Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Hô hấp của Trình Thư Nặc cứng lại, trong thoáng chốc tứ chi chợt căng chặt, cánh tay Lâm Yến hơi thu lại, không bỏ sót bất kì phản ứng nào của cô.

Dù sao cũng đã từng là người yêu thân mật dây dưa với nhau, lòng bàn tay chạm vào da thịt, từng chút truyền đến hơi ấm, ánh mắt Trình Thư Nặc hơi loé, tuy rằng nhanh đến mức không cách nào bắt được, nhưng Lâm Yến biết rất rõ, bây giờ Trình Thư Nặc rất căng thẳng.

Đáy lòng Lâm Yến lướt qua một tia khác thường, đột nhiên có thứ gì đó như không chịu khống chế mà tràn ra, bỗng chốc thế mà lại nhớ tới từng câu từng chữ Trình Thư Nặc nói trên xe ngày đó, tâm tư vừa chuyển, lời nói ra lại mang chút mỉa mai: "Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, xảy ra chút chuyện gì đó cũng rất bình thường."

Lời anh vừa nói ra, cũng không đợi Trình Thư Nặc phản ứng, cánh tay đang đỡ đầu gối Trình Thư Nặc rút về.

Hai chân đột ngột treo trên không, mũi chân vừa chạm đất, Trình Thư Nặc còn chưa kịp đứng vững, Lâm Yến đã nắm lấy cổ tay cô lần nữa, Trình Thư Nặc không kiên nhất muốn hất ra, "Anh rốt cuộc phát điên cái gì vậy hả?"

Lâm Yến lại không buông tay, cánh tay thu lại, mạnh mẽ kéo Trình Thư Nặc vào trong lòng, Trình Thư Nặc nhướng mày trừng anh, Lâm Yến lại đè thấp tiếng nói gằn từng chữ một: "Cùng với ai cũng được, tại sao với tôi thì lại không được?"

Trình Thư Nặc cảm thấy hoàn toàn không thể nói lí với Lâm Yến.

Từ khi gặp lại tới nay, cô thật sự không hiểu được thái độ của Lâm Yến, cũng không biết tại sao lại đắc tội vị tổ tông này.

Vững vàng va vào lồng ngực người đàn ông, cái mũi đập vào khuôn ngực cường tráng của đối phương, cô đau đến mức kêu lên, nước mắt suýt chút thì chảy ra.

Lâm Yến vẫn mang cái bộ dáng như cũ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, Trình Thư Nặc liều mạng ép sự nóng nảy xuống, cô ngước mắt, đối diện với con ngươi đen nhánh của Lâm Yến, "Vậy thì sao?"

Cô xoay cái tay bị Lâm Yến nắm, sức lực trên tay Lâm Yến không đổi, Trình Thư Nặc bật cười, âm thanh cứng rắn nói:"Tôi là người như thế nào anh quản được sao? Tôi tuỳ tiện cũng được, không đứng đắn cũng thế, liên quan quái gì đến anh? Có điều luật nào quy định yêu đương là trái pháp luật, có quyển sách nào viết bạn gái cũ làm tình với ai cũng cần phải xin ý kiến bạn trai cũ không?"

Trình Thư Nặc hùng hổ doạ người hỏi mấy vấn đề liên tiếp, sắc mặt Lâm Yến khẽ biến, giữa mày mang ý tứ sâu xa, anh dường như đang nghẹn họng, cổ họng lăn lăn, vẫn chưa mở miệng.

Trình Thư Nặc lại đúng lý hợp tình mà nói tiếp: "Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi và Lâm Hủ xem mắt, là mẹ tôi sắp xếp, trước khi đi xem mắt với cậu ta, tôi và Tô Hàng đã chia tay, có vấn đề gì sao?"

Lâm Yến hơi hơi cụp mắt, che giấu mấy phần cảm xúc, anh im lặng nửa ngày, mới thấp giọng mở miệng: "Không phải vì Lâm Hủ."

Trình Thư Nặc cũng nhìn anh, "Vậy thì là vì cái gì?" Cô dừng lại, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, sau đó liền hài hước nói: "Đại luật sư Lâm à, anh đây là đang ghen sao? Ăn giấm chua của tôi?"

Lông mi Lâm Yến run lên, vẻ mặt Trình Thư Nặc châm chọc, đáy mắt chỉ có sự khinh thường và bài xích với anh, ngây người trong chốc lát, Lâm Yến hất tay Trình Thư Nặc ra, bình tĩnh phủ nhận: "Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi còn để ý đến cô?"

Trình Thư Nặc hoàn toàn chỉ là vì vui đùa mà nói thôi, Lâm Yến không có khả năng sẽ ghen tuông trong lòng cô rõ hơn ai hết. Đừng nói bây giờ, cho dù là trong quá khứ, Lâm Yến cũng chưa từng vì cô mà ghen tuông với ai, từ trước đến nay anh luôn thanh thanh đạm đạm bình tĩnh, không để ý chút nào, ngoại trừ không để trong lòng, Trình Thư Nặc không thể tìm thấy lí do nào khác.

Lâm Yến nói như vậy, Trình Thư Nặc lùi ra hai bước, khoảng cách giữa hai người được kéo giãn, cô khó chịu xoay cổ tay: "Vậy anh năm lần bảy lượt trưng ra cái vẻ mặt đó với tôi là ý gì, chẳng lẽ..." Cô cố tình tạm dừng, lần nữa mở miệng thì giọng điệu có chút không đứng đắn, "Luật sư Lâm muốn cùng tôi...có tình một đêm sao?"

Mặt mày cô chứa ý cười, âm cuối hơi nâng lên, ánh mắt Lâm Yến càng sâu, môi mỏng mím chặt, ánh mắt vẫn không thay đổi khoá chặt lấy cô.

Trình Thư Nặc bị anh nhìn, cũng không ngượng ngùng, thậm chí ra vẻ quyến rũ mà nháy mắt, giả vỡ lão luyện nói: "Anh cuối cùng có hiểu quy tắc không thế? Loại chuyện này phải là anh tình tôi nguyện mới thú vị."

Cô phong tình vạn chủng mà nhắc nhở anh, một lần nữa nhìn thấy được sự chán ghét không thèm che giấu trong mắt Lâm Yến, cô tỏ ra không sao cả nhún vai, "Cũng phải, với điều kiện như luật sư Lâm đây, có loại phụ nữ nào mà không tìm được đâu, đêm xuân rất ngắn ngủi đó, tôi cũng không ở đây làm chậm trễ chuyện lớn của luật sư Lâm nữa."

Vừa nói, cô không tiếp tục nhìn Lâm Yến nữa, xoay người đến bên sô pha, thong dong mà dọn dẹp đồ của mình, thong thả ung dung đi đến huyền quan.

Lâm Yến vẫn luôn giữ im lặng, Trình Thư Nặc cũng không thèm để ý, thay xong giày, cánh tay đặt lên khoá cửa đang muốn đẩy cửa đi ra, đằng sau lại truyền đến tiếng nói không chút gợn sóng của Lâm Yến, "Trình Thư Nặc, cô thật sự nghĩ như vậy sao?"

Trình Thư Nặc nghe không hiểu, cũng không muốn suy đoán ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, lâp tức xoay người cười gật đầu với anh, lại nhìn thấy đáy mắt Lâm Yến chợt xẹt qua bi thương, cô muốn xác nhận lại thì lại không thấy gì nữa.

Trình Thư Nặc cảm thấy mình chắc đã hoa mắt, cô đứng ở cửa, lễ phép nói: "Có vẻ như luật sư Lâm không thích tôi lắm, nếu không sẽ không bỏ chuyện công việc mà lén lút đi tán gẫu."

Dứt lời, cô đẩy cửa rời đi.

Lâm Yến lại sững sờ tại chỗ, mắt đen thâm thuý, vẻ mặt phức tạp, tấm rèm nơi phòng khách không đóng, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, tia sáng cuối cùng nơi chân trời cuối cùng cũng chìm vào trong bóng đêm, không biết qua bao lâu, anh mới hoảng hốt hồi hồn, bước nhanh đến huyền quan, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tống Diệc Dương ra khỏi thang máy.

Tống Diệc Dương cũng nhìn thấy Lâm Yến, nhiệt tình như trước mà chào hỏi: "Luật sư Lâm à, tôi vừa mới đưa Trình Thư Nặc xuống lầu, có mua chút rượu ở siêu thị." Cậu xách túi nhựa trong tay, "Có muốn cùng nhau uống một ly không?"

Lâm Yến không đáp mà hỏi lại: "Cô ấy về rồi à?"

Tống Diệc Dương gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lâm Yến không nói gì nữa, im lặng mà đóng cửa lại, Tống Diệc Dương bĩu môi, vừa mới đi tới cửa, cánh cửa chống trộm phía sau lại lần nữa đẩy ra.

"Hai tuần, chúng ta uống một ly đi."

Mắt Tống Diệc Dương nhìn bốn phía, không có ai khác, cậu ta chỉ chỉ chính mình, không xác định hỏi: "Hai tuần? Luật sư Lâm anh đang gọi tôi sao? Đây là biệt danh anh đặt cho tôi à?"

"Xem như vậy đi."

Tống Diệc Dương: "..."

Trình Thư Nặc tắt chuông báo thức, kéo chăn che kín đầu, cô định ngủ tiếp một lúc, chuông cửa lại "reng reng reng" mà vang lên.

Cô bực bội gãi gãi tóc, không tình nguyện xuống giường mở cửa, nhìn thấy Hàn Thần Ngộ đứng ở cửa, đưa túi đồ ăn sáng trong tay cho cô.

Trình Thư Nặc xoay người đi đến phong khách, nửa đùa giỡn nói: "Mới sáng sớm, cậu lôi mình dậy chỉ để đưa đồ ăn sáng cho mình thôi à?"

Tuy Hàn Thần Ngộ đã dọn ra ngoài, nhưng vẫn quen thuộc với nơi ở bên này, xách theo túi đến phòng bếp bận rộn, một mặt đem đồ ăn sáng đặt vào bát, một mặt mở miệng nói: "Mình đâu có rảnh rỗi như vậy, ngày hôm qua trực ca đêm, hôm nay được nghỉ, nên tiện đường qua đây một chuyến, chủ yếu là muốn nhắc cậu, việc chiều nay chắc chưa quên chứ?"

Trình Thư Nặc đầu tiên là sửng sốt, suy nghĩ một lát mới phản ứng lại, nếu không phải Hàn Thần Ngộ nhắc thì cô đã hoàn toàn quên buổi chiều còn có việc, mấy ngày này việc ở công ty nhiều, vất vả lắm mới đến cuối tuần, hôm qua suýt còn bị Lâm Yến làm cho tinh thần phân liệt, cả người cô có chút mất tinh thần.

Hàn Thật Ngộ bưng bát đũa đi ra từ phòng bếp, đưa nửa cốc sữa đậu nành cho Trình Thư Nặc, "Bác sĩ Trương là tiền bối của mình, mình đã nói với bà ấy rồi, hẹn được một chút thời gian chiều nay."

Hàn Thần Ngộ đã nói rất nhiều lần với cô, cái tật bài xích việc thân mật với người khác này phải đi khám bác sĩ tâm lí xem thử, thật ra Trình Thư Nặc không thèm để ý, cô không có ý định kết hôn, cũng không có tinh lực duy trì một mối tình ổn định với ai cả, hơn nữa, thu nhập của cô không thấp, hoàn toàn không cần dựa vào ai, làm một người tự do tự tại, thật ra cô cũng cảm thấy khá tốt.

Bất đắc dĩ là Hàn Thần Ngộ rất kiên trì, có lẽ là bệnh nghề nghiệp, vẫn khuyên cô đi nói chuyện với bác sĩ tâm lí, Trình Thư Nặc cô không có người bạn nào, Hàn Thần Ngộ là một trong số ít những người mà cô có thể tin tưởng, cô biết Hàn Thần Ngộ thật sự quan tâm mình, vì thế cũng không từ chối nữa.

Hàn Thần Ngộ nhận được đáp án chắc chắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lời nói vẫn quan tâm, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là nói chuyện thôi, cậu đừng áp lực quá, coi như là gặp một người bạn."

Trình Thư Nặc cười, chế nhạo nói: "Biết rồi, mình sẽ đi, mình nói cậu ấy, cứ làm mẹ mình luôn đi cũng được."

Hàn Thần Ngộ cũng cười: "Mình không muốn làm mẹ cậu."

...

Buổi chiều, Trình Thư Nặc đúng giờ xuất hiện ở phòng tư vấn.

Bác sĩ tâm lí phụ trách là một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, dù không nói lời nào thì khoé miệng cũng sẽ có một nụ cười nhàn nhạt, mang lại cho người ta một cảm giác thân thiết nhưng không quá lộ liễu.

Trình Thư Nặc ngồi xuống chiếc sô pha nhạt màu, nhẹ nhàng liếc xung quanh một vòng, ở vách tường bên trái đặt một cái kệ sách bằng gỗ, trên kệ có vài cuốn sách nằm rải rác, khoảng trống trên cánh cửa cũng có một khung ảnh, góc tường bên phải thì đặt các loại bồn hoa, một không gian xanh biếc.

Cô ngồi mấy phút, bác sĩ phụ trách họ Trương mới ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Thằng bé Thần Ngộ kia thường xuyên nhắc tới cháu, Thư Nặc thật sự rất xinh đẹp."

Trình Thư Nặc cười nói tiếng cảm ơn, cũng có chút tò mò, lập tức lại nói: "Bác sĩ Trương và Thần Ngộ là?" Hàn Thần Ngộ chỉ bảo là tiền bối có quen biết, còn tầng quan hệ sâu hơn thì cô không rõ lắm.

Bác sĩ Trương cũng không giấu diếm, "Người yêu của cô là thầy hướng dẫn của Thần Ngộ."

Trình Thư Nặc có chút kinh ngạc, vậy thì cũng không bất ngờ, ngược lại vì quan hệ của hai người, cô cũng có thêm vài phần hảo cảm với bác sĩ Trương trước mặt.

Những chủ đề ban đầu đều rất nhẹ nhàng, như là đang nói chuyện phiếm với những người bạn bình thường.

Bác sĩ Trương: "Sau mười tuổi Thư Nặc vẫn đi theo bà ngoại à?"

Trình Thư Nặc gật gật đầu, "Tình cảm giữa cháu với bà ngoại rất tốt, nhưng thân thể bà vẫn luôn không tốt lắm." Tiếng nói của cô nhỏ xuống, im lặng một lát, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Đã qua đời ba năm trước."

Bác sĩ Trương thấy cô buồn phiền, an ủi nói: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai cũng không có cách nào khác, nhưng người sống thì phải luôn hướng về phía trước."

Trình Thư Nặc nhẹ giọng phản bác: "Sinh lão bệnh tử chưa bao giờ là lẽ thường tình cả, đối với người sống, đó vĩnh viễn là chuyện ngoài ý muốn."

Bác sĩ Trương không nói tiếp, vẻ mặt dịu dàng nhìn Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lại không nhìn bà, thành thành thật thật thẳng thắn: "Cháu không muốn lừa cô, cháu không cảm thấy cô có thể giúp được gì cho cháu cả, cũng không cảm thấy bản thân có vấn đề gì."

Bác sĩ Trương không trực tiếp đáp lại lời nói của cô, đứng dậy rót một cốc nước ấm cho Trình Thư Nặc.

Bàn tay Trình Thư Nặc bưng cốc nước, nhiệt độ cách một lớp thuỷ tinh truyền qua, mang lại cho cô sự ấm áp nhàn nhạt, lòng bàn tay cô vuốt ve miệng cốc, nhẹ giọng nói: "Trước kia tuổi còn nhỏ thì cảm thấy muốn cả đời thích một người, chờ đến khi lớn rồi, suy nghĩ lại có chút thay đổi." Cô buông cốc nước, tiếng nói trở nên chắc chắn, "Tật xấu này của cháu, thật sự không đáng gì."

Bác sĩ Trương không ngồi xuống, đứng trước kệ sách, tuỳ tay cầm một quyển, Trình Thư Nặc nuốt nước bọt, bác sĩ Trương vẫn không hỏi cái gì, ngược lại cô lại có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, cũng đi đến kệ sách, rút một quyển.

Âm thanh lật giấy nhẹ nhàng vang lên, một hồi lâu sau, bác sĩ Trương lại mở miệng lần nữa, "Quả thật cô không giúp đươc gì cho cháu." Bà vỗ vỗ bả vai Trình Thư Nặc, cười nhợt nhạt nói: "Nhưng mà, nếu như cháu đồng ý, chúng ta có thể là bạn."

Trình Thư Nặc đối diện với bà mấy giây, vẫn không biết mở miệng như thế nào, đành phải thu hồi tầm mặt, đặt lại sách vào nhóm, ánh mắt quanh quẩn nơi kệ sách, ngón trỏ di chuyển dọc theo gáy sách.

Bác sĩ Trương khép sách lại, hoà nhã mà nhìn về phía Trình Thư Nặc, "Thư Nặc, mối tình đầu tiên vì sao..."

Giọng nói của bà dịu dàng, đầu ngón tay Trình Thư Nặc bỗng dừng lại, tầm mắt dừng ở chỗ nào đó, ngắt lời bà, "Cái này..."

Trình Thư nặc cầm lấy khung ảnh trên kệ sách, chỉ vào người đàn ông trên đó kinh ngạc hỏi, "Bác sĩ Trương, cô cũng biết cậu ấy sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đại luật sư Lâm tức giận xắn tay áo, "Trình Thư Nặc, em qua đây cho anh! Chúng ta nói chuyện."

Trình Thư Nặc chậm rì rì bước lên trước, "Sao vậy, có chuyện gì à?"

Đại luật sư Lâm xoa xoa tay: "Chuẩn bị rửa chân cho vợ đây! Đừng có nhìn anh như vậy."

Hết chương 9.

Chương 10 sẽ được post vào ngày 15/9/2019.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui