Chia tay ư, sao có thể chứ, dù Lâm Yến có chết thì cũng không nỡ chia tay Trình Thư Nặc.
Nhưng làm một người đàn ông, bỏ rơi người phụ nữ của mình, rồi lại mất đi đứa bé chưa chào đời, để Trình Thư Nặc gồng gánh tất cả một mình, còn anh, vào ba năm sau khi mọi chuyện đã định, thì mới biết được chuyện năm đó một cách chắp vá, bảo anh làm sao mà bình tĩnh được?
Vào đêm mưa ba năm trước, Trình Thư Nặc tuyệt vọng nằm dưới đất, cô một mình đau khổ, hoặc là rất lâu sau đó mới được đưa lên xe cấp cứu, hoặc là được bác sĩ cho hay đứa bé đã không còn nữa, một mình cô đã chịu đựng những chuyện đó như thế nào?
Mà khi đó anh đang làm gì, anh đang ở cách xa ngàn dặm, từng bước từng bước sống cuộc sống của mình, thậm chí khi đó bản thân anh vẫn còn oán cô, trách cô.
Chỉ cần Lâm Yến tưởng tượng đến những điều đó thì thật sự như đã chết đi hết lần này đến lần khác.
Thật sự rất đau khổ, anh có thể liều mạng với người khác, dùng sự đau đớn trên cơ thể để giảm bớt sự giày vò nơi nội tâm, nhưng với Trình Thư Nặc, anh thật sự bó tay luống cuống,
Anh hận, hận bản thân mình, sự tha thứ và chăm sóc của Trình Thư Nặc khiến nỗi hận của anh với bản thân chỉ tăng chứ không giảm.
Trình Thư Nặc nói muốn chia tay anh, anh lại sợ hãi, Lâm Yến biết mình rất tồi tệ, tồi tệ vô cùng, nhưng anh không muốn chia tay.
Thang máy mở rồi lại đóng.
Anh đứng tại chỗ, không dám đi, cũng không dám lại gần, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau đớn.
Vì anh mà Trình Thư Nặc chịu khổ nhiều như thế, Lâm Yến lại không biết phải nói thế nào bây giờ, trong lòng có một vạn âm thanh đang gào thét bồi thường cho cô bằng tất cả mọi thứ mà mình có, nhưng mất bò mới lo làm chuồng liệu có còn kịp không?
Mà thứ thực sự hạ gục anh, chính là câu yêu anh đó của Trình Thư Nặc.
Sao lại có một người ngốc nghếch như vậy chứ, anh rõ ràng sai quá sai, tổn thương cô như thế, cô gái ngốc của anh lại còn chạy đến trước mặt mình giữa đêm hôm khuya khoắt, ôm anh nói, Lâm Yến, em rất yêu anh, anh có tài đức gì mà có thể khiến Trình Thư Nặc chờ đợi anh như vậy.
Lâm Yến đau khổ nhắm mắt lại, đè nén sự chua xót nơi đáy mắt.
Im lặng một lúc lâu, Trình Thư Nặc nhìn bóng dáng Lâm Yến, nói với giọng rất thấp: “Lâm Yến, em lạnh quá.”
Chiếc áo măng tô của cô ướt đẫm, ngay cả áo giữ nhiệt dán trên người cô cũng lạnh lẽo, “Anh…anh qua đây, qua đây ôm em một cái, có được không?”
Giọng của cô không ngừng thấp xuống, vừa hèn mọn vừa bất lực.
Sao Lâm Yến có thể chịu được nữa, anh cố hết sức đè nén giọt nước mắt sắp rơi xuống, xoay người đi về phía Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc rốt cuộc cũng chờ được Lâm Yến đi tới, đáy lòng vừa nặng nề vừa thở phào nhẹ nhõm, cô dang rộng vòng tay về phía người đàn ông của mình, đỏ mắt, “A Yến…”
Cô nghẹn ngào gọi, nước mắt cũng theo đó chảy xuống lách tách.
Trái tim Lâm Yến đau đớn khó chịu, anh ôm lấy Trình Thư Nặc, rồi lại cúi đầu lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc, tiểu Nặc, đừng khóc…”
Trình Thư Nặc lại khóc dữ hơn vì lời nói nhỏ nhẹ của anh, bình thường cô cứng cỏi, nhưng trước mặt Lâm Yến cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, “Anh không để ý đến em cả một ngày, không nghe điện thoại, em lại không tìm thấy anh, em nghĩ anh không cần em nữa.”
Lâm Yến đau lòng, kể từ lúc anh biết tin thì bị nỗi sợ hãi và đau đớn khôn kể vây lấy, anh trốn chạy, lại quên mất sự sợ sệt lùi bước của mình sao lại không phải là sự tổn thương đối với Trình Thư Nặc chứ.
Lâm Yến cúi đầu, hôn giọt lệ nơi khóe mắt cô, rồi lại nâng mặt cô lên, “Xin lỗi, xin lỗi em…không phải anh cố ý khiến em lo lắng đâu…”
Trình Thư Nặc hít mũi, cô biết Lâm Yến quá để ý nên rối loạn, Lâm Yến không cố ý, nhưng cô lại muốn Lâm Yến đau lòng, “Anh lái xe đi, em mắc mưa, lạnh lắm, đầu cũng hơi đau nữa.”
Cô cố ý nói thế, thấy sự áy náy trong mắt Lâm Yến càng rõ rệt, cô lại giơ tay phải lên, “Tay cũng sưng lên, đau lắm.”
Lâm Yến cảm thấy Trình Thư Nặc tới để đoạt tính mạng của anh, hốc mắt anh cay cay, nhưng cuối cùng anh cũng không dám rơi nước mắt như cô gái, dùng thứ này để trút ra hết sự đau đớn và tự trách trong lòng.
Lâm Yến không nói gì, anh im lặng ngồi xổm xuống, nâng mông Trình Thư Nặc lên, đối mặt với nhau, đi về phía cửa nhà.
Trình Thư Nặc mượn cơ hội dựa vào ngực anh, hai chân quấn quanh eo anh, cánh tay ôm cổ anh, cả người như con gấu koala quấn trên người Lâm Yến.
Lâm Yến im lặng mở cửa, Trình Thư Nặc cố ý hắt xì một cái trước mặt anh, rồi lại mếu máo: “Khó chịu chết đi được.”
Hai tay Lâm Yến ôm cô, không rút ra được, anh tì trán vào trán Trình Thư Nặc, thăm dò nhiệt độ của cô, coi như bình thường, nhưng khuôn mặt nhỏ của Trình Thư Nặc nhăn nhó, anh lo lắng hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta đến bệnh viện trước đã nhé?”
Nghe thấy bệnh viện thì Trình Thư Nặc nhanh chóng lắc đầu, cô thật sự sợ Lâm Yến sẽ bỏ lại cô lần nữa, nên không quan tâm nói, “Để em khó chịu đến chết cũng được, dù sao anh cũng sẽ không đau lòng.”
Sao Lâm Yến lại không đau lòng cho được, cả trái tim anh sắp vỡ nát đến nơi rồi, Trình Thư Nặc quậy trong lòng anh, anh lại không biết phải nói sao cho tự nhiên một chút để đáp lại cô, cánh tay đành phải ôm chặt thêm một chút, ấn cô vào sâu trong lòng.
Anh ôm Trình Thư Nặc đến phòng ngủ, rồi mới đặt cô xuống giường.
Trình Thư Nặc nghĩ anh định đi nên vội vàng giữ chặt cánh tay anh, Lâm Yến thấp giọng giải thích, “Anh đi xả nước nóng, không đi đâu.”
Trình Thư Nặc thấy anh nói thế thì chầm chậm rút tay về.
Lâm Yến xoay người đi vào phòng tắm, ánh mắt Trình Thư Nặc lướt qua một vòng, cô rất ngạc nhiên, phòng ngủ rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi nhỏ, ga giường cũng sạch sẽ, hoàn toàn không giống như là để không ba năm.
Trên bàn trang điểm cách đó không xa, cô liếc một cái, chỉ biết là nhãn hiệu mình từng dùng.
Cô quan sát xung quanh, ánh mắt lại dừng thật lâu trên một khung ảnh ở tủ đầu giường.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, mắt Trình Thư Nặc lại đỏ hoe.
Trong khung là một tấm ảnh chụp chung, cô và Lâm Yến, Trình Thư Nặc nhớ nó được chụp vào buổi tối của Lễ Tình Nhân đầu tiên mà hai người bên nhau, cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất.
Ngày đó Lâm Yến trở về từ văn phòng luật rất sớm, hai người hẹn đi xem phim, khi ra khỏi rạp chiếu phim thì chuẩn bị về nhà, trên đường nhìn thấy những cặp đôi khác mặc đồ đôi, ôm ấp nhau giơ camera chụp ảnh trước suối phun nước âm nhạc của quảng trường.
Trước giờ đi ngủ, Trình Thư Nặc nằm vào trong chăn, Lâm Yến đang đọc sách, cô sợ làm phiền anh nên ngoan ngoãn nằm bên cạnh, im lặng chơi di động.
Cũng không biết bao lâu, Lâm Yến gập sách lại, đặt lên tủ, rồi giơ tay về phía cô, “Đưa di động cho anh.”
Lâm Yến không thích cô làm tổ trên giường chơi di động, tuy rằng yêu đương với Lâm Yến, nhưng Trình Thư Nặc cũng hơi sợ anh, nghe thế thì ngoan ngoãn đặt di động vào lòng bàn tay anh, rồi lại thấp giọng nói: “Vốn cũng không định chơi, em ngủ liền đây.”
Lâm Yến nghiêng sang liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Không được ngủ.”
Trình Thư Nặc nằm xuống, nghe Lâm Yến nói xong thì tai cô hơi đỏ lên, ôm lấy eo anh dưới tấm chăn, dịu dàng nói: “A Yến à, em vẫn đang trong kì kinh nguyệt.”
Cô tưởng là Lâm Yến muốn làm chuyện xấu xa, khi đó cô còn ít tuổi, cũng vừa mới nếm trái cấm, da mặt cũng mỏng, “Hôm nay vẫn chưa được đâu.”
Lâm Yến thấy cô hiểu lầm, cả khuôn mặt cũng hơi đỏ lên thì cảm thấy buồn cười trong lòng, vẻ mặt lại vẫn lạnh nhạt như cũ, anh bế Trình Thư Nặc lên trên một chút, cố ý hỏi, “Em đang nghĩ gì thế?”
Hàng mi dài của Trình Thư Nặc chớp nháy, cô muốn giải thích, Lâm Yến lại ấn đầu cô lên vai mình, anh thản nhiên, cảm xúc chẳng hề phập phồng, “Không phải muốn chụp ảnh à?”
Khi nói, anh mở camera, giơ lên trước mặt hai người.
Trình Thư Nặc lập tức sửng sốt, khi phản ứng lại thì cô nhanh chóng che lại hai má, “Không được, em tẩy trang rồi! Xấu lắm! Bật filter đi!”
“Không sao đâu.”
Anh không cho phép phản bác.
Ngón cái của Trình Thư Nặc tách ra, để lộ đôi mắt, cô đỏ mặt, rụt rè nói, “Nhưng đang ở trên giường mà?”
“Trên giường thì không chụp ảnh được à?”
Anh nhẹ nhàng hỏi lại.
Trình Thư Bị câu hỏi của anh chặn họng, rồi không biết bị Lâm Yến kéo cái tay trên mặt ra lúc nào, cô còn chưa kịp chỉnh lại tóc, hay nở nụ cười thì Lâm Yến đã ấn nút.
Anh chụp rất nhiều tấm, tấm nào Lâm Yến cũng đẹp trai vô cùng, còn cô thì sao, tóc tai thì rối bù, vẻ mặt thì ngốc nghếch.
…
Tấm ảnh trong khung trước mặt, chính là một trong số rất nhiều tấm được chụp vào lúc ấy, cô mặc chiếc áo ngủ màu nhạt dựa vào lòng Lâm Yến, vẻ mặt Lâm Yến thản nhiên, lạnh nhạt nhìn màn hình, cô thì lại lo chỉnh tóc, ngơ ngác nhìn Lâm Yến.
Trình Thư Nặc không biết Lâm Yến đã rửa ảnh ra lúc nào, thậm chí còn đóng khung.
Trình Thư Nặc nhắm mắt lại, ngừng suy nghĩ, đúng lúc Lâm Yến ra khỏi phòng tắm, anh lại đến trước mặt Trình Thư Nặc, hốc mắt Trình Thư Nặc nóng lên, cô vòng tay ôm eo anh, rồi lại dựa vào lòng anh.
Lâm Yến khẽ vỗ vai Trình Thư Nặc, cố gắng dịu giọng nói, “Cởi quần áo trước đã, rồi lại tắm nước nóng, đừng để bị cảm.”
Trình Thư Nặc ngoan ngoãn nghe lời, cô buông anh ra.
Lâm Yến đỡ Trình Thư Nặc đứng lên, anh giúp cô cởi áo măng tô, rồi lại cởi cả áo lông lẫn áo giữ nhiệt ra.
Trên người Trình Thư Nặc chỉ còn một bộ đồ lót, bụng ngón tay Lâm Yến chạm phải da thịt lạnh như băng lộ ra ngoài của cô, mày không khỏi nhíu lại.
Khuôn mặt anh bình tĩnh, Trình Thư Nặc thấy sự tự trách trong mắt anh, cô không nỡ để Lâm Yến khó chịu, nhưng trải qua một buổi tối đầy giày vò, cô lại càng muốn Lâm Yến phải đau lòng.
Vì thế lại mếu máo, dựa vào lòng anh, già mồm làm nũng: “Mệt mỏi quá, không muốn nhúc nhích tý nào.”
Lâm Yến đang cởi quần cho cô, nghe cô nói thế thì bế thẳng cô lên, khiến Trình Thư Nặc dựa sát vào mình, rồi lại nhẹ nhàng kéo quần cô xuống.
Trình Thư Nặc thuận thế nhào vào lòng Lâm Yến.
Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc đi về phía phòng tắm, đứng cạnh bồn tắm lớn rồi lại thả cô ra, anh dùng đầu ngón tay thử nhiệt độ của nước, vừa vặn.
“Em tắm trước đi, anh đi đun nước, đã ăn chưa?”
Anh khàn khàn hỏi, không nghe ra được cảm xúc gì.
Trình Thư Nặc ngồi trên mép bồn tắm, cô nhìn Lâm Yến, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tay em có vết thương, không thể dính nước.”
Lâm Yến kéo tay phải của cô, cúi đầu nhìn, bàn tay bên trái sưng vù lên, vết nhăn giữa mày anh càng rõ, anh cẩn thận thả tay cô ra, rồi lại đưa tay ra sau lưng Trình Thư Nặc mở khóa áo ngực của cô, “Ừ, anh giúp em tắm rửa.”
Trình Thư Nặc nhấp môi dưới, cố ý nói khách sáo: “Cảm ơn.”
Lâm Yến cởi nội y giúp cô, bộ ngực trắng như tuyết lay động trước mắt anh, còn có một đôi anh đào đứng thẳng, mềm mại, kiêu ngạo tươi đẹp, vẫn còn giữ lại dấu vết mập mờ hồi sáng.
Ánh mắt anh khựng lại hai giây, rồi tự nhiên nhìn sang chỗ khác, đang cúi đầu tiếp tục cởi quần lót cho Trình Thư Nặc thì đúng lúc nghe thấy tiếng cảm ơn, ngón tay của anh hơi dừng, im lặng, rồi mới kéo miếng vải nhỏ màu đen xuống dưới chân cô.
Phòng tắm xả nước ấm, ánh sáng chói lòa.
Trình Thư Nặc ngồi ở mép bồn, trên người không một mảnh vải, lộ ra dáng người xinh đẹp và đường cong quyến rũ, cô dịch đầu gối, rồi lại thoáng mở hai chân ra, bàn tay chống trên mép bồn, ưỡn ngực, ngửa đầu nhìn anh.
Trình Thư Nặc tự tin với dáng người của mình, khi quấn quít bên nhau, một người đàng hoàng như Lâm Yến, cũng sẽ khó nhịn hổn hển bên tai cô, nói mấy câu bậy bạ không phù hợp.
Trình Thư Nặc hất mái tóc ra sau, khẽ nhấp môi dưới, “Lâm Yến à.”
Cô yếu đuối nói, cố ý đè thấp giọng, đến cuối thì lại quấn lên.
Nhưng Lâm Yến lại không nhìn cô, nét mặt anh lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, anh cẩn thận thu dọn thay Trình Thư Nặc, còn bản thân thì vẫn nhếch nhác như cũ, vẫn là bộ âu phục bẩn thỉu đó, ống quần cũng có nước chảy xuống.
Đôi mắt của người đàn ông đen láy sâu thẳm, môi nhếch lên, thoạt nhìn chẳng khác gì bình thường, nhưng Trình Thư Nặc đã khiến vẻ ngoài lạnh nhạt bình tĩnh của anh tan biến, thấy được sự đau lòng và ngấm ngầm chịu đựng không thể giấu diếm mà anh dành cho mình.
Bắt đầu từ lúc nãy, khi Lâm Yến ôm cô, hay là cởi quần áo giúp cô, cánh tay cũng run rẩy, lòng bàn tay của lạnh như băng.
Lâm Yến chính là người như thế, anh luôn luôn đè nén cảm xúc của mình, khắc nghiệt với bản thân đến tột cùng.
“A Yến à.”
Trình Thư Nặc lại kêu một tiếng.
Lâm Yến đang lấy sữa tắm trên cái đài bên cạnh bồn tắm, nghe thấy Trình Thư Nặc gọi anh thì cúi đầu “Ừ” một tiếng, “Anh đây.”
“Anh cũng mắc mưa.” Trình Thư Nặc thấy anh nhìn sang thì giơ tay đặt lên áo vest của anh, “Cũng sẽ bị cảm đó.”
Cô giúp anh cởi quần áo, Lâm Yến lại đè tay cô lại, “Anh không sao.”
Anh nói xong, rồi đặt tay phải của Trình Thư Nặc lên vai mình, lại cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm chứa đầy nước ấm.
Hơn nửa người Trình Thư Nặc chìm vào trong nước, cánh tay để trên lưng cô của Lâm Yến đang chuẩn bị rút về thì Trình Thư Nặc lại đột ngột giơ tay vòng quanh cổ anh.
Anh muốn bảo cô buông tay, Trình Thư Nặc đã mở miệng, “Em không bỏ.”
Lâm Yến cứng đờ, nhìn cô gái trong lòng, ánh đèn chói mắt, cô cũng long lanh lóa mắt, giống một bông hoa hé nụ, xán lạn đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Bàn tay Lâm Yến như có một dòng diện chạy qua, anh lại không dám nhìn cô thêm một chút nào, giọng thoáng thấp xuống, “Đừng quấy, giúp em tắm trước đã, rồi lát nữa xử lí vết thương trên tay cho em, được không?”
Anh bàn bạc với cô, lần này Trình Thư Nặc cũng không muốn nghe anh, cứ không buông tay.
Trình Thư Nặc ngước cằm nhìn anh, trong phòng tắm tranh sáng tranh tối, cô trần truồng nằm trong lòng anh, Trình Thư Nặc không nhìn thấy một chút dục vọng nào trong mắt Lâm Yến, kiềm chế đến mức quá đáng.
Với cô mà nói, chuyện mất đi đứa bé vào ba năm trước đây, thời gian đã xóa nhòa nỗi đau đớn của cô, cô đã thật sự buông bỏ.
Lâm Yến thì không, anh đang trừng phạt chính mình, ép mình phải trải qua sự đau khổ mà cô từng chịu.
Trước đây Trình Thư Nặc không muốn nói, chính là vì sợ Lâm Yến sẽ cố chấp với chính mình, sẽ không vượt qua được bản thân mình.
Hai người cứ đờ ra một lúc, Trình Thư Nặc vốc nước hất lên mặt Lâm Yến.
Mắt Lâm Yến bỗng bị nước vào, anh có chút không mở mắt được, đang khó chịu chớp mắt thì cánh môi lại có hai mảnh mềm mại dán lên, giây tiếp theo bên tai lại có âm thanh yếu đuối không nói lí lẽ của cô gái truyền vào.
“Anh không tắm cùng em, em cũng sẽ chia tay anh, ba mươi giây, nếu luật sư Lâm không cởi sạch, thì tự chịu hậu quả.”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến mở mắt ra, nhìn Trình Thư Nặc trong lòng, anh ngơ ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Tôi không cầm nhầm kịch bản đó chứ? Vì sao tôi lại thanh tâm quả dục như thế? Tôi rất gần gũi người đẹp đó!”
Họ Lục nào đó: “Tôi muốn nâng tính cách của cậu lên.”
Lâm Yến: “Không cần, tôi muốn gợi tình một chút.”
Họ Lục nào đó: “…”