Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Tay trái của Lâm Yến bóp eo cô, ngăn động tác ngồi xuống của cô, Trình Thư Nặc chỉ có thể giữ tư thế ban đầu.
Tình cảnh vừa lúng túng vừa nhục dục.
Hai má Trình Thư Nặc ửng đỏ, ánh mắt cũng ướt át, cô nhìn người đàn ông phía trước với vẻ khó tin, lại bị từ chối một lần nữa, dù Trình Thư Nặc có đau lòng vì Lâm Yến đi chăng nữa thì cũng cáu.
Vào lúc này, Trình Thư Nặc cảm thấy tủi thân, cô thả thứ nóng bỏng trong lòng bàn tay ra, cắn môi không nói gì, giơ tay lấy cái khăn tắm dưới đất lên.
Nhìn ra được sự thất vọng và ngạc nhiên của cô, Lâm Yến nhanh chóng kéo Trình Thư Nặc vào lòng, dùng sức ôm cô, âm thanh như bị lửa nung, “Bên này không có áo mưa.”
Anh sợ Trình Thư Nặc hiểu lầm, nên căng thẳng giải thích.
Động tác nhặt khăn tắm của Trình Thư Nặc khựng lại, cô có chút bất ngờ, “Chỉ bởi vì thế thôi sao?”
Trình Thư Nặc nằm trong lòng anh, sao Lâm Yến có thể không có cảm giác được, vừa nãy trong phòng tắm cả người anh đã khó chịu rồi.

Cánh tay của Lâm Yến siết lấy tấm lưng láng mịn của cô gái, bụng ngón tay không nhịn được vuốt ve qua lại, rồi lại cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô.
“Ưm.”
Anh vẫn ngắn gọn như trước, âm thanh phát ra lại trầm thấp nặng nề.
Trình Thư Nặc nghe anh giải thích xong thì ôm lấy cổ Lâm Yến, lòng bàn tay của anh rất nóng, Trình Thư Nặc biết nội tâm của Lâm Yến và cô đều khát vọng như nhau, cô không còn nhăn nhó nữa, “Không sao đâu anh.”
Lâm Yến không nói gì, hơi thở nặng nề phả vào tai cô, từng tế bào trên người cứ kêu gào ham muốn Trình Thư Nặc, anh cũng muốn cô, rất muốn rất muốn.
Tưởng tượng đến đủ loại chuyện trước đó, cơ thể càng thêm khô nóng, nội tâm thì lại đau đớn.
Anh không phải là một kẻ hồ đồ, qua ẩn ý giấu trong những con chữ của mấy cậu bạn trai của Trình Thư Nặc, thì Trình Thư Nặc đang khám bác sĩ tâm lí.

Anh phát hiện ra sự bất thường, ban đầu anh vẫn luôn do dự nếu lén tìm người điều tra sẽ không đủ tôn trọng Trình Thư Nặc, lời Hàn Thần Ngộ nói ở bệnh viện lần đó không thể nghi ngờ là đã kích thích anh, anh không lo được quá nhiều.
Lại sau đó, ngày Dư Tề vào bệnh viện đó, Trình Thư Nặc thẳng thắn với anh ở dưới tiểu khu của mẹ Trình, nửa đêm còn chạy đến cục cảnh sát tỏ tình với anh, Trình Thư Nặc không hề giữ lại gì, khiến Lâm Yến khinh thường hành vi lén lén lút lút, nên không để đối phương điều tra tiếp nữa, anh hẳn là nên tin tưởng Trình Thư Nặc, yêu cô hết mình.
Nhưng hôm nay Lâm Yến cũng hiểu được, sự kiện đó ảnh hưởng đến Trình Thư Nặc như thế nào, lần đầu tiên sau khi gặp lại của hai người, Lâm Yến nhớ sự căng chặt của cơ thể cô và sự sợ hãi nơi đáy mắt, khi Trình Thư Nặc nằm dưới người anh, giao bản thân cho anh, cô đã mang tâm trạng gì.
Chỉ cần anh nghĩ đến sự bài xích và căng thẳng của Trình Thư Nặc lúc ấy thì trái tim tựa như bị hung tợn khoét một đao.
Trình Thư Nặc không suy nghĩ phức tạp như Lâm Yến, không có áo mưa nên không làm, đây đúng là lời cô từng nói với Lâm Yến trước đây.


Hơi thở vùi bên tai cô của Lâm Yến càng ngày càng nóng, phía dưới cũng chống mình một cách rõ ràng, nhưng không có hành động gì khác.
Trình Thư Nặc lặp lại: “Đã nói là không sao rồi mà.”
Lâm Yến vẫn còn ôm hôn cô.
Trình Thư Nặc thật sự không biết phải nói gì, Lâm Yến quá lo lắng cho cô, cô trái lại không biết phải làm thế nào cho phải, nhưng Lâm Yến căng thẳng vì cô, yêu cô lại khiến Trình Thư Nặc cảm thấy vui sướng và vinh hạnh vô cùng.
Nghĩ thế, Trình Thư Nặc không băn khoăn điều gì nữa, cô đưa tay xuống, vịn xong, rồi lại nâng người lên, cô tìm đúng vị trí, rồi ngồi xuống.
Lâm Yến kêu lên một tiếng, bóp eo Trình Thư Nặc mạnh hơn một chút, anh đang định kéo Trình Thư Nặc lên trên thì Trình Thư Nặc lại cắn môi, chịu đựng cơn đau, nhanh hơn Lâm Yến một bước, cô ép bản thân ngồi lún thẳng xuống.
Không có màn dạo đầu, cơ thể cô vẫn chưa thích nghi được, sợ bị Lâm Yến từ chối, động tác của cô lại nhanh hơn, Trình Thư Nặc đau đến mức sắp chảy nước mắt, cô nhào vào lòng Lâm Yến, “Hu hu hu đau chết đi được.”
Lâm Yến đâu còn ý chí mà ngăn cản nữa, thanh cao cũng được, bình tĩnh cũng được, trước mặt Trình Thư Nặc tất cả đều chẳng đáng một xu, Lâm Yến hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, hai người giao hợp trong tư thế ngồi, anh cúi người hôn Trình Thư Nặc, giọng điệu nhuốm sự cưng chiều trước nay chưa từng có, “Em có phải là đồ ngốc không thế?”
Anh hôn cô thân mật vô cùng, dịu dàng mà âu yếm, khiến cô động tình, không đến mức khó chịu như vậy nữa.
Trình Thư Nặc nằm trên đầu vai Lâm Yến, “Anh không có lỗi với em.” Cô rớm nước mắt, ôm chặt lấy Lâm Yến, “Sáu năm rồi, chúng ta chia tay cũng được, tái hợp cũng được, đều là anh tình em nguyện, anh không nợ em, chưa bao giờ nợ em.”
Trình Thư Nặc biết tình huống hiện tại đã không còn phù hợp để nói chuyện nữa, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô vẫn nhịn đau nói: “Em cũng không nợ anh, nếu có nợ, thì người duy nhất em cực kì có lỗi, là Thần Ngộ, em chỉ nợ cậu ấy.”
Trình Thư Nặc hoàn toàn thẳng thắn chân thành với Lâm Yến.
Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của Hàn Thần Ngộ, thì có lẽ cô căn bản không chống đỡ nổi.

Cô đặt lịch phẫu thuật trước, rồi lại hối hận, khi rời khỏi bệnh viện thì đúng lúc va phải Hàn Thần Ngộ.
Tình bạn giữa hai người rất tốt, Hàn Thần Ngộ vẫn luôn rất quan tâm cô, ban đầu Trình Thư Nặc không nghĩ nhiều, cho đến khi mẹ Trình biết cô mang thai.
Mẹ Trình phản đối chuyện chưa chồng mà chửa, hai người cãi nhau rất căng, hai lần trước đó Trình Thư Nặc đều chống đỡ được, lần thứ ba cô tăng ca ở Duy Á, nhận được điện thoại của mẹ Trình nói cơ thể không thoải mái trong nhà không có ai, nhưng chờ đến khi cô chạy tới nhà thì lại bị mẹ Trình kéo đi bệnh viện.
Tình huống trở nên ầm ĩ, trong tiểu khu toàn là những người xem trò hay, mà càng khiến cô khó xử hơn là mẹ Trình hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, bà lại có thể làm loạn ở bệnh viện sau lưng cô, kêu muốn Hàn Thần Ngộ chịu trách nhiệm.
Lúc đó trạng thái của Trình Thư Nặc rất kém, mẹ Trình lại sắp ép cho cô phát điên lên rồi, thế nên Hàn Thần Ngộ nói với cô là muốn yêu đương với cô, khi hắn lấy cớ là bị bố mẹ giục kết hôn cô đã từng tin là thật.

Trong hai tháng mịt mù tăm tối ấy, là Hàn Thần Ngộ đã giữ chặt lấy cô.
Sau đó mất đi đứa bé, Trình Thư Nặc dạo một vòng cửa tử, cô mới vật lộn thoát khỏi sự đau khổ và tuyệt vọng.


Cô rất ích kỉ, ỷ vào tình yêu mà Hàn Thần Ngộ dành cho mình mà ích kỉ kéo luôn cả Hàn Thần Ngộ xuống vực sâu, sau khi tỉnh táo lại Trình Thư Nặc vô cùng hận một bản thân đã từng yếu đuối như thế, sự áy náy với Hàn Thần Ngộ lại tra tấn cô đến mức khổ sở không thôi.
Cô cũng xem thường tình cảm mà Hàn Thần Ngộ dành cho mình, nhưng cô không biết phải làm sao bây giờ, vì để Hàn Thần Ngộ hết hi vọng với mình, thậm chí cô còn ngây thơ thay bạn trai hết người này tới người khác, cô đã nghĩ đến chuyện ở một mình tới già, không bao giờ liên lụy người khác nữa.
Một người tốt như Hàn Thần Ngộ, xứng đáng có được một cô gái tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Lâm Yến vẫn luôn rất kiềm chế, cho đến khi nghe thấy cái tên đó, hàng mi của anh run lên, Lâm Yến thông minh biết bao, thái độ của mẹ Trình và Dư Tề, hay là biểu hiện của Hàn Thần Ngộ, một người đàn ông như thế tồn tại, hắn ta lấy đi sự mắc nợ của Trình Thư Nặc, có thể khiến Trình Thư Nặc nhắc tới giữa lúc đang ý loạn tình mê với anh, tất cả đều ngập tràn sự thương cảm và hổ thẹn.
Loại cảm giác tồn tại này, vừa khiến anh đau lòng, đồng thời cũng ghen tị.
Trình Thư Nặc vẫn nằm nhoài trên đầu vai anh, Lâm Yến rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, anh bóp eo Trình Thư Nặc, phối hợp chuyển động lên xuống, sau khi đưa đẩy vài lần, giải cơn khát rồi, thì lại hung hăng đè Trình Thư Nặc xuống sô pha.


Một lần làm trên sô pha rất hung bạo, Lâm Yến không còn có sự kiềm nén như ngày xưa.
Anh mạnh mẽ, điên cuồng, hung dữ.
Lần đầu tiên Trình Thư Nặc thừa nhận một Lâm Yến như vậy.
Vừa đau vừa sung sướng.
Trình Thư Nặc bị anh đụng đến mức mất hồn mất vía, suy nghĩ đứt quãng, hoặc đây chính là Lâm Yến, khoảng thời gian sáu năm, mang cho cô sự đau đớn và vui sướng, cô lạc lối, đắm chìm, cuối cùng vẫn vui vẻ chịu đựng như trước đây.
Sô pha có chút khó phát huy, Lâm Yến thu dọn qua loa giúp Trình Thư Nặc, rồi ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Trình Thư Nặc bị anh ném lên giường lớn, Lâm Yến đã đè lên, cô còn chưa ổn định lại nhịp thở thì Lâm Yến đã rục rịch, Trình Thư Nặc ý loạn tình mê, cô nằm trên chiếc giường của hai người trước đây, ánh đèn trong phòng sáng sủa, cô mềm mại nằm dưới người anh, “Lâm Yến, anh có yêu em không?”
Trong lòng cô có đáp án, lại khàn giọng hỏi Lâm Yến vào lúc anh đâm vào.
Đợi một lúc, nhưng không đợi được câu trả lời của anh.
Nụ hôn của Lâm Yến lại dời xuống một chút, vẫn luôn dịch xuống, ban đầu Trình Thư Nặc không nhận ra ý định của anh, cho đến khi anh rời khỏi cơ thể mình, lại mở chân cô ra rộng hơn nữa, nụ hôn trằn trọc đi thẳng xuống một đường.
Cả người Trình Thư Nặc thoáng chốc căng lên, cô bối rối đè đầu anh lại, “Đừng mà.”
Cô không muốn, không muốn Lâm Yến làm những chuyện đó vì cô.
Anh hẳn là phải ngồi tít trên cao, không dính một hạt bụi, lạnh nhạt, cao quý, nhìn xuống cô, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, anh đứng trên bục giảng, cô ngưỡng mộ, sùng bái, vừa gặp đã yêu không chút do dự.

Mà không phải như thế này, ở dưới người cô, cúi mình nhượng bộ, lấy lòng, vừa thành kính vừa động tình.
Trình Thư Nặc ngăn cản, nhưng Lâm Yến không dừng lại.
Nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại nhiệt liệt, cái lưỡi lại bá đạo đi sâu vào, cô như trong thế nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn bị anh xâm chiếm.
Trình Thư Nặc mê say, hỗn loạn, đau đớn xen lẫn vui sướng, yêu hận đan xen.
Trình Thư Nặc không nhìn xuống nữa, cô nhắm mắt, nước mắt lại trượt xuống từ khóe mắt.
Sao Lâm Yến lại có thể không yêu cô được.
Đã sáu năm rồi.
Vào giây phút này, Lâm Yến đã khuất phục trước cô.


Đêm đã khuya.
Trình Thư Nặc đổ mồ hôi đầm đìa, cô nằm bò ra giường mê man, khi ý thức mơ màng, có người nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô thở đều, động tác dịu dàng, lại tràn ngập thương yêu.
Rất lâu sau, khi cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, người nọ lại chặn khóe môi cô, anh cúi đầu, giọng khàn khàn, lại trang nghiêm chân thành.
“Tiểu Nặc à.”
“Ừ?”
“Chúng mình kết hôn nhé.”
Ngày hôm sau là thứ hai.
Trình Thư Nặc xin nghỉ nửa ngày, nằm trên giường không chịu dậy.
Tới chín giờ, cái mũi bị người nắm, có người thấp giọng dạy dỗ bên tai cô, “Chẳng phải tối qua em đã đồng ý với anh rồi sao? Muốn chơi xỏ lá hả?”
Trình Thư Nặc không mở mắt, lười biếng hất tay anh ra, “Ưm…em mệt lắm.” Cô thấp giọng than thở, “Thêm mười phút nữa thôi.”
Lâm Yến không làm gì được cô, anh đặt quần áo đã chuẩn bị xong ở cạnh giường, đang định đứng dậy thì người trên giường chợt xốc chăn lên nhào vào lòng anh, ôm cổ anh, như vừa phản ứng lại được, “Kết hôn thật hả anh?”
Lâm Yến bị Trình Thư Nặc dọa sợ, anh không khỏi bật cười, chợt ôm cô ngồi nghiêng trên đùi mình, “Em nói xem?”
Lâm Yến đã thay quần áo xong, anh mặc âu phục đi giày da, nhã nhặn đàng hoàng, cà vạt hơi lệch, Trình Thư Nặc giơ tay chỉnh cà vạt giúp anh.
Cô suy nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Có phải qua loa quá rồi không?”
Lâm Yến cụp mắt nhìn cô, im lặng một chốc, rồi véo Trình Thư Nặc một cái cách áo ngủ, giọng trầm thấp, “Em đổi ý rồi ư?”
“Không có mà.”
“Vậy thì hôm nay đi.”

Vẻ mặt anh rõ ràng dịu đi một chút, âm cuối cũng nhẹ hơn.
Trình Thư Nặc thắt lại cà vạt cho Lâm Yến, rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy tại sao anh lại gọi em dậy muộn thế, em phải trang điểm, mặc đồ, còn phải về nhà lấy sổ hộ khẩu nữa, sẽ không kịp mất.”
Rõ ràng là mình không chịu dậy, Trình Thư Nặc lại chẳng khách sáo chút nào, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Lâm Yến, Lâm Yến lại bật cười, “Sáng nay anh đã đến nhà em lấy quần áo và giấy chứng nhận rồi, bây giờ em chỉ cần dậy thay quần áo là chúng ta có thể ra ngoài.”
Trình Thư Nặc rời khỏi lồng ngực Lâm Yến, ngồi ở mép giường, cô vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại vẫn trêu chọc, “Luật sư Lâm à anh cũng sốt ruột quá rồi đó.”
Trái lại Lâm Yến thản nhiên, “Đúng là rất gấp, sợ em đổi ý.”
Trình Thư Nặc cởi đồ ngủ ra, định thay quần áo, “Nếu em đổi ý thật thì anh phải làm sao?”
Cô cố ý trêu anh, thấy Lâm Yến không nói gì, cô xoay người, vừa mặc nội y vừa nháy mắt với anh, “Hỏi anh đấy?”
Khóe miệng Lâm Yến xìu xuống, trực tiếp đè Trình Thư Nặc trên giường, “Em nói phải làm sao đây?” Anh đẩy nội y Trình Thư Nặc vừa mặc vào lên, chậm rãi kéo cà vạt ra, “Làm đến khi em bằng lòng nhé? Hửm?”
Trình Thư Nặc: “…”

Khi hai người đến cục dân chính thì đã hơn mười giờ, bên trong rất đông, cần phải xếp hàng, nhưng hàng ngũ di chuyển rất nhanh, chưa tới mấy phút thì đã đến lượt bọn họ.
Rất nhanh thì đã làm xong thủ tục, hai mươi phút sau trong tay hai người đã có thêm một quyển sổ đỏ.
Kể từ lúc xuống xe Lâm Yến đã không nói gì, nhìn vẻ mặt dường như rất căng thẳng, tâm trạng của Trình Thư Nặc cũng phức tạp, cô nhét sổ đăng kí kết hôn vào tay Lâm Yến, “Em vào WC bình tĩnh một chút cái đã.”
Lâm Yến mỉm cười gật đầu, anh cất quyển sổ đỏ vào túi, dịu dàng nói: “Anh đi lấy xe trước, rồi chờ em ở bên ngoài nhé.”
Đi WC xong Trình Thư Nặc vẫn chưa tỉnh táo lại được, cô ra khỏi tòa nhà cục dân chính, khi xuống dưới tầng thì nhìn thấy bóng dáng cách đó mấy bước, ánh mắt cô ngừng lại, giây tiếp theo thì khóe môi lập tức cong lên thành một độ cung xinh đẹp.
Trên lề đường cách đó không xa, Lâm Yến đứng trước mui xe, anh cởi áo khoác vắt trên khuỷu tay, chỉ mặc một cái sơ mi và quần âu đơn giản, cà vạt cũng bị tháo ra, cổ áo sơ mi cởi hai cúc rộng mở, một tay đút túi, khiến cả người vừa sạch sẽ lại cao lớn.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xán lạn.
Sắc vàng dịu dàng bao trùm quanh thân anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, đôi mắt đen trong trẻo, khóe miệng vương nét cười, thản nhiên nhìn cô đi tới, rồi lại giang tay ra với cô.
Trình Thư Nặc chạy về phía anh, làn gió phất mái tóc hai bên sườn lên, cô lại chỉ lo chạy như bay về phía trước.
Trong nháy mắt, cô nhào vào lòng Lâm Yến, ngẩng đầu nở nụ cười, gọi anh, “Chồng ơi.”
Tác giả có lời muốn nói: “Những phần có dấu chấm lửng xin mọi người hãy ra sức tự tưởng tượng sự không được của nam chính! Đúng vậy, chính là không được cái đó đó!”
Lâm Yến: “Bà rốt cuộc là yêu quái tới từ phương nào thế?”
Trình Thư Nặc: “Yến Yến à, trước cửa có ông hòa thượng tìm anh, nói là sư huynh của anh, tên Siêu Hành*, muốn dẫn anh về nhà.”
Lâm Yến: “…”
(*) Siêu Hành là rất được =))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận