Biên tập: Mộ Vũ
Sau khi ra ngoài cổng bệnh viện, Quan Tử Sơn vốn định về tiệm luôn nhưng khi ánh mắt anh lướt qua hình bóng ủ rũ của cậu, chân vốn định đi một bước lại dừng lại.
Thân thể với chiều cao mét chín kia của Đinh Nãi Xuyên cho dù mặc một bộ đồ vải bố rách rưới cũng có thể xuất hiện phong thái của người mẫu quốc tế. Cho dù người nào đứng cạnh cậu, thì dẫu có bao nhiêu người đi chăng nữa, cậu luôn luôn có thể trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Nhưng vào giờ phút này đây thân thể thon dài của Đinh Nãi Xuyên hơi co quắp lại vì đau đớn, sắc mặt cũng dần dần tái đi, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng bộ dáng cậu một mình cô đơn mờ mịt đứng trước cổng bệnh viện lại khiến Quan Tử Sơn đau lòng một hồi.
Được rồi, coi như làm người tốt đến cùng, tiễn phật tiễn tới tây thiên.
Quan Tử Sơn thở dài ở trong lòng, đi về phía trước đỡ Đinh Nãi Xuyên “Lại không thoải mái à? Tôi đưa cậu về ký túc xá…”
Viêm dạ dày cấp tính lên cơn thì đứng lên cũng đau, thời đại học Quan Tử Sơn ăn linh tinh gì đó cũng từng bị bệnh này, thời gian đó anh nôn rất nhiều thậm chí còn phun ra từ mũi… Cảm giác ấy thật sự rất mất hồn, không có từ nào có thể diễn đạt.
Tóm lại sau đó anh không dám ăn uống bậy bạ, đồ ăn thức uống muốn bao nhiêu chất lượng thì sẽ đáp ứng đủ bấy nhiêu.
Đinh Nãi Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó yếu ớt dựa nửa người lên người Quan Tử Sơn, để anh đỡ mình về trường.
Dọc đường hai người không có gì để nói, Đinh Nãi Xuyên có lẽ khó chịu cho nên không mở miệng, Quan Tử Sơn lại không biết nói gì, anh sợ cậu mở miệng nói không chừng lại buồn nôn cho nên mím môi không hé một lời.
Không khí im lặng tràn ra giữa hai người, lúc này đã là giờ cao điểm tan làm tan học, người xung quanh bắt đầu vội vã, đám đông chen lấn, học sinh vừa tan học cãi lộn vui vẻ đi qua bên cạnh hai người, tất cả đối lập rõ ràng với sự im lặng của cả hai.
Hai người đang đắm chìm trong yên lặng, bên tai Quan Tử Sơn văng vẳng tiếng nói chuyện đùa giỡn, bỗng nhiên nghĩ đến thời trung học của mình và Đinh Nãi Xuyên.
Bọn họ cũng đã từng vui cười đùa giỡn, giống như vĩnh viễn không hết chuyện để nói, từ lý tưởng đến tương lai của họ.
Hai người cùng nhau mắng đống bài tập và kỳ thi vĩnh viễn không chấm dứt, cùng mắng các giáo viên nhàm chán nghiêm khắc ở trên lớp… Bởi vì hoàn cảnh gia đình giống nhau, hai người giống như sinh ra một cảm giác ‘đồng bệnh tương lân’.
Khi Quan Tử Sơn bốn, năm tuổi thì cha mẹ anh chia tay, mẹ anh là người chủ động đề nghị ly hôn.
Khi còn bé, Quan Tử Sơn mơ mơ hồ hồ không biết ly hôn là gì, anh chỉ nhớ rõ một ngày cô anh nói với anh “Mẹ mày chạy theo người đàn ông khác! Mẹ mày không cần mày nữa.”
Thật ra ký ức thời thơ ấu trước khi lên tiểu học của Quan Tử Sơn đã sớm không nhớ rõ, nhưng anh lại vĩnh viễn nhớ đến vẻ mặt và ngữ khí của cô mình khi ấy, câu nói “Mẹ mày không cần mày nữa” giống như một mũi nhọn thời thơ ấu găm sâu trong lòng anh.
Cho dù bây giờ đã qua hơn hai mươi năm, anh vẫn nhớ kỹ như trước.
Có lẽ người lớn cho rằng trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện hoặc trí nhớ kém, nhưng bọn họ sẽ không biết, có đôi khi một câu nói thuận miệng mà họ vô tình nói ra lại có thể khiến một đứa trẻ nhớ đến suốt đời.
Sau khi biết Đinh Nãi Xuyên không có mẹ từ bé, Quan Tử Sơn giống như tìm được đồng loại, bởi vì anh cũng gần như cậu, từ khi anh bốn năm tuổi cũng không còn mẹ.
Trong lòng Quan Tử Sơn khi đó, mẹ anh không phải “không cần” anh mà là anh “không có” mẹ.
Đối với đáy lòng mẫn cảm yếu ớt của học sinh trung học mà nói, anh càng sẵn sàng tin tưởng rằng sở sĩ mẹ anh rời đi mười mấy năm mà không về nhìn anh một cái, bởi vì bà “không còn”, mà không phải vì bà “không cần” anh.
Đinh Nãi Xuyên cũng có mẹ kế, theo cậu kể, mẹ kế đối xử với cậu không tốt không xấu, quan hệ giữa họ cực kỳ lạnh nhạt, ở nhà cũng rất ít nói chuyện.
Sau khi biết cậu cũng có mẹ kế, hơn nữa quan hệ với mẹ kế cũng không ra làm sao, Quan Tử Sơn càng cảm thấy gần gũi hơn.
Đối với thiếu niên lúc đó, có bí mật chung cùng chán ghét một người hình như càng có thể phát triển tình cảm giữa bọn họ.
Trong một tháng ngồi cùng bàn, quan hệ giữa Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên tiến triển cực kỳ nhanh, trở thành anh em tốt chung vai sát cánh.
Về phần sau đó quan hệ giữa hai người sao lại thay đổi thì…
Nhưng vào lúc này, Quan Tử Sơn chìm trong hồi ức không thể không bị những thứ xung quanh vô tình đánh thức.
—- Cổng trường đại học D gần ngay trước mắt, đây cũng là ngôi trường Quan Tử Sơn từng học bốn năm, giống như một chậu nước vô hình, dội cho anh tỉnh lại.
Anh dừng chân một chút, nói khẽ với Đinh Nãi Xuyên “Tôi đưa cậu về đến dưới lầu ký túc.” Ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh ở đại học D cách cổng không xa, anh dứt khoát tiễn phật tiễn tới tây thiên luôn.
Bước qua cánh cổng lớn của đại học D, Quan Tử Sơn như bước một bước vào hiện thực, anh đã từng sống ở đây bốn năm nhưng nơi này căn bản không phải ngôi trường trong lý tưởng ban đầu của anh.
Ước mơ của anh thời trung học chính là cùng Đinh Nãi Xuyên thi ở một thành phố, vào cùng một trường đại học, bọn họ sẽ không giống những cặp đôi phải thất tình vì tốt nghiệp, sẽ không bởi vì thi khác trường mà chia tay nhau.
Nhưng hiện thực thì….
Sau khi anh tốt nghiệp trung học liền thất tình, hai người chia tay.
Hiện thực luôn tàn khốc như vậy, không tát vào mặt khiến má người ta sưng vêu lên thì không thể hiện được cái lạnh lùng của nó.
Ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh cách cổng chính không xa, rất nhanh hai người đã tới nơi.
Quan Tử Sơn đứng trước cửa khu ký túc, yên lặng bỏ tay đang đỡ Đinh Nãi Xuyên ra “Bữa tối thì nhờ người trong ký túc mua cháo cho mà ăn, ăn xong nhớ phải uống thuốc.” Anh tới nghĩ lui vẫn không thấy yên tâm, lại căn dặn cậu thêm một câu.
Đinh Nãi Xuyên chán nản gật gật đầu.
“Tôi về đây.” Quan Tử Sơn dừng lại, xoay người đi về.
Sau khi đi được hai bước, anh lại dừng chân nhưng không quay đầu, rồi mới bước tiếp.
Cho đến khi anh đi đến chỗ rẽ, lúc sắp không nhìn thấy tầng ký túc xá nữa, mới do dự quay đầu nhìn lại.
Đinh Nãi Xuyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đôi chân dài hơi co lại, đầu cúi thấp xuống, hai tay chống lên đầu gối, mười ngón tay nắm lấy quần, bởi vì quá dùng sức mà hiện lên vài vết cào.
Quan Tử Sơn đứng quá xa, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng ngay khi anh nhìn về phía cậu, Đinh Nãi Xuyên hình như có cảm giác được, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Anh lập tức quay đi, chạy một mạch về phía cổng trường.
Lúc Quan Tử Sơn thở hồng hộc về đến tiệm bánh, Tiểu Kiều nhìn anh thở gấp như chó con lập tức lộ ra vẻ mặt “thấy quỷ”, cô bé hoảng sợ hỏi “Ông chủ không phải anh dù cho trời sập mặt cũng không đổi sắc hay sao! Sao lại kích động thành như vậy! Zombie sắp đến rồi sao! Tận thế bùng nổ rồi à???”.