Chuông cảnh báo trong lòng Trình Thư Nặc réo vang, tay chân cô giãy dụa, dùng sức bẻ cái tay đang che miệng mình của người đàn ông lại, đối phương lại trực tiếp dùng chân đá cửa phòng ngủ, rồi khóa trái lại.
Trình Thư Nặc bị gã giam lại không thể nhúc nhích, vị mặn của máu lên men trong khoang miệng, Trình Thư Nặc nghĩ đến một tình huống gay go nào đó.
Trong phòng ngủ tối tăm, Trình Thư Nặc bị bịt miệng không thể nói gì, hơi thở của người đàn ông phía sau lại dồn dập, lồng ngực nóng rực dán lưng cô.
Không tới một lúc thì tiếng cửa bị đóng sầm vọng tới, cùng với đó là âm thanh líu ríu của Lâm Hủ: “Thím à, cháu mua phần cơm tiện lợi cho gia đình, thím có muốn ăn cùng không?”
“Lâm…” Trình Thư Nặc muốn kêu, nhưng cô chỉ có thể khó khăn phát ra một âm tiết rồi bị người nọ dùng thêm sức bịt miệng lại.
Trình Thư Nặc thay đổi chiến thuật, nhấc chân đá cái đèn bàn trên tủ đầu giường, làm ầm ĩ lên, hành động của người nọ cũng nhanh, ném thẳng cô lên giường, sau đó dùng lực đè lưng cô lại.
Trình Thư Nặc xoay người, lại bị gã túm tóc, “Cứ kêu đi, nếu cô muốn Lâm Yến chết.
”
Một câu nhẹ bẫng của gã ta khiến cơ thể Trình Thư Nặc cứng đờ, tất cả mọi động tác đều tạm dừng.
Trước cửa phòng ngủ, Lâm Hủ đang gõ cửa, “Thím à, thím ngủ rồi sao?”
Trình Thư Nặc vẫn bị bịt miệng, người đàn ông cúi đầu nói bên tai cô, “Đã biết phải nói thế nào chưa?”
Trình Thư Nặc vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi nghe thấy câu nói vừa rồi kia, cô ngã xuống giường, dùng sức gật đầu.
Người nọ thoáng mỉm cười.
Ở bên ngoài Lâm Hủ tiếp tục gõ cửa, “Thím ơi? Thím có muốn ăn cà ri gà không?”
Ở trong phòng, người đàn ông chậm rãi thả cô gái trên giường ra, ngồi xuống bên cạnh, rồi lại chậm rãi sửa sang lại mép áo bị làm nhăn.
Trình Thư Nặc lùi ra sau, khó khăn ngồi xuống, cô hít sâu, nhìn người đàn ông ở mép giường, cố gắng bình tĩnh nói về phía cửa: “Lâm Hủ, tôi không thích cà ri gà, cậu cứ ăn đi.
”
Ngoài cửa trở nên yên tĩnh, rồi mới truyền tới âm thanh áy náy của Lâm Hủ, “Ồ, quên mất là thím không ăn cà ri, cháu lại xuống dưới mua cho thím một hộp cơm tiện lợi nhé?”
“Không cần đâu, tôi ngủ đây.
”
“Vậy được rồi, cháu ăn cơm đây ạ.
”
Ở bên ngoài phòng tiếng bước chân của Lâm Hủ dần dần đi xa, Trình Thư Nặc đứng lên, đi từng bước về phía cửa sổ, “Lâm Yến đang ở đâu?”
Hoàng Khải Bình bình tĩnh ngồi ở mép giường, ngước mắt đối mặt với Trình Thư Nặc, “Hình như quản lí Trình không hề bất ngờ khi nhìn thấy tôi thì phải?”
Trình Thư Nặc chỉ nói: “Lâm Yến sẽ không giết người.
”
Hoàng Khải Bình bật cười thành tiếng, “Sẽ không giết người ư? Lời quản lý Trình nói không tính đâu, Lâm Yến đã giết tôi, chứng cứ bên phía cảnh sát vô cùng xác thực, Lâm Yến có tội, cô có hiểu không?”
Trình Thư Nặc chậm rãi đi tới cạnh cửa sổ, ánh mắt thoáng lướt xuống dưới tầng, rồi nhìn Hoàng Khải Bình nói lạnh lùng: “Anh có tư cách gì để nói lời này? Ai cũng biết tin tổng giám đốc Hoàng dẫn dụ bạn gái tự sát, anh là tội phạm bị truy nã.
”
Hoàng Khải Bình ngồi không nhúc nhích, lạnh nhạt trả lời: “Lâm Yến không nói với cô sao? Tôi vô tội, nửa tháng trước tôi đã gửi chứng cứ mấu chốt trong vụ án của Hạ Thanh cho cục cảnh sát rồi, nói cách khác, bây giờ tôi là một người chết trong sạch.
”
Môi Trình Thư Nặc nhếch lên, Hoàng Khải Bình lại mỉm cười: “Quản lý Trình à, luật sư Lâm mới là tội phạm bị truy nã.
”
Trình Thư Nặc hỏi: “Chẳng phải anh vẫn đang sống sờ sờ đó sao?”
Hoàng Khải Bình vẫn cười: “Nhưng cảnh sát cho rằng tôi đã chết rồi, tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Yến đã giết tôi.
”
Anh ta cũng đứng lên, bước từng bước lại gần Trình Thư Nặc: “Nửa tháng trước, tôi gửi cho cậu ta một tấm ảnh, là ngày mà quản lý Trình bị ngã rồi sảy thai vào ba năm trước, tôi đúng lúc đi ngang qua, tôi nói với luật sư Lâm rằng, tôi thấy cô ngã xuống, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn.
”
Hàng mi của Trình Thư Nặc run mạnh lên, trước đây cô vẫn luôn thấy bực là sao Lâm Yến lại biết được tin từ miệng của mẹ Trình, lái xe rời đi trước, trong lúc đó biến mất khoảng bảy tám tiếng, Hoàng Khải Bình vừa nói thế, thì tất cả mọi việc đều được giải thích.
Tối hôm đó chắc chắn là Lâm Yến và Hoàng Khải Bình đã xảy ra xung đột rất lớn, mới có thể khiến cảnh sát nghĩ rằng Hoàng Khải Bình đã chết, còn Lâm Yến là kẻ bị tình nghi hàng đầu.
Trình Thư Nặc không dám nghĩ tiếp nữa, chọn điểm mấu chốt nhất để hỏi: “Rốt cuộc là Lâm Yến đang ở đâu?”
Hoàng Khải Bình nói: “Cô không hỏi tôi vì sao không đưa cô tới bệnh viện sao?”
Trình Thư Nặc vẫn hỏi câu kia, “Lâm Yến đang ở đâu?”
Hoàng Khải Bình vẫn nói tiếp: “Có lẽ là hơn mười phút, thấy cô thật sự đáng thương, tôi gọi cấp cứu, không tới mấy phút đã có hai xe cứu thương chạy tới.
”
Trình Thư Nặc đi lên trước, tới trước mặt Hoàng Khải Bình, túm mạnh lấy áo anh ta, “Rốt cuộc là Lâm Yến đang ở đâu!?”
Hoàng Khải Bình giơ tay, ngón tay để lên cổ tay của Trình Thư Nặc, bôi vết máu trên tay lên da cô, “Vào năm ba đại học Lâm Yến đã đồng ý tới thủ đô với tôi, yêu đương với cô rồi thì lại có thể từ bỏ tất cả, 10% cổ phần của Trung Khải, cậu ta lại chẳng thèm ngó ngàng, quản lí Trình à, loại đàn ông này cô muốn làm gì chứ? Chẳng hề cá tính một chút nào cả.
”
Trình Thư Nặc hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, “Mẹ nó tôi hỏi anh là Lâm Yến đang ở đâu?”
Hoàng Khải Bình nói: “Cậu ta nghi ngờ tôi, thế mà cậu ta lại có thể nghi ngờ tôi là tên hung thủ biến thái gì đó, như Hạ Thanh trước đây, một người nghi ngờ bạn trai của mình, một người nghi ngờ người anh em thân thiết của mình, nói nghiêm khắc thì, cậu ta và Hạ Thanh đều chẳng phải loại tốt đẹp gì.
”
Trình Thư Nặc mạnh mẽ “phì” một tiếng, “Mẹ nó anh mới là không phải hạng tốt lành!”
Hoàng Khải Bình thờ ơ nhướng mày, “Quên nói với cô, mấy ngày trước, luật sư Lâm đã tới cầu xin tôi, bảo tôi ra tòa làm chứng, tôi nói ra một yêu cầu, cậu ta đã đồng ý rồi.
”
Trong phút chốc trái tim của Trình Thư Nặc co rụt lại, đau âm ỉ, “Anh ấy đồng ý với anh cái gì? Anh đã làm gì anh ấy rồi?”
Hoàng Khải Bình lắc đầu: “Tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể làm gì cậu ta chứ, tôi bảo cậu ta tự đâm mình một nhát, tôi có thể cân nhắc việc ra tòa làm chứng.
” Anh ta tiếp tục giơ bàn tay dính máu cọ lên cánh tay Trình Thư Nặc, “Thế mà cậu ta lại đâm thật, bắn hết lên người tôi.
”
Trình Thư Nặc nhìn vết máu trên cánh tay, thoáng chốc căng thẳng mà nín thở.
Cả cơ thể Trình Thư Nặc cứng đờ đứng tại chỗ, Hoàng Khải Bình hất tay cô ra, “Cậu ta đã bị thương, tôi vứt cậu ta ở biệt thự Thanh Viễn, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì bây giờ luật sư Lâm đang ở cùng với Giang Hạ, cái thằng điên Giang Hạ đó, lại có thù oán với luật sư Lâm, cô nói xem…”
Tay chân Trình Thư Nặc lạnh như băng, cô loạng choạng lùi ra sau, “Không thể nào, anh ấy không thể làm loại chuyện này được.
”
Dường như Hoàng Khải Bình đã đoán được phản ứng của Trình Thư Nặc, anh ta lấy di động ra khỏi túi quần âu, vứt tới trước mặt Trình Thư Nặc, “Cô tự xem đi, tôi là người thích chụp ảnh, nhìn thấy cái gì mới lạ thì đều muốn giữ làm kỉ niệm.
”
Trình Thư Nặc run rẩy đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn màn hình, tấm ảnh trên màn hình được chụp rất rõ, Lâm Yến với sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất, trên người toàn là máu…
“Nếu cô muốn gặp cậu ta lần cuối…”
Câu nói nhẹ bẫng của Hoàng Khải Bình đan xen với tiếng “Bộp”, di động rớt ra khỏi tay, đập xuống bên chân cô.
Hoàng Khải Bình hơi ngừng lại, giây tiếp theo, Trình Thư Nặc đã chạy về phía cửa.
Hoàng Khải Bình cũng không ngăn cản, thấy Trình Thư Nặc chạy ra, anh ta thậm chí còn thích thú hỏi: “Đi đâu thế? Không báo cảnh sát bắt tôi trước à?”
Trình Thư Nặc không rảnh lo, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lâm Hủ nhìn thấy Trình Thư Nặc lao ra, đầu tiên là cảnh giác nhìn về phía phòng ngủ, sau đó nhanh chóng nói: “Cháu vừa báo cảnh sát rồi, thím có sao không?”
Lâm Hủ nhận ra điều bất thường, là từ câu ‘ghét cà ri’ đó của Trình Thư Nặc, nhưng cậu ta không rõ tình hình trong phòng, cũng không dám manh động, chỉ có thể báo cảnh sát trước.
Trình Thư Nặc thở hổn hển, “Không kịp nữa rồi, đừng động vào anh ta, chúng ta đi tìm chú út của cậu trước đã.
”
Thang máy vẫn đang đi xuống, Lâm Hủ theo Trình Thư Nặc đi xuống từ cầu thang thoát hiểm phía sau, “Thím biết chú út ở đâu sao?”
Trình Thư Nặc vội vàng nói: “Biệt thự Thanh Viễn, cậu đừng đi theo tôi, cậu liên lạc với Tôn Ngộ, bảo cậu ta cho người tới đây, cho dù Hoàng Khải Bình có chạy mất, thì tôi cũng không tin một người sống sờ sờ ở trong này mà lại không để lại chút dấu vết nào.
”
Chỉ cần chứng minh được Hoàng Khải Bình còn sống, thì Lâm Yến có thể thoát được cái tội danh giả dối hư ảo này rồi.
…
Quãng đường hai mươi mấy phút, tốc độ xe cực nhanh.
Trình Thư Nặc vẫn luôn gọi điện thoại cho Phó Duyên, nhưng làm cách nào cũng không gọi được, cô không thể chờ Phó Duyên phái người tới được.
Trình Thư Nặc vứt di động, ô tô chạy vào biệt thự Thanh Viễn, Trình Thư Nặc bị bảo vệ cản lại trước cổng, vốn tưởng là sẽ mất chút thời gian, ai ngờ Trình Thư Nặc vừa bảo là tìm Giang Hạ thì bảo vệ đã cho cô đi vào.
Ba phút sau, Trình Thư Nặc hoảng loạn đẩy cửa xuống xe, chạy về phía biệt thự, cửa nhà Giang Hạ đóng kín.
Cửa nhà Hoàng Khải Bình ở phía đối diện lại mở một khe nhỏ, Trình Thư Nặc bước nhanh về phía trước, đến khi tới cạnh cửa, bước chân cô lại dừng lại, trên sàn nhà màu trắng có vết máu khô lại.
Trình Thư Nặc lại căng thẳng nín thở, sau đó khẽ đẩy cửa ra, nghiêng người, bước một bước nhỏ vào trong.
Trong căn phòng khách to như thế, đèn đuốc sáng ngời, lại không có một bóng người.
Ánh mắt Trình Thư Nặc nhìn lướt xung quanh, cuối cùng dừng ở sô pha, trên lưng sô pha có một chiếc sơ mi trắng, còn có một cái cà vạt kẻ sọc vuông màu xanh đen, ánh sáng trong đôi mắt Trình Thư Nặc trở nên mãnh liệt hơn một chút.
Đó là cái lần trước cô mua cho Lâm Yến ở trung tâm thương mại.
Trong hai tuần Lâm Yến không ở, chắc chắn anh đã từng ở biệt thự này.
Trình Thư Nặc siết chặt nắm tay, nội tâm đấu tranh mấy giây, rồi vẫn ép mình lùi về phía cửa.
Nếu Lâm Yến thật sự ở bên trong, cô mà tự tiện đi vào thì sẽ biến thành mối đe doạ đối với Lâm Yến.
Trình Thư Nặc lùi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ai ngờ di động trong túi lại bất chợt vang lên.
Tiếng chuông “Reng reng” nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh trước đó.
Trình Thư Nặc vội vàng lấy di động ra, cuộc gọi hiển thị là Phó Duyên, Trình Thư Nặc nhanh chóng trượt tay nghe máy.
“Em đang ở đâu?”
Giọng của Phó Duyên sốt ruột.
Trình Thư Nặc đi ra ngoài, cố hết sức nói nhanh: “Biệt thự Thanh Viễn, Hoàng Khải Bình không chết, Lâm Yến vô tội, có lẽ anh ấy bị thương rồi, vừa nãy em gọi cho anh mà vẫn luôn không gọi được, nên tới đây trước.
”
“Cái gì? Em đang ở Thanh Viễn ư? Ai cho em qua đó?”
Phó Duyên hỏi mấy câu liên tiếp.
Bên kia đầu điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng nổ, có thứ gì đó rớt xuống, cùng với đó là giọng nam quen thuộc truyền tới qua loa, còn sốt ruột hơn cả Phó Duyên, “Tiểu Nặc? Em không ở nhà sao? Sao lại không ở với Lâm Hủ?”
Người đàn ông đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày xưa, giọng điệu gấp gáp vô cùng.
Trình Thư Nặc nghe thấy giọng của Lâm Yến, tảng đá đè nặng trong lòng rớt xuống, “Anh có khỏe không? Bị thương rồi sao? Anh đang ở đâu vậy? A Yến, em muốn gặp anh…”
Cô nói xong một chữ cuối cùng thì cái gáy bỗng bị thứ gì đó đập một cái, trước mắt Trình Thư Nặc tối sầm, cả người ngã sấp xuống phía trước.
“Tiểu Nặc? Có nghe thấy anh nói gì không?”
Lâm Yến nghe thấy một tiếng trầm đục, cả trái tim cũng bị kéo lên trên không.
Trả lời anh cũng không phải là giọng của Trình Thư Nặc.
“Lâm Yến, mẹ nó thế mà mày lại đùa giỡn tao? Thú vị lắm phải không? Hôm nay ông đây sẽ chơi với mày đến cùng!” Người đàn ông khẽ than, “Dáng dấp của quản lý Trình cũng xinh đẹp thật đấy, hèn gì mày giấu người ta như giấu bảo bối…”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mai là kết thúc rồi đó!
Ít nhất thì cốt truyện cũng xong rồi.
Những cái khác sẽ được xếp vào ngoại truyện.
Ngoại truyện chắc chắn sẽ là cuộc sống vợ chồng ngọt ngào không biết xấu hổ.
Ngày nào Yến Yến của chúng ta cũng sẽ rất vui sướng, chưa tới bốn mươi cơ thể đã bị đào rỗng rồi.
Lâm Yến: “Bà nghĩ là tôi và vợ tôi là ma quỷ như bà hay sao?”