến bên miệng lại rẽ trái ngoặt phải thay đổi, Trình Thư Nặc đang định đi ra ngoài thì anh nói: "Chăn là của tôi."
"Cô mang đi rồi thì buổi tối tôi ngủ bằng cái gì?"
"..."
Trình Thư Nặc không ngờ Lâm Yến còn có thể nói ra một câu như vậy, cô ra vẻ không thể tin nổi nhìn anh, Lâm Yến dừng hai giây, vẻ mặt của Trình Thư Nặc khó coi, anh khó có khi thay mình giải thích, thấp giọng nói: "Ý của tôi là, cô bình tĩnh đi đã."
Trình Thư Nặc: "Bình tĩnh như thế nào? Để anh chế giễu ư?"
Lâm Yến: "Tôi không chế giễu cô."
Trình Thư Nặc lạnh lùng nhìn anh, "Lâm Yến, trong miệng anh đã từng có lời nào là thật lòng chưa?"
Cô nói xong, không đợi Lâm Yến đáp lời, bước nhanh ra ngoài, dời bước đến phòng khách, vội vàng lấy quần áo trên sô pha, đầu ngón tay nâng ống quần jeans, cô nhìn đến túi mua sắm ở đằng kia, ánh mắt Trình Thư Nặc nhẹ dừng, trong túi mua sắm bên cạnh có một bộ quần áo thể thao mới của nữ, phía trên còn đặt một bộ nội y, là đồ mới mua, nhãn mác vừa với cắt, đặt bên cạnh cái kéo.
Trong lúc Trình Thư Nặc đang ngây người, Lâm Yến đã từ sau lưng đến gần, anh gom quần áo trên sô pha lại một chỗ, nhét vào trong tay Trình Thư Nặc, lạnh lùng nói: "Cô thay quần áo trước đi, có lẽ là sẽ vừa."
Cánh tay Trình Thư Nặc lắc nhẹ, ngờ vực nhìn anh một cái.
Lâm Yến không nhìn cô, anh dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách, giọng điệu tuỳ ý, nghe không ra thật giả, cũng chẳng có vui giận: "Là của người phụ nữa trước kia, không phải là cố ý mua cho cô."
Trình Thư Nặc gom quần áo trên tay, Lâm Yến cố ý giải thích, cô cũng không tưởng bở, cầm quần áo xoay người đi về phía phòng ngủ.
Ánh mắt Lâm Yến đuổi theo bóng dáng cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm lại thành quyền, cổ họng anh lăn lăn, ánh mắt hơi tối xuống, thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Hành động của Trình Thư Nặc rất nhanh, không đến vài phút đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, rửa mặt, tóc cũng buộc lên cao thành một cái đuôi ngựa, cả người lập tức có tinh thần hơn hẳn, cô đi đến huyền quan, lấy túi và áo khoác trên giá xuống.
Trình Thư Nặc sờ túi áo, lại mở túi xách, cô không tìm được di động, lại quay đầu hỏi Lâm Yến đang ngồi trên sô pha, "Di động của tôi."
Lâm Yến lẳng lặng nhìn cô mấy giây, anh đứng lên, đôi mắt thâm thuý mà trầm lắng, "Thư Nặc, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Trình Thư Nặc cũng không vòng vo tam quốc, "Chúng ta thì có cái gì hay mà nói chuyện?" Cô mặc áo khoác vào người, "Anh trả điện thoại cho tôi, tôi lập tức sẽ đi."
Thấy cô nói thế, Lâm Yến lấy di động từ trong túi ra, úp ngược rồi để lên bàn trà, Trình Thư Nặc nhìn cái điện thoại quen thuộc, cô xoay người đi đến phòngg khách, tay phải vừa duỗi ra được nửa thì đã bị Lâm Yến nắm lấy, Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cảnh giác, "Anh làm gì vậy?"
Lâm Yến: "Anh nói, chúng ta nói chuyện một chút."
Trình Thư Nặc: "Tôi cũng đã nói, chúng ta không có cái gì hay mà nói cả."
Lâm Yến: "Cho anh mười phút, anh sẽ không làm trễ nải nhiều thời gian của em."
Thanh âm Lâm Yến hoà hoãn bình thản, Trình Thư Nặc lại nghe ra được sự nghiêm túc của anh, thật ra cô rất hiểu Lâm Yến, một khi đã mở miệng thì tuyệt đối sẽ không cho cô có cơ hội từ chối, buổi sáng Trình Thư Nặc đã trải qua đủ loại cảm xúc, cô vội vã rời đi, là bởi vì sáng nay sau khi say rượu, cô thấy bản thân mình cực kì nhếch nhác.
Trừ cái đó ra, thì cũng có chút cảm kích Lâm Yến, dù sao thì anh nói đúng, tối hôm qua quả thật anh đã giúp đỡ cô.
Trình Thư Nặc gật đầu với anh, Lâm Yến buông cổ tay cô ra, Trình Thư Nặc ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh, hỏi: "Anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Lâm Yến lại ngồi xuống lần nữa, sống lưng anh thẳng tắp, hai bàn tay đan vào nhau, khoé miệng nửa nhấp, mi mắt hơi nâng, mắt cũng không chớp nhìn cô, một giây lại một giây qua đi, vẫn như vậy không nhúc nhích.
Trình Thư Nặc chờ anh mở miệng, Lâm Yến dường như lại không hề nóng nảy, vẫn luôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng đến nỗi có thể đốt ra một cái lỗ trên mặt cô.
Ban đầu Trình Thư Nặc còn có thể chịu được, ánh mắt Lâm Yến lại càng nóng bỏng, có lẽ hình ảnh này quá giống, không hiểu sao Trình Thư Nặc bỗng nhớ lại cái ngày mà hai người chia tay đó.
Cũng là buổi sáng.
Lâm Yến đi công tác về, trước đó, hai người đã không gặp nhau hơn một tháng, cô cũng ngồi trên sô pha, nhìn Lâm Yến từ cửa bước vào, thấy cô ngồi Lâm Yến cũng không hỏi gì, lập tức đi tắm rửa, một lúc lâu sau, anh thay áo ngủ rồi mới thong thả ung dung đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trình Thư Nặc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, khi Lâm Yến đang muốn thân mật với cô, nghiêm túc nói: "Lâm Yến, chúng ta chia tay đi."
Cô nói xong, Lâm Yến liền không làm gì nữa, anh không tiếp tục hôn cô, mà im lặng ngồi một bên, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Một hồi lâu không nói gì, để sự im lặng tuỳ ý lan tràn.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Yến đáp lời cô, anh gật gật đầu, thấp giọng nói một từ "Được".
Cũng ngay một khắc đó, lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo, cô vốn tưởng rằng ít nhất anh cũng sẽ hỏi nguyên do, như là vì sao, vì sao lại muốn chia tay.
Nhưng Lâm Yến không có, anh không nói bất cứ điều gì, chỉ gật đầu dồng ý,
Trái tim Trình Thư Nặc như bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt, cô đã trách cứ anh như thế nào, đã tức giận với anh như thế nào, nhưng cũng không phải là không yêu anh, mà Lâm Yến thì sao, có lẽ là anh thật sự không quan tâm, cô nghĩ rằng khi chia tay, trong lòng tuy đã máu tươi đầm đìa, nhưng cũng càng thêm kiên định.
Cô gần như là đứng dậy ngay lập tức thu dọn hành lí, toàn bộ quá trình Lâm Yến chỉ ngồi trên sô pha không nói một lời, vẻ mặt nhạt nhẽo, cho đến khi cô kéo va li hành lí đến huyền quan, anh mới lãnh đạm hỏi: "Bây giờ dọn ra ngoài thì đã có chỗ để ở chưa?"
Cánh tay xách va li hành lí của Trình Thư Nặc run rẩy, ép chính mình nhìn qua thật kiên cường, "Tuần trước đã tìm được phòng rồi."
Lâm Yến nghe xong, trầm ngâm hai giây, nói: "Em đã sớm muốn chia tay."
Trình Thư Nặc nghe anh dùng lời nói khẳng định tổng kết, lập tức xoay người nhìn anh, cho rằng anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng Lâm Yến chỉ đứng lên, bình tĩnh nói: "Anh tiễn em."
Anh dùng ba chữ này, tự tay đẩy cô xuống địa ngục.
Ba năm cô bỏ ra lại chỉ như một trò hề.
...
Suy nghĩ của Trình Thư Nặc đã bay xa, lúc giật mình hoàn hồn thì Lâm Yến đang ngờ vực nhìn cô, thấp giọng gọi tên.
Trình Thư Nặc không muốn để anh nhận ra bản thân thất thần, nhanh chóng thu suy nghĩ lại, giả vờ như không có gì cười cười với anh, "Luật sư Lâm cuối cùng là có chuyện gì vậy?"
Sau đó lại giấu đi sự thất vọng trong lòng, vén tóc ra sau tai, hài hước nói: "Nhìn bộ dạng hiện tại này của anh, đừng nói là muốn tái hợp với tôi đấy nhé?"
Thấy vẻ mặt cô châm chọc, Lâm Yến không im lặng nữa, ngước mặt thẳng thắn mà đón lấy ánh mắt cô, đôi mắt trong trẻo nhìn vào đôi mắt cô, nói rõ từng câu từng chữ.
"Đúng vậy, anh muốn tái hợp với em."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: "Tôi đâu chỉ là bị thiệt! Tôi ngàn lần không nên vạn lần không nên đưa Trình Thư Nặc về nhà."
Mỗ Lục: "Cho nên tối hôm qua cậu làm cái gì vậy?
Lâm Yến: "Ôm vợ ngủ này, sau đó lại tắm một lần, rồi lại ngủ, rồi lại tắm lần nữa, rồi lại ngủ tiếp một lúc, rồi lại tắm lần nữa, sau đó tôi ôm vợ vào phòng tắm, vừa ngủ vừa tắm rửa."
Trình Thư Nặc và mỗ Lục: "..."
Tôi cảm thấy đoạn kịch nhỏ cần phải được chỉnh sửa và thay đổi, không thể để cho Lâm Yến đắc ý quá, phải kiểm soát cậu ta.
Editor có lời muốn nói: Trong chương này mấy bạn sẽ thấy đoạn đầu mình để Lâm Yến xưng cô-tôi nhưng sau đó lại đổi thành anh-em, chỗ này mình cũng đã suy nghĩ và cảm thấy để vậy là hợp lí rồi, vì ở đoạn đầu nam chính vẫn đang giả bộ lạnh lùng với nữ chính nên dùng xưng hô thường ngày nhưng đoạn sau nam chính quyết định nói rõ lòng mình nên mình để xưng hô thân mật hơn chút. Đây là ý nghĩ của mình, các bạn có ý kiến nào khác thì nói cho mình nhé.
Hết chương 18.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người lễ độc thân vui vẻ