Biên tập: Mộ Vũ
Đinh Nãi Xuyên “……”
Quan Tử Sơn “……”
Quan Tử Ngọ “… ~ ///////// ~!!!”
Quan Tử Sơn còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Quan Tử Ngọ nháy mắt đỏ dần lên, giống như cả người cậu đều không khỏe.
Ngược lại Đinh Nãi Xuyên thì nhanh chóng phản ứng, lập tức lấy quần áo thể thao Quan Tử Sơn mới đưa, lách qua cái người đang ngây ra kia, đôi chân dài bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Quan Tử Sơn “……”
Qua nửa ngày Quan Tử Ngọ vẫn chưa kịp phản ứng, trừng đôi mắt hạnh, hai tai đỏ hồng, rất nhanh khuôn mặt cậu nhóc cũng thành màu trái táo.
“…Sao vậy?” Quan Tử Sơn đứng bên cạnh nhìn cậu nhóc gần như cúi đầu chôn khuôn mặt vào ngực, cố ý trêu “Chẳng lẽ em chưa thấy thằng em của người khác bao giờ à? Hay là…”
Anh cố ý dùng ánh mắt hiểu rõ lướt qua phần dưới của cậu nhóc “Thằng nhóc của em quá nhỏ quá đáng yêu, nhìn thấy nhà người khác lớn thì tự ti?”
Quan Tử Ngọ “… ~ ///////// ~!!!”
Nhìn em trai đỏ mặt đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống, Quan Tử Sơn rốt cuộc có ý tốt không trêu chọc cậu nữa.
Anh quay người sang chỗ khác, tìm một bộ quần áo sạch sẽ sau đó cởi bộ đồ ướt sũng dán sát người ra, đưa lưng về phía Quan Tử Ngọ bắt đầu mặc vào.
Quan Tử Ngọ thật vất vả mới thu về chút máu, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy tấm lưng trần của anh hai mình, lập tức máu tụt phân nửa “… ~ ///////// ~!!!”
Quan Tử Sơn thay đồ xong, quay đầu lại chỉ thấy dáng vẻ hốt hoảng của cậu nhóc, liền cười nhéo nhéo cái mặt tròn của em trai.
Anh định ném quần áo ướt vào chậu trong phòng tắm nhưng Đinh Nãi Xuyên vẫn chưa đi ra, trong phòng tắm còn vọng ra tiếng vòi hoa sen ào ào.
Anh đành ném quần áo ướt sũng ở trước cửa, bước về chỗ giường rồi ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Quan Tử Ngọ ngồi xuống.
Cậu nhóc hốt hoảng nghe theo.
Quan Tử Sơn thấy tóc của cậu còn nhỏ nước tí tách, liền đi về chỗ tủ đồ lấy ra một cái khăn, ngồi bên lau tóc cho cậu, dùng giọng điệu bâng quơ hỏi “Mẹ em bảo em đã vài ngày rồi không đi học, đúng không?”
Sắc mặt Quan Tử Ngọ vốn đang đỏ bừng lập tức trắng bệch, cậu nhóc cắn cắn môi dưới, qua nửa ngày mới khẽ dạ một tiếng.
“Vì sao không đi học?” Quan Tử Sơn dùng giọng điệu thản nhiên hỏi.
Cậu nhóc quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, ánh mắt hơi mờ mịt.
“Vì sao không về nhà? Em định bỏ nhà đi bụi à?” Giọng anh vẫn bình tĩnh như trước, không dùng giọng điệu chất vấn làm bùng phát tâm lý phản nghịch của người nghe.
Quan Tử Ngọ cắn môi dưới, sắc môi hơi tái, cậu không muốn trả lời vấn đề này nhưng dưới động tác lau tóc nhẹ nhàng của Quan Tử Sơn, cảm xúc không vui trong lòng đều biến mất.
Từ giây phút bỏ nhà ra đi, cậu không có lúc nào không hối hận về xúc động nhất thời của bản thân, nhưng cho đến lúc này cậu không còn thấy hối hận nữa… Lần đầu tiên cậu biết, thì ra cảm giác có anh trai là thế nào.
Quan Tử Ngọ rũ mi xuống, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi nói “Em không bỏ nhà, em bị họ đuổi đi.”
Quan Tử Sơn khựng lại một lúc “Sao có thể? Ba mẹ sao lại đuổi em đi được?”
“Bởi vì…” Cậu nhóc lí nhí trả lời “Hình như em thích con trai.”
Quan Tử Sơn “……”
Khoan đã, chẳng lẽ nhà họ Quan có gen thích đàn ông sao?
Nhận thấy anh trai ngừng lại động tác, Quan Tử Ngọ gục đầu xuống, lộ ra cái gáy trắng mềm yếu ớt “Em không chắc lắm…”
“Người con trai đó là ai? Bạn học của em?” Quan Tử Sơn trầm mặc một lúc mới hỏi.
“Không phải người trong đời thực, là người em biết trên mạng.” Quan Tử Ngọ mới nói xong lập tức vội vàng bổ sung.
“Không phải bạn bè lừa tiền lừa sắc không đáng tin trên mạng, là người trong giới với em… chính là giới võng phối, một người phối âm trên mạng.”
“Anh cũng biết, đúng không ạ?” Quan Tử Ngọ nói xong, ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh hai.
Quan Tử Sơn lắp bắp kinh hãi, em trai anh thế mà cũng lăn lộn trong giới võng phối?
Anh gật đầu, chần chờ nói “Cho nên người em thích là một CV?”
Quan Tử Ngọ yên lặng gật đầu “Em rất rất thích anh ấy, trong máy tính, điện thoại, MP4 của em đều là kịch truyền thanh mà CV ấy phối, còn có cả ca khúc mà anh ấy hát nữa.
Em rất thích giọng nói của người ấy, em cảm thấy mình thích người ấy, thích một người con trai… Nhưng em không chắc chắn, em không biết rốt cuộc mình có phải là đồng tính hay không, cho nên chạy đi tải một ít GV… Sau đó khi mẹ em dùng máy tính lên mạng thì phát hiện đám GV đó, mẹ tra hỏi em, em liền nói hết mọi chuyện từ lúc em thích một người con trai ra.”
Chuyện sau đó có thể đoán được, người trẻ tuổi trong lòng cha mẹ thì mấy thứ như yêu đương qua mạng gì đó đều không đáng tin.
Huống chi đối phương còn là nam, Quan Tử Ngọ chắc chắn bị cha mẹ mắng nhiếc một trận, bị nói nặng vài lời, lập tức luẩn quẩn mà nổi lên tâm lý phản nghịch, rồi bỏ nhà ra đi.
“Em chắc mình thật sự thích người kia? Thật sự thích con trai?” Bản thân Quan Tử Sơn cũng là gay, không có lập trường gì để trách cứ Quan Tử Ngọ không nên thích đàn ông, chỉ có điều anh cảm thấy quá nửa là do Quan Tử Ngọ nhất thời mê muội, không phân biệt được sùng bái và thích mà thôi.
Cậu nhóc quả nhiên lộ ra vẻ mặt mơ hồ “Em không biết, em không chắc chắn lắm, em rất thích giọng nói của người ấy.”
“Chỉ giọng nói mà thôi?” Quan Tử Sơn dẫn dắt từng bước “Dù sao em cũng chỉ nghe được giọng của người kia trên mạng, em có từng tưởng tượng bộ dáng trong đời thực của người đó chưa? Nhỡ đâu đó là một kẻ quái dị? Nhỡ đâu là bị hôi chân? Em chắc chắn vẫn còn thích người kia sao?”
Quan Tử Ngọ tưởng tượng một lúc, lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Quan Tử Sơn âm thầm khen ngợi cái gen yêu thích ngoại hình đẹp của nhà họ Quan.
“Người kia tên là gì, lát nữa anh hỏi thăm cho em.” Quan Tử Sơn biết loại giả thiết này chưa chứng minh được điều gì, muốn cho cậu nhóc hoàn toàn hết hy vọng mà thôi, anh phải ra tay từ nơi bắt đầu mọi chuyện “Biết đâu là người anh quen thì sao.”
“A, suýt nữa em quên mất.” Cậu nhóc chớp chớp hai mắt.
“Anh là đại thần mà! Canh Hạt Sen sama!”
Quan Tử Sơn sờ sờ mũi, bị người khen ngay trước mặt anh sẽ ngại ngùng.
“Có lẽ thật sự anh biết người ấy đó.” Quan Tử Ngọ nở cười ngốc manh ngốc manh “Tên người ấy là Pudding Sữa.”
Quan Tử Sơn “…..”
Phản ứng đầu tiên của anh, mợ nó thật sự anh quen thật!
Phản ứng thứ hai của anh là, em trai mình vừa nhìn liền biết là thụ! Hai thụ ở cùng nhau thì không có tương lai đâu!
Phản ứng thứ ba của anh, kiểu thụ biệt nữu kiêu ngạo như Pudding Sữa cũng có người thích ư???.